Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

chương 33: chân tướng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Lang còn chưa phản ứng được từ giữa cơn khiếp sợ Phong Hạo gây cho anh, đã nghe hắn lại nói, “Nếu anh đã không hề gì, tôi liền giúp anh làm chủ chọn phương án hai đi.”

“Đợi một chút,” Lăng Lang một phen đè lại tay Phong Hạo đang giúp anh sửa sang lại quần áo, “Tôi còn chưa chọn.”

“Anh đã mất đi tư cách,” Phong Hạo cười lấy tay anh ra, “Lần sau xin trả lời trong vòng ba giây.”

“Nhưng mà…”

Phong Hạo vươn ngón trỏ chặn môi Lăng Lang, đem câu nói kế tiếp bức trở về, “Không có nhưng nhị gì hết, nhớ kỹ, không được động tay đến, nếu rơi ra, coi như nhiệm vụ thất bại. Anh có một lần cơ hội xin tôi giúp đỡ, nhưng đồng thời khi anh sử dụng quyền trợ giúp thì phải trả cái giá tương ứng, quy tắc trò chơi chỉ đơn giản như vậy.”

Lăng Lang theo sau Phong Hạo đi vào gara, dọc đường anh đều phải cố gắng co rút cơ mông, hành động này khiến tràng vách tiếp xúc cùng vật ngoại lai càng chặt chẽ, mỗi khi bước một bước đều kéo theo những quả cầu kim loại trong cơ thể ma sát va chạm lẫn nhau, anh vừa lo lắng nó sẽ rơi ra, lại vừa lo nó trượt vào chỗ càng sâu.

Phong Hạo mang biểu tình tán thưởng nhìn Lăng Lang đang đến bên cửa ghế phó lái, “Anh có biết hiện giờ bộ dạng anh thế nào không? Tựa như người mẫu đang trình diễn trên sàn chữ T (sàn catwalk), mỗi bước chân đều tao nhã như vậy.”

Lăng Lang giờ phút này tâm tình không thể nào vui vẻ thoải mái như hắn được, “Người mẫu là do đội sách mà luyện ra.”

Người mẫu ban đầu khi luyện đi catwalk thường đội chồng sách trên đầu, khi đi không cho nó rơi xuống để tập giữ cho mặt ngẩng cao mắt nhìn thẳng lưng thẳng và vân vân…

Phong Hạo mỉm cười, "Phương thức tôi huấn luyện người mẫu có chút không giống người thường, nhưng hiệu quả càng tốt hơn.”

Lăng Lang ngồi vào ghế lái phụ, Phong Hạo nghiêng người qua, giúp anh thắt chặt dây an toàn, thuận tiện trộm thơm lên mặt anh một cái.

“Anh có thể thử thả lỏng một chút, nếu anh luôn dùng sức buộc chặt, qua thời gian cơ thể mệt mỏi không kiên trì nổi sẽ trở nên càng thêm lỏng.”

Lăng Lang dù không đồng ý cách làm của hắn, nhưng vẫn để mặc hắn nói, dù sao đang ngồi trên xe, anh tận khả năng thả lỏng tứ chi, thậm chí chỉnh lưng ghế một chút, tựa về phía sau bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Phong Hạo bị hành vi mang chút giận dỗi của anh chọc cười, có người biểu hiện bất mãn bằng cách đối ngịch với ngươi, còn Lăng Lang lại sẽ chấp hành quá độ, phạt anh chạy mười vòng, anh càng muốn chạy hai mươi vòng, dùng cách này phát tiết tâm tình của mình.

Đi ô-tô đến phim trường mất chừng nửa giờ, Lăng Lang toàn bộ hành trình đều nhắm mắt, muốn ngủ lại không ngủ được, xe ngẫu nhiên xóc nảy nhắc nhở anh chuyện sắp xảy ra hôm nay, anh bắt buộc chính mình nghĩ đến vài chuyện không liên quan khác để quên đi quẫn bách trên thân thể.

Nếu đem một quả cầu đang nắm buông tay giữa không trung, nó sẽ rơi xuống mà không phải rơi lên, đây là định luật vạn vật hấp dẫn.

Nếu đem hai quả cầu trọng lượng không giống nhau đồng thời thả rơi, tốc độ của chúng là như nhau, đây là định luật rơi tự do.

Nếu đem ba quả cầu treo song song, kéo quả cầu bên trái lên một độ cao nào đó rồi thả cho va chạm quả cầu ở giữa, sẽ làm cho quả cầu bên phải chuyển động đến độ cao tương đương, dưới điều kiện lý tưởng, chuyển động này sẽ diễn ra vĩnh viễn, đây là định luật bảo toàn năng lượng.

Lăng Lang nghĩ nửa ngày, mới phát hiện những hình ảnh sinh động trong đầu mình tất cả đều là quả cầu, anh lập tức lắc đầu cố gắng loại bỏ nó, ngay sau đó nghe được bên người truyền đến một tiếng cười giễu cợt, anh biết Phong Hạo nhất định lại đoán ra được suy nghĩ trong lòng mình, dứt khoát bất động giả chết.

Phong Hạo đã một thời gian không tới đoàn phim, mọi người nhìn thấy hắn đều tiến đến chào hỏi, Phong Hạo thân thiết nhất nhất đáp lễ.

Nhân viên hóa trang cho Lăng Lang vừa thấy anh liền lộ ra vẻ mặt khó khăn, “Lăng Lang anh phát sốt sao? Mặt anh có chút hồng.”

"Không có, " Lăng Lang bình tĩnh trả lời, "Có thể là trong xe quá nóng."

“Là tôi không cẩn thận mở điều hòa quá lớn.” Phong Hạo một bên thay anh giải thích.

“Mọi người đều biết hai người các anh đi chung, không cần diễn ân ái.” Nhân viên hóa trang không chút lưu tình phun tào, “Chuyện cần giải quyết bây giờ là đôi má hồng tự nhiên tinh khiết này, bằng không cứ chờ bị đạo diễn K (chắc là kill?! Hay là kick?) đi.”

Lăng Lang hiểu ý tứ cô, hôm nay là bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong toàn bộ phim, khi phát hiện người đứng sau bày mưu để bản thân bắt gặp em trai đang buôn lậu thuốc phiện chính là Phong Hạo, căm giận đi tìm hắn chất vấn, lại vô ý phát hiện bí mật ở tầng hầm nơi nhập hàng, lão đối thủ chính là đang bị giam cầm nơi đây.

Lão đối thủ mắt vừa nhìn thấy Lăng Lang, còn tưởng cô nhi tự sát năm đó sống lại, đến khi biết rõ đây là hai người hoàn toàn khác nhau, tâm lý trả thù liền động, một năm một mười nói hết cho cậu ta chân tướng.

Lăng Lang tin tưởng, thời điểm biết được chân tướng, sắc mặt anh tuyệt đối sẽ không hồng nhuận như bây giờ, nhất định là phải trắng bệch đến dọa được người.

Cảm thấy bên má trái chợt lạnh, Lăng Lang giương mắt, từ trong gương nhìn thấy thì ra cô nàng nhân viên hóa trang đang đè một cái túi chườm nước đá lên mặt mình.

“Đây này,” cô lại đưa Lăng Lang một cái túi chườm khác, anh tự giác ủ lên má phải mình.

“Lạnh không?” Cô hỏi.

Lăng Lang nháy mắt.

“Nhẫn nại một chút đi, nếu không sao người ta lại bảo làm diễn viên vất vả chứ, cứ ủ như vậy một lát chỉ sợ cơ mặt bị đông cứng thành mặt liệt luôn, “ cô lấy túi chườm ra nhìn nhìn, lại áp lên, “Cũng may anh vốn là mặt liệt sẵn rồi.”

Phong Hạo nghe cô đùa bật cười vui vẻ, “Chắc chỉ có cô dám đùa với học trưởng kiểu này.”

“Tôi theo anh ấy đã nhiều năm vẫn sống tốt nha,” nhân viên hóa trang cuối cùng cũng lấy túi chườm xuống, “Nếu bình thường không tự tìm niềm vui đã sớm bị anh ấy đông chết mất rồi.”

Cô đánh giá trái phải, “Hiệu quả không tồi, anh thấy sao?” Cô trưng cầu ý kiến Phong Hạo.

“Ừm,” Phong Hạo xuyên qua tấm gương quan sát mặt Lăng Lang, “Đúng là so với vừa rồi tốt hơn nhiều."

Chỗ đỏ mặt trên hai má Lăng Lang vốn đã dịu lại, giờ phút này tầm mắt đối diện với Phong Hạo, ánh mắt đối phương hàm chứa ý tứ trêu chọc chỉ có Lăng Lang mới hiểu, khiến anh nhất thời cảm thấy máu lại dâng lên lần thứ hai.

"Tôi kháo!" nhân viên hóa trang rốt cục đã phát hiện nguồn gốc vấn đề, bắt đầu xua đuổi tên đầu sỏ gây chuyện Phong Hạo, “Ra ngoài ra ngoài ra ngoài!”

Phong Hạo cười bị cô đuổi khỏi phòng hóa trang, cô tràn đầy căm phẫn một lần nữa giúp Lăng Lang hạ nhiệt, “Vừa rồi lẽ ra tôi không nên để anh ta vào! Nhưng mà Lăng Lang anh là cô gái mười tám tuổi sao? Hai người các anh đủ rồi nha!”

Thời gian Lăng Lang ở lại phòng hóa trang lâu ngoài dự liệu, đạo diễn quả nhiên tỏ vẻ bất mãn với sự chậm trễ của bọn họ, sau đó nhìn thấy mặt Lăng Lang đánh phấn quá nhiều, càng phê bình nhân viên hóa trang thêm.

“Tôi thật sự đã cố hết sức,” nhân viên hóa trang vò đã mẻ lại sứt nói, “Hay là hôm nay đổi thành cảnh H đi, nếu không anh cứ đem anh ấy nhốt vào tủ lạnh, nhốt vào tủ thì không cần ba lớp phấn rồi, quay cảnh H thì ngay cả hóa trang cũng khỏi cần a.”

Vò đã mẻ lại sứt : vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.

Đạo diễn hết cách, đành cho qua, phân phó bộ phận ánh sáng tận lực rọi mặt Lăng Lang cho tái nhợt một chút.

Lăng Lang nhìn thấy lão đối thủ trong gian tù ngầm bị giày vò đến hấp hối, đối phương không hổ là bậc tiền bối kinh nghiệm diễn xuất phong phú, Lăng Lang thậm chí dưới ánh sáng hôn ám vẫn thấy được khi đối phương ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe ra một tia sáng.

Anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, rất nhanh tập trung vùi đầu đóng phim, quên mất ký hiệu Phong Hạo lưu lại trên người mình.

“Cậu bạn nhỏ, lại đây, vào gần một chút để ta nhìn ngươi,” thanh âm lão đối thủ khàn khàn tang thương, suy yếu nhưng không thiếu uy nghiêm.

Lăng Lang dù khẩn trương, nhưng vẫn bị hắn mê hoặc từng bước từng bước tiến vào bên ngoài chấn song, ngay một khắc cậu tiếp cận, bàn tay lão đối thủ từ trong lồng vươn ta, như điện quang hỏa thạch chế trụ cổ tay cậu.

Lăng Lang cả kinh, bắt đầu liều mạng giật tay hắn ra, lão đối thủ dù sao cũng bị thương nặng thân thể yếu nhược, rất nhanh bị cậu giãy ra được.

"Giống, giống, quá giống, " lão đối thủ lắc đầu cảm thán nói.

Lăng Lang đã lùi lại một bước, nắm lấy cổ tay mình, nghe được lời hắn, vẫn là không ức chế được lòng hiếu kỳ hỏi: “Giống cái gì?”

Lão đối thủ cười u ám, tiếng cười quanh quẩn trong địa lao nhỏ hẹp. �

“Bạn nhỏ, ngươi tên là gì?”

Qua một đoạn thời gian, “Tiểu Lăng.”

"Tiểu lăng? Ha ha ha ha, " lão đối thủ ngửa đầu cười dài, "Tiểu lăng, tên này là người kia đặt cho ngươi?"

Lăng Lang trong mắt hiện vẻ cảnh giác, "Làm sao ông biết?"

"Ha ha ha ha, hắn lại có thể gọi ngươi tiểu Lăng, ha ha ha ha, " lão đối thủ cười đến cơ hồ co rút người.

"Ông cười đủ chưa? " Lăng Lang bị hắn cười, mặt trầm xuống.

Lúc này tiếng cười của lão đối thủ mới dần dần bình ổn, “Ngươi có biết vì sao hắn đặt cho ngươi tên này không?”

"... Tôi không biết chẳng lẽ ông biết?"

Lão đối thủ bắt lấy chấn song trước mặt, gằn từng chữ, "Ta, đương, nhiên, biết."

Sắc mặt Lăng Lang càng ngày càng trắng, bàn tay nắm thành quyền bắt đầu run nhè nhẹ, cậu không muốn tin tưởng lời người trước mặt này nói, nhưng lý trí lại cho cậu biết mỗi lời đối phương nói đều là sự thật.

"Thế nào, " lão đối thủ vừa lòng nhìn kết quả hắn tạo ra, “Hiện tại đã biết người kia vì sao giữ ngươi lại bên người chưa.”

"Ông nói bậy!"

“Trong mắt người đó, ngươi cho đến giờ đều không phải chính bản thân ngươi.”

"Ông câm miệng!"

"Ngươi căn bản từ đầu tới cuối chính là một vật thay thế."

"Ai thèm tin lời ông, lão hỗn cầu này—— "(“hỗn cầu” có lẽ giống nghĩa “hỗn đản”, là “khốn kiếp / khốn nạn”)

Lăng Lang đọc lời thoại một nửa thì im lặng.

Đạo diễn hô dừng.

"Quên lời thoại?"

Lăng Lang lặng im một lát, nâng tay không được tự nhiên ma sát môi trên một chút, "Làm lại đi."

"Ngươi căn bản từ đầu tới cuối chính là một vật thay thế."

"Ai thèm tin lời ông, lão hỗn cầu này—— "

Lăng Lang lại mắc kẹt, loại sai lầm cấp thấp này rất hiếm khi thấy anh phạm phải, mọi người đều che mắt không dám nhìn thẳng.

Lần thứ ba nói được lời thoại thì lắp bắp, lần thứ tư nói lưu loát rồi, lại hoàn toàn khuyết thiếu khí thế “thẹn quá hóa giận”.

Đạo diễn kinh ngạc từ sau màn hình nhô đầu ra, “Tiểu Lang Lang nê làm sao vậy?”

Những người khác cũng đồng dạng nghi hoặc, ngược lại Phong Hạo đứng ra thay anh giải vây, “Hay là đổi ‘lão hỗn cầu’ thành ‘lão hỗn đản’ thử xem?”

Lần này quả thật phi thường thuận lợi, có điều mọi người đều không hiểu được, chẳng lẽ hai chữ “hỗn cầu” là cấm ngữ của Lăng Lang?

“’Hỗn cầu’ không phải ‘cầu’, anh không cần có áp lực tâm lý.” Thừa dịp nghỉ ngơi giữa buổi, Phong Hạo lặng lẽ áp vào tai Lăng Lang dùng giọng điệu trêu chọc nói.

Lăng Lang trừng mắt liếc hắn một cái, hắn lại tươi cười một bộ vui sướng khi người gặp họa, như thể biểu hiện thất thường của anh hắn không có chút trách nhiệm nào.

“Hôm nay không quay cảnh đánh nhau, anh hẳn là nên cảm thấy may mắn, đừng dùng loại ánh mắt này trừng tôi, nếu muốn ngưng hẳn trò chơi, cũng có thể.”

“Trừng phạt thế nào?”

“Xóa đi ba số.” Phong Hạo trả lời đặc biệt rõ ràng.

“… Cậu mới lưu tổng cộng có một số.”

“Phải,” Phong Hạo tươi cười thực thiếu đánh, “Còn hai số tạm thời cho nợ, lần sau chỉ có thể bắt đầu lưu từ +.” (+ là mã quốc gia của Trung Quốc, như Việt Nam là +).

Diễn viên bắt đầu vào vị trí, Lăng Lang ổn định tốt tâm tình đi đến vị trí đã định, dừng vài giây, vung tay, bình hoa quý báu trên bàn bị vô tình gạt xuống đất vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Tiếp đó lại hung hăng đá một cước, ghế dựa trước mặt Lăng Lang bị gạt ngã, khăn trải bàn cũng bị mạnh mẽ lật lên, mấy thứ bên trên đùng đùng rơi hết xuống đất, Lăng Lang cả người lâm vào tình trạng mất khống chế, đập hết những gì có thể đập trong tay, động tác tứ chi kịch liệt áp bách lên dị vật bên trong cơ thể, thời thời khắc khắc đều hướng Lăng Lang kêu gào nhắc nhở sự tồn tại của chúng.

Căn phòng rất nhanh lâm vào một mảnh hỗn độn, đã không còn thứ gì may mắn còn nguyên vẹn, Lăng Lang đứng ngay giữa phòng, bả vai kịch liệt phập phồng, tỏ rõ người này đang trong cơn giận không kiềm chế được.

Một vật trên sàn nhà trước mặt hấp dẫn tầm mắt cậu, cậu bước qua một bước, đó là món quà Phong Hạo tặng cậu nhân dịp “sinh nhật”, là món quà trân quý nhất trong lòng cậu, là món đồ cậu cẩn thận nâng niu nhất.

Lăng Lang xuất thân cô nhi đương nhiên là không có sinh nhật, chỉ là mười mấy phút trước cậu mới biết, thì ra không chỉ tên đặt cho cậu là theo họ người kia, ngay cả ngày sinh nhật định cho cậu, cũng là ngày giỗ của người đó.

Tâm tình cậu phức tạp ngồi xổm người xuống, đưa tay nhặt lên vật trên mặt đất, nhưng vào thời khắc tay cậu sắp chạm vào nó, động tác cậu bỗng dừng lại.

Đạo diễn tán thưởng gật đầu, tâm tình muốn cầm lại không dám cầm biểu đạt rất đúng chỗ.

Thế nhưng trong lòng Lăng Lang lại là một tư vị khác, theo động tác ngồi xổm xuống của anh, mấy khối cầu lại trượt xuống vài phần, cơ hồ sắp rơi ra ngoài.

Truyện Chữ Hay