Cả hai rời đi sau khi ngồi trong quán cà phê một lúc lâu.
Ra khỏi quán, Heather chẳng nói chẳng rằng liền nắm lấy cổ tay Mirabelle rồi kéo cô đi hướng khác.
Cả hai vẫn đeo mạng che mặt để giấu danh tính.
Nên trong mắt người khác, cả hai trông chẳng giống đang có mối quan hệ giữa Chủ Nhân và Vật Cưng cả.
Mà chỉ giống như một đôi bạn thân thiết đang dẫn nhau đi dạo phố mà thôi.
“Tiếp... tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây? Chủ nhân...” Mirabelle ấp úng hỏi.
Mirabelle cảm thấy rất khó để bắt chuyện với Heather sau những chuyện vừa rồi.
“Ta biết một nơi rất tốt muốn chỉ cho cô xem...”
Heather dẫn Mirabelle đi trên phố cứ như đây chỉ là cuộc dạo phố bình thường.
Thế nhưng vẻ mặt Mirabelle lại đầy bất an trong khi bị Heather kéo đi.
Vì Heather đã nói đó là một “nơi rất tốt”, thì chắc chắc cũng chả phải nơi tốt lành gì.
Tuy nhiên Mirabelle lại chẳng có quyền gì để mà từ chối, cô chỉ là phận “thú cưng” mà thôi không hơn không kém.
—Cô phải đi theo đến nơi mà chủ nhân muốn.
—Cô phải làm theo những gì mà chủ nhân bảo.
Mirabelle đã hoàn toàn nhận thức rõ điều này sau vài ngày sống như một con Vật Cưng.
Cô không muốn bị nhốt trong căn phòng u ám nhỏ hẹp đó lần nữa.
Căn phòng đó đã trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng mà cô chẳng thể nào quên được.
Mà, chưa nói gì đến căn phòng giam, cô sợ tới mức không chịu nổi nếu phải ở một nơi chật hẹp nào đó dù chỉ trong vài chút vào ban đêm.
Chính vì thế nên Mirabelle phải luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của Heather mỗi khi cô ta nhắc đến “nó”.
Dù sao thì Mirabelle cũng đã biết, nếu chống lại cô sẽ phải chịu đối xử cực kì khủng khiếp.
Trở thành một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời là con đường duy nhất dành cho cô.
Thật lòng mà nói, khi đứng trên con phố không có nhiều Vampire xung quanh, Mirabelle thực sự rất muốn hất văng bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Heather ra mà cao chạy xa bay.
Thế nhưng, cô nhớ lại năng lực thể chất y như cheat kia của Heather, thì đến cả Nhanh Nhẹn được chỉnh lên tới 9999 cũng không tài nào thoát được.
Thực chất vào thời điểm đó Mirabelle đã có thể lợi dụng 9999 chỉ số Nhanh Nhẹn để có thể trực tiếp nhảy thẳng qua bức tường thành rồi chạy ra bên ngoài.
Nhưng vì lo cho mẹ nên cô mới dụ Heather chạy quanh thành phố để rồi bị bắt do kiệt sức sau khi kỹ năng Sửa Đổi Dữ Liệu hết tác dụng.
Mirabelle và Heather, cả hai người rất nhanh chóng đến trước một cửa tiệm nào đó.
Coi bộ khá là nổi tiếng, khách hàng ra vào nườm nượp nhiều vô số kể, có không ít Vampire đang đứng trước cửa tiệm.
Và mỗi tên Vampire nào bước ra cũng đều có một elf bị xích theo như là [pet] của chúng.
“Đây... đây là?”
Cô liếc về phía tấm biển trước lối vào, với dòng chữ “Pet Shop” được viết bằng ngôn ngữ Vampire trên nó.
Tức thời, một nỗi sợ hãi sâu sắc dâng lên trong lòng cô.
“Chà, cô đi theo ta rồi sẽ biết thôi...”
Heather đưa tay trực tiếp nắm lấy chiếc vòng trên cổ Mirabelle.
Rồi vượt lên hàng người đang xếp hàng, cô kéo Mirabelle đi thẳng đến trước lối vào.
Mirabelle lại một lần nữa phải “trải nghiệm” cái cảm giác “bị xách cổ” lôi đi, thực sự khó chịu vô cùng.
“Các ngươi có thể cho bọn ta vào trước được không?”
“Không được, ở đây có quy tắc rõ ràng. Phải xếp hàng, bất kể là ai cũng không ngoại lệ!”
Đứng gác ở hai bên lối vào, hai vệ binh hùng dũng nhìn Mirabelle và Heather với ánh mắt nghiêm nghị.
Hai tên này đeo mạng che khả nghi, nhất định là kẻ đến đây để gây rối.
Dám làm loạn trước cửa tiệm của một Thân Vương, quả là chán sống rồi.
Ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho các ngươi thôi.
Tuy nhiên, từ trong túi váy Heather lấy ra một chiếc huy hiệu rồi đưa ra trước mặt hai tên vệ binh.
Với giọng điệu lạnh lùng, lần này cô cất tiếng hỏi lại.
“Thế, với cái này, giờ ta vào được chưa?”
“Tôi đã nói là không có ngoại l...”
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt người vệ binh dừng hẳn ngay trên chiếc huy hiệu.
Chiếc huy hiệu với ánh vàng rực rỡ khắc những hoa văn khiến một trong hai vệ binh kinh hãi mở to mắt.
“Ngài... ngài là...”
Tên vệ binh thấy chiếc huy hiệu của Heather ngay lập tức chạy sang một bên rồi kéo tên vệ binh kia đi.
Người này rõ ràng là một vệ binh lớn tuổi và có nhiều kinh nghiệm hơn nên sau khi nhìn thấy chiếc huy hiệu, gã nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi với Heather.
“Xin ngài thứ lỗi... cậu này là người mới nên không được thông báo về việc ngài sẽ đến, hơn nữa ngài còn đến quá sớm, mà nhiều quý tộc khác thì vẫn còn chưa đến nữa.”
“Được rồi, không sao. Ta cũng chẳng hẹp hòi đến vậy. Giờ thì, để bọn ta vào trước cái đã.”
Mắt Heather thậm chí còn chả thèm liếc qua hai người vệ binh kia lấy một cái khi nói.
Mà cô lúc này đang đưa tay khẽ xoa lên mái đầu xanh mướt bên cạnh rồi quan sát phản ứng đáng yêu của Mirabelle.
“Vâng, không sao ạ, tiểu nhân sẽ dẫn ngài vào trong ngay. Carr, chú tạm thời đứng đây duy trì trật tự, để ta dẫn hai vị tiểu thư này vào trong trước...”
“R-rõ...”
Tên vampire tên Carr coi bộ là vẫn còn chưa thể định thần lại.
Hắn nhìn vào bóng lưng Heather dần khuất vào trong.
Vậy ra đó là...
Với thân hình nhỏ nhắn như vậy, có nhìn thế nào thì mình chỉ thấy chỉ là một cô bé yếu đuối...
Nhưng mà...
Không thể đánh giá ngài ấy qua vẻ bề ngoài được.
Ẩn sâu dưới vẻ ngoài đang yêu đó là một thứ sức mạnh khủng khiếp...
Phải, chắc chắn là như thế.
Bước vào trong, bắt đầu nghe thấy đủ thứ tiếng la khóc thảm thương khiến cô càng thêm sợ hãi mà núp vào sát Heather.
Sau khi đi dãy qua hành lang dài và tối tăm, cô chứng kiến rất nhiều Elf đang bị nhốt ở trong lồng.
Vậy cô cũng đã rõ.
Đây là nơi mà các tộc nhân của cô bị nhốt và sau đó bán cho những người thuộc tầng lớp cao hơn và các quý tộc vampire.
Một nơi trung gian nô lệ, cũng cùng một loại với nhà đấu giá đó.
Tuy nhiên, những Elf ở nhà đấu giá đó trông vẫn tốt hơn rất nhiều so với những Elf ở nơi này.
Những Elf ở đây thậm chí còn đáng thương hơn cả Nim, cô bé được sinh ra trong một [cơ sở sản xuất].
Cô không hiểu tại sao Heather, chủ nhân lại đưa mình đến một nơi như vậy.
Nói chung là cô đang rất sợ.
Và rồi bỗng dưng tấm mạng che mặt, thứ giúp che đi gương mặt của cô bất ngờ bị gỡ xuống.
Và người làm điều đó không ai khác ngoài Heather.
Ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ của cô hướng qua Heather, người lúc này cũng đang tháo tấm mạng che mặt xuống và để lộ gương mặt đáng yêu của mình ra.
Đừng nói là muốn bán...
“Yên tâm đi, chủ nhân sẽ không bán cô đâu. Cô sẽ mãi là của chủ nhân, bất luận thế nào chủ nhân cũng sẽ không bán cô đi...”
Nghe thế, Mirabelle với giọng run run cố xác nhận lại “T, thật sao? Cô sẽ không bán tôi đi chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Mira đáng yêu thế này, mà máu lại con rất ngon nữa. Chủ nhân nỡ lòng nào mà bán được đây? Chủ nhân đem Mira đến đây để cho tất thảy bọn chúng xem thú cưng của chủ nhân, là Mira ấy, để bọn chúng khỏi đem mấy thứ kém chất lượng đó đến cho chủ nhân nữa...”
Vậy ra, nói cách khác, đây giống như là để đọ xem thú cưng bên nào kém hơn!
Không, không, không phải, mình đách phải thú cưng!
Nội tâm Mirabelle cứ thế mâu thuẫn mà chẳng để ý tới việc mọi suy nghĩ của cô đều đã bị Heather đọc sạch.
Mấy cái suy nghĩ trong đầu đứa nhỏ này đúng là thú vị thiệt.[note27874]
Heather vốn cho là mình đã mua về một con vật cưng với nội tâm ảm đạm, bởi đôi mắt của những Elf sinh ra trong [cơ sở sản xuất] đứa nào đứa nấy cũng dường như chẳng còn một chút ánh sáng nào...
... cứ vô hồn như người chết.
Cô đã nghĩ Mirabelle cũng sẽ như thế.
Nhưng lại không ngờ Mira thú vị đến vậy.
Dù ở bên Mirabelle cả ngày cô cũng chẳng biết chán.
Có thể giúp cô giải tỏa cơn buồn chán, lại còn cung cấp cho cô dòng máu ngon ngọt.
Mira...
Thật đúng là của trời cho.
Bỏ ra 300 triệu để mua Mira, quả thực rất đáng giá.
Nếu như con thú cưng của mình quá nghe lời, cô sẽ rất nhanh cảm thấy chán, một thứ vô giá trị.
Song, với một con [pet] với tính cách như Mirabelle...
Tuy kháng cự trong lòng, nhưng ngoài mặt thì buộc phải nghe lời.
...Thì mới chính là Huyết Nô mà cô muốn nhất.
Heather Alliyah.
Ngoài việc đến đây để khoe thú cưng của mình, Mirabelle, cô còn có một mục đích khác quan trọng hơn...
Cả hai rất nhanh chóng được dẫn đến đại sảnh.
Đang chờ ở đó là một nữ nhân tóc tím, “bị xích” bên cạnh ả là một elf tóc nâu với vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt chẳng còn chút thần sắc nào.
Sau khi thấy Heather, ả nữ nhân liền giật mạnh sợi xích nối với chiếc vòng cổ của Elf kia rồi nhã nhặn bước đến gần Heather.
Đôi mắt sắc tím quỷ dị của ả lóe lên đầy vẻ hung ác ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mirabelle.
“Đã lâu không gặp, Heather đại nhân. Đây là huyết nô của ngài ư? Quả là rất dễ thương, nghe nói ngài đã dùng 300 triệu đồng vàng để mua nó ư?”
Ả nữ nhân vươn tay định chạm vào Mirabelle, khiến cô giật mình hoảng sợ mà trốn ra sau Heather.
“Không liên quan gì đến ngươi, đừng có tùy tiện mà chạm vào con nhỏ...”
Để bảo vệ cho Mirabelle, Heather cất tiếng cảnh báo với tông giọng lạnh lẽo cùng cực.
Cảm tưởng như thể có những tia lửa điện tóe lên khi ánh mắt hai người chạm nhau.
Đứng một bên, Mirabelle không khỏi mà nảy lên suy nghĩ...
Quan hệ giữa hai người này quả thực là rất phức tạp.
Một nỗi sợ được sinh ra từ tận sâu trong linh hồn cô với ả nữ nhân kia.
Chỉ cần nhìn vào cô Elf thú cưng kia của ả là rõ, làn da trắng trẻo vốn có của Elf nay chằng chịt những vết hằn roi da.
Ngoại trừ khuôn mặt thì toàn thân chỗ nào cũng có dấu vết bị đánh đập...
Đây... còn tệ hơn cả Heather.
Thế này chẳng phải ả ta chỉ là một kẻ bạo dâm thuần túy thôi sao?
Đây là thứ Mirabelle sợ nhất, loại người mà cô không muốn đối phó nhất, theo bản năng cô hướng ánh mắt về phía Heather như để tìm kiếm sự giúp đỡ.