Thang Tuấn quỳ xuống trước mặt Thang Mẫn, khổ sở nghẹn ngào, “Em xin lỗi chị…”
Thang Mẫn kiềm chế nỗi đau, quở trách, “Em làm gì vậy? Mau đứng lên!”
Thang Tuấn khẩn cầu: “Em không thể trợn mắt nhìn chị lấy Đổng sự Thái được, nhất định còn có cách khác…” Nói thế nhưng bản thân anh cũng chưa biết làm sao.
Em trai rơi nước mắt, Thang Mẫn rất cảm động, nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường, “Ai cho em quỳ? Cốt cách của người nhà họ Thang chúng ta đâu rồi? Đứng lên! Không được khóc!” Cô nói rồi kéo Thang Tuấn dậy.
Thang Tuấn lắc đầu, không kiềm chế nổi, “Sự việc thành ra thế này đều tại em. Vì em… em và Hiểu Khiết bên nhau, Sở Sở mới để uncle đối xử với nhà chúng ta như thế. Em quá tham lam, quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình, phải trả giá bằng hạnh phúc của chị và tâm huyết của mẹ. Em xin lỗi chị…” Anh bật khóc, “Em… em… em xin lỗi… chị, chị không được đồng ý Đổng sự Thái…”
Giờ đôi mắt Thang Mẫn cũng đỏ hoe, cô buông tay Thang Tuấn ra, quay lưng lại với anh, hít một hơi thật sâu dặn lòng phải cứng rắn, không được để em trai nhìn thấy sự tiều tụy và những giọt nước mắt của mình.
Khi cô quay người lại, tâm trạng bình tĩnh hơn, “Xin lỗi làm gì, từ lâu uncle đã có dã tâm với Hoàng Hải, việc của Sở Sở chỉ là dây dẫn lửa! Em chỉ yêu một người con gái, yêu thì có gì sai? Đừng giống chị, sống trong hối hận.”
Cô cười bi thương, “Đến bây giờ, ngày nào chị cũng hối hận, hối hận vì không bỏ đi cùng anh ấy. Em từng nói em không muốn sống như chị, mãi mãi bị trói buộc trong công việc. Không sai đâu! Bản thân chị cũng ghét cuộc sống này! Chị chỉ muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân, ép mình không được nhớ đến người, cũng là để dừng việc hối hận. Chị đã phải chịu đựng những đau khổ này rồi thì làm sao có thể để em trai chị cũng phải chịu đựng như vậy?”
“Chị, nhưng mà…”
Thang Mẫn ngắt lời: “Không phải nói nữa, chị quyết định rồi, lấy Đổng sự Thái, là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”
Thang Tuấn di đầu gối lên phía trước, kéo tay Thang Mẫn, “Không, chúng ta vẫn còn cách khác. Chẳng phải kế toán trưởng đã nói nếu bán biệt thự đi thì sẽ giải quyết được nguy cơ trước mắt ư?”
Thang Mẫn tức giận gạt tay Thang Tuấn, quát: “Em nói linh tinh gì vậy? Đây là căn nhà tổ tiên, bán là bán thế nào?”
Thang Tuấn khẩn cầu, “Chị cũng là một thành viên của cái nhà này, em không thể đểyên như thế. Chị, xin chị hãy đồng ý với em. Xin chị, em không thể để chị lấy Đổng sự Thái, ông ta không mang lại hạnh phúc cho chị.”
Những lời này khiến Thang Mẫn mỉm cười thanh thản, chỉ là bộ dạng cúi đầu đau khổ của Thang Tuấn khiến cô đau lòng vô cùng.
Cô ôm lấy Thang Tuấn, từ từ vuốt tóc anh, nước mắt lã chã mà an ủi: “Chị hiểu tấm lòng của em. Nhưng không thể bán căn nhà này. Đây là nơi mẹ dùng cả đời bảo vệ, là gia đình của chúng ta. Bán thế nào được chứ? Hoàng Hải… Chị đã làm mất Hoàng Hải rồi, không thể để mẹ tỉnh dậy rồi phát hiện ra chẳng còn gì nữa. Chúng ta ăn nói sao với mẹ đây?”
Thang Tuấn nức nở không thành tiếng, “Nếu mẹ biết, mẹ cũng sẽ không bằng lòng để chị lấy Đổng sự Thái. Chị hãy để em thử đi. Để em thử liên hệ với các ngân hàng có quan hệ tốt với chúng ta, chưa biết chừng không khó khăn thế.”
Thang Mẫn lau nước mắt trên mặt Thang Tuấn, khẽ lắc đầu.
Thang Tuấn đau đớn khẩn cầu, “Chị…”
Thang Mẫn gượng cười, “Đừng nói nữa, chị sẽ kết hôn với Đổng sự Thái. Đừng nói nữa.”
Cô đứng lên, kéo cả Thang Tuấn dậy.
Thang Tuấn không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc này, “Không được… Chị không được lấy ông ta, không được lấy Đổng sự Thái…”
Ngày hôm sau, nhân viên bộ phận kế hoạch đều tập trung tại phòng họp. Thang Mẫn bước vào, không khí nặng nề một cách lạ lùng.
Cô nhìn cả phòng: “Mọi người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu họp!”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết ngồi cạnh nhau.
Thang Mẫn lên tiếng: “Tôi đoán là các bạn đã nghe được một vài tin đồn không hay về công ty. Tôi xin đính chính lại, tất cả không phải là sự thật! Mọi người không phải lo lắng. Hiện nay, việc quan trọng nhất chính là mời gọi các nhà cung cấp vào đặt gian hàng tại Hoàng Hải , các bạn cần cố gắng hết sức để hỗ trợ giám đốc Lâm và chủ nhiệm Thang, rõ chưa?”
“Rõ, thưa giám đốc.”
Thang Mẫn hài lòng, “Rất tốt. Sau đây, mời giám đốc Lâm lên báo cáo dự định tiến hành mời gọi các nhà cung cấp.”
Hiểu Khiết cầm tài liệu, đang định đứng dậy thì “Rầm”, cửa phòng bật mở ra.
Đổng sự Thái nghênh ngang bước vào.
Thang Mẫn kinh ngạc, “Đổng sự Thái?”
Đổng sự Thái không vui: “Làm trò gì đây? Chẳng phải đã nói hôm nay đi đánh golf? Gửi tin nhắn mà em không trả lời là sao?”
Thang Mẫn liếc qua tập thể, hạ giọng với Đổng sự Thái: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Ông ta lớn giọng, ngạo mạn quát: “Ở đây nói không được hả? Tương lai cái công ty này cũng là của tôi. Tôi muốn nói ở đâu thì nói, ai dám quản?”
Thang Tuấn bật dậy, tính mở miệng đôi co. Hiểu Khiết vội kéo anh lại, lắc đầu ý bảo anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Thang Tuấn đành phải nén giận, ngồi xuống.
Thang Mẫn cười trừ, “Tôi vẫn đang họp, ngài cứ vào văn phòng của tôi đợi một lát!”
Đổng sự Thái gào lên: “Đợi? Tôi sống đến bây giờ chỉ có người khác đợi mình chứ chả lý nào tôi phải đợi ai! Mà tôi bỏ ra bằng đó tiền giúp em, em cũng nên thể hiện chút thành ý chứ hả. Mau cancel việc của mình đi, phải lấy việc của tôi làm trọng.”
Thang Mẫn nhẫn nại, thỏa hiệp, “Được, tôi sẽ hủy cuộc họp. Ngài ra ngoài trước được không?”
Đổng sự Thái thỏa mãn, chuẩn bị quay bước lại sực nhớ điều gì đó, ngoái lại: “Phải rồi, chẳng phải ngày mai em sẽ mở cuộc họp báo trấn an các cổ đông, tuyên bố dòng vốn của Hoàng Hải đã ổn định trở lại? Đừng quên đấy, phải nói cả việc liên hôn giữa chúng ta nữa! Ngày mai tôi sẽ đi cùng em!”
Thang Mẫn kinh ngạc, “Tại cuộc họp báo tôi chỉ muốn chú tâm vào công ty.”
Đổng sự Thái lạnh lùng, “Hừ! Tiền trao cháo múc, em đừng quên đạo lý đó. Tôi đã chẳng bận tâm đến việc trả tiền cho em nhanh chóng, nếu em nhận tiền rồi lại hối hận thì chẳng quá tôi lỗ nặng?”
Thang Mẫn hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh, “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ tuyên bố chuyện này luôn.”
Đổng sự Thái thỏa mãn, nhìn đồng hồ đeo tay, “Xong rồi đi đánh golf, giây sau phải ra ngoài!”
Đổng sự Thái đi rồi, Thang Mẫn quẫn bách đứng giữa phòng.
Thang Tuấn mím môi, siết chặt nắm đấm.
Hiểu Khiết lo lắng nhìn anh.
Đã đến nước này, hai chị em họ vẫn chưa biết rằng, dưới thiên la địa võng của Đổng sự Tăng, sự cố gắng của họ chỉ là vô ích.
Cuộc họp kết thúc, đi ra khỏi phòng họp, Thang Tuấn mang nỗi ấm ức rảo bước về phíatrước, Hiểu Khiết theo ngay phía sau.
Hai người đi tới thang máy, Thang Tuấn dừng bước, đấm mạnh vào nút điều khiển, gào lên: “Tên khốn! Dám sỉ nhục chị anh như thế trước mặt mọi người. Anh tuyệt đối không để chị lấy hắn! Anh sẽ không để chị vì chúng ta mà lấy bất kỳ người đàn ông nào chị không yêu!”
“Anh có kế hoạch gì sao?”
Thang Tuấn nghiến răng: “Anh đã liên hệ với một vài ngân hàng, chỉ cần… chỉ cần kịp trước cuộc họp báo sáng mai, tìm được ngân hàng đồng ý đầu tư vốn… Có vốn rồi chị sẽ không cần lấy Đổng sự Thái nữa. Nếu cần thiết, anh sẽ bán cả căn biệt thự nhà họ Thang đi.”
“Như thế có ổn không? Chẳng phải giám đốc Thang phản đối việc bán nhà ư?”
Cửa thang máy mở ra, Thang Tuấn bước vào, quả quyết: “Cách của chị anh không được! Anh không quan tâm nhiều đến thế!”
Thang máy đóng lại, mình Hiểu Khiết đứng bên ngoài, lòng đầy bất an.
Tại sân golf, Đổng sự Thái vung gậy lên. Thang Mẫn đứng cạnh, sắc mặt khó coi.
“Ha ha! Cảm giác tay rất tốt.” Đổng sự Thái tít mắt nhìn Thang Mẫn, “Xem ra, em thực sự là nữ thần may mắn của tôi.”
Thang Mẫn khẽ quay đầu đi chỗ khác, dường như không chịu nổi sự tầm thường ấy.
Đổng sự Thái đặt một quả bóng golf vào tay Thang Mẫn, “Đặt bóng giúp tôi.”
Cô hoàn toàn không muốn làm theo.
“Ồ! Ai vậy này?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thang Mẫn quay đầu lại, là Đổng sự Tăng trong trang phục đánh golf cùng các thành viên trong hội đồng quản trị.
Đổng sự Thái cười: “Ha ha, chẳng phải Đổng sự Tăng sao? Lâu lắm không gặp!”
“Đúng thế, đã lâu lắm rồi. Thế nào? Anh dẫn A Mẫn nhà chúng tôi đến đánh golf?” Đổng sự Tăng cười lạnh lùng liếc Thang Mẫn, “Khó lắm đấy nhé, A Mẫn cá tính lắm. Tôi hẹn con bé ra ngoài ăn cơm còn khó, càng không dám nhắc đến việc đi đánh golf. Đổng sự Thái, anh giỏi thật đấy!”
Đổng sự Thái mỉm cười nhìn Thang Mẫn, “Ha ha, vậy à? Lúc độc thân đương nhiên cô ấy muốn gì cũng được, kết hôn rồi lại khác. Gả vào nhà họ Thái rồi, tất nhiên phải nghe lời tôi!”
Đổng sự Tăng cười to, “Ha ha ha! Phu xướng phụ tùy! A Mẫn à, kết hôn xong thì thu bớt cá tính lại nhé, học cách chăm chồng dạy con cho tốt.”
Cả hội đồng quản trị đều thầm sung sướng.
Thang Mẫn kiềm chế, đây là nỗi sỉ nhục ghê gớm.
Đổng sự Thái nói: “Yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ vợ mình cẩn thận. Nào lại đây! Lâu lắm không đánh bóng với nhau, không biết kỹ thuật Đổng sự Tăng có tiến bộ hay không, chúng ta phải đấu một trận mới được.”
“Không vấn đề.”
Đổng sự Thái đưa bóng cho Thang Mẫn, “Đặt bóng đi.”
Thang Mẫn miễn cưỡng, nghiến răng không động đậy, cô không muốn đặt bóng trước mặt Đổng sự Tăng.
Hội đồng quản trị hả hê chờ kịch hay.
Đổng sự Thái ra lệnh: “Bảo cô đặt bóng.”
Thang Mẫn từ từ vươn tay ra.
Người khác coi đây là chuyện cười, còn Đổng sự Tăng thì coi đây là một chiến thắng.
Thang Mẫn nhắm mắt lại, hít sâu, định ngồi xuống. Đúng lúc này điện thoại của Đổng sự Thái đổ chuông, cậu bé nhặt bóng chạy tới đưa máy, “Thưa ngài, có điện thoại.”
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện.” Đổng sự Thái bước sang một bên nói chuyện.
Thang Mẫn thở phào, thả quả bóng xuống.
Đổng sự Tăng cười lạnh với Thang Mẫn, “Lần này trốn được nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau, trốn đến khi nào? Thực ra uncle cũng không nỡ để cô phải khó xử thế này.”
Thang Mẫn nắm chặt bàn tay ép mình nhẫn nại, cô không được mất tự chủ.
“Chỉ cần cô nói một câu, đồng ý nhượng lại ghế chủ tịch Hoàng Hải, uncle lập tức giúp cô lấp đầy chỗ trống ấy.”
Thang Mẫn nghiến răng: “Không bao giờ.”
Đổng sự Tăng cười, hạ giọng cảnh cáo, “Cô cứ khư khư ngồi đó, không có nghĩa là uncle chịu từ bỏ.” Dứt lời, hội đồng quản trị ngạo nghễ bỏ đi.
Bị những kẻ bỉ ổi này to gan sỉ nhục, nước mắt ấm ức lăn dài trên má Thang Mẫn.
Trong phòng họp của Hoàng Hải tập trung các cơ quan truyền thông, thợ chụp ảnh, tất cả đều đang đợi sự xuất hiện của Thang Mẫn và Đổng sự Thái.
Tại hành lang, Đổng sự Thái kéo tay Thang Mẫn, bắt cô phải khoác tay ông ta, “Bà xã xinh đẹp, đi thôi, gặp các phóng viên nào.”
Thang Mẫn ghê tởm. Chỉ là không còn đường lui, cô hít sâu, ép mình phải trấn tĩnh, “Đi thôi!”
Thang Mẫn khoác tay Đổng sự Thái, tỏ vẻ thân mật bước vào, ánh đèn flash nháy không ngừng.
Hiểu Khiết nhìn thấy Thang Mẫn và Đổng sự Thái đi vào, tay cầm điện thoại gọi cho Thang Tuấn, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng tổng đài. Cô nóng ruột như lửa đốt.
Thang Mẫn trang nhã mỉm cười với cánh phóng viên, “Xin chào, tôi là Thang Mẫn. Hôm nay mời các vị tới đây, mục đích chính là muốn làm rõ vấn đề tiền vốn của Hoàng Hải trong thời gian gần đây.”
Cánh phóng viên liên tục chụp ảnh, ghi hình.
Phóng viên A hào hứng nói với phóng viên B bên cạnh: “Anh nghe nói chưa? Để giải quyết vấn đề nguồn vốn, Hoàng Hải phải nhận làm thông gia với tập đoàn Vĩnh Phong, giám đốc Thang sẽ lấy Đổng sự Thái!”
Phóng viên B đáp: “Biết từ lâu rồi. Nếu không thì anh nghĩ họ khoác tay nhau ra đây làm gì? Đổng sự Thái cũng chẳng phải làm từ thiện, vô duyên vô cớ bỏ ra nhiều tiền như thế giúp đỡ Hoàng Hải!”
Phóng viên A nhìn Thang Mẫn đang dõng dạc phát biểu, Đổng sự Thái thì hơn cô đến cả chục tuổi, bất giác tiếc rẻ: “Tiếc thật. Vì công ty mà phải lấy ông già kia, phụ nữ muốn thành công thật chẳng dễ dàng.”
Lời này lọt vào tai Hiểu Khiết, cô chau mày lại.
Lúc này, gương mặt Thang Mẫn chợt trở nên vô cảm: “Ngoài vấn đề nguồn vốn, hôm nay còn một việc khác muốn tuyên bố.” Thang Mẫn do dự nhìn Đổng sự Thái, không biết có phải tự nói ra không.
Hiểu Khiết sốt ruột, nhìn về chỗ điều khiển âm thanh, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Thang Mẫn nhìn các đơn vị truyền thông, vẫn do dự. Các phóng viên tò mò chờ đợi.
Đổng sự Thái bóp nhẹ tay Thang Mẫn, ý giục cô.
Biết không thể kéo dài thêm, quyết định: “Hôm nay, mục đích thứ hai của cuộc họp báo là Hoàng Hải…” Vừa nói được non nửa, micro của cô đột nhiên im bặt.
Cả hội trường xôn xao, đưa mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ sau khán đài, Hiểu Khiết cầm micro lên, đứng cạnh Thang Mẫn tuyên bố, “Thưa quý vị truyền thông, việc kinh doanh của Hoàng Hải đang diễn ra bình thường, giá cổ phiếu cũng rất ổn định, không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn về nguồn vốn!”
Thang Mẫn sửng sốt.
Đổng sự Thái chau mày, bực bội: “Cô đang nói gì đấy?” Định lại gần Hiểu Khiết. Trịnh Phàm, Tố Tố và Tô Lợi lập tức theo sau, khéo léo ngăn ông ta lại.
“Đổng sự Thái, trà của ngài.” Tô Lợi cầm cốc trà, cố ý hất trà lên người ông. Đổng sự Thái tức giận, mọi người vội chạy tới ‘cấp cứu’ bộ comple trên người ông ta.
Tô Lợi giả bộ, “Trời ạ, tôi vụng về quá.”
Trịnh Phàm ra vẻ trách móc, “Còn đứng đấy nữa? Mau đi xử lý cho Đổng sự Thái đi. Mời ngài.”
Ba người phòng kế hoạch nhanh chóng đưa Đổng sự Thái ra khỏi hội trường.
Hiểu Khiết quay lại đối diện với truyền thông, thân thiện tiếp tục: “Vì bí mật kinh doanh, giám đốc không thể nói cụ thể tình hình, nhưng trước kia giám đốc từng dẫn dắt Hoàng Hải, tạo lập nhiều thành tích tự hào, bao gồm cả lễ kỷ niệm năm nay. Đối với năng lực của giám đốc, chắc các vị cũng đã tận mắt chứng kiến. Tôi tin tưởng Hoàng Hải, tin tưởng giám đốc Thang! Chúng tôi dưới sự dẫn dắt của chị, nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này!”
Thang Mẫn vô cùng bất ngờ trước dũng khí và hành động của Hiểu Khiết, không thốt nên lời.
Đám đông bắt đầu náo loạn.
“Xin hỏi hôn lễ giữa giám đốc Thang và Đổng sự Thái bao giờ tổ chức?”
“Đổng sự Thái đã là một cổ đông của Hoàng Hải phải không?”
Hiểu Khiết lịch sự nhưng kiên quyết cắt ngang các câu hỏi, “Buổi họp báo hôm nay đến đây kết thúc!”
Thang Tuấn theo dõi sự kiện được chiếu trên màn hình ngoài tòa nhà, đến đây thì thở phào.
Quay trở về phòng làm việc, Thang Mẫn bình tĩnh hỏi Hiểu Khiết: “Lâm Hiểu Khiết, cô có biết cô đang làm gì không? Cô vừa mới hủy hoại tia hy vọng duy nhất của Hoàng Hải!”
Hiểu Khiết gật đầu, cũng không phản bác, chỉ đơn giản đáp: “Tôi biết.”
Thang Mẫn không dám tin, “Biết mà vẫn còn làm?”
Hiểu Khiết cố chấp: “Thang Tuấn không thể trơ mắt nhìn giám đốc lấy Đổng sự Thái!”
Thang Mẫn chau mày, “Là Thang Tuấn bảo cô làm thế?”
Hiểu Khiết lắc đầu, “Không. Là tôi tự quyết định!”
“Vậy tốt nhất cô hãy cho tôi một lý do! Một lý do hợp lý!” Thang Mẫn hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận.
Hiểu Khiết nhìn thẳng vào Thang Mẫn, dứt khoát trả lời: “Tôi không thể để chị hy sinh vì tôi và Thang Tuấn!”
“Lâm Hiểu Khiết, cô hãy hiểu rõ rằng, tôi đang vì nhà họ Thang! Vì Hoàng Hải! Không phải vì cô và Thang Tuấn!”
Hiểu Khiết gạt đi: “Thế nào đi nữa, sự việc này chắc chắn có liên quan đến tôi. Nếu không phải tôi, Sở Sở và Đổng sự Tăng đã không gây ra chuyện lớn thế này. Tôi không thể để giám đốc hy sinh hạnh phúc cá nhân, như vậy tôi sẽ phải ân hận cả đời!”
Thang Mẫn quát: “Việc của tôi, tôi tự quyết định! Không cần cô phải chịu trách nhiệm! Cho dù tôi có hy sinh hạnh phúc cũng không liên quan đến cô, cô rõ chưa?”
Hiểu Khiết mím môi, lắc đầu, “Cứ cho là không liên quan đến tôi, nhưng có liên quan đến Thang Tuấn, liên quan đến chủ tịch Thang chứ? Nếu chủ tịch Thang tỉnh dậy biết rằng chị vì Hoàng Hải mà phải lấy Đổng sự Thái, chủ tịch cũng sẽ giống Thang Tuấn, đau khổ cả đời. Tôi không thể để chủ tịch Thang và Thang Tuấn chịu đựng điều đó! Giám đốc, tôi tin rằng chị cũng không muốn, phải không?”
Thang Mẫn quay mặt ra ngoài cửa, không phản ứng.
Hiểu Khiết chân thành: “Việc gì cũng có cách giải quyết của nó! Đổng sự Thái không phải là lối thoát duy nhất! Chúng ta nhất định còn cơ hội khác.”
“Thôi, dù sao lối thoát từ Đổng sự Thái cũng bị cô bịt lại rồi, chúng ta đành nghĩ cách khác vậy!”
Biết mình đã thuyết phục được Thang Mẫn, Hiểu Khiết nhẹ nhõm hẳn.
Ra khỏi phòng làm việc, Hiểu Khiết đứng trước cổng trung tâm thương mại, nhìn xung quanh, thấy Thang Tuấn đang vội vàng chạy tới.
Anh ôm chầm lấy Hiểu Khiết, khiến cô thoáng hoảng hốt.
“Cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp anh ngăn chị ấy lại.” Thang Tuấn xúc động.
Hiểu Khiết cũng ôm lấy anh, “Anh cũng vất vả mà, chạy cả một buổi chiều.”
Thang Tuấn chán nản gục đầu, ngồi xuống chiếc ghế trước cửa, cười khổ, “Anh chưa bao giờ hận bản thân vô dụng như thế, không thể bảo vệ người mình yêu thương, trợn mắt nhìn chị phải lấy Đổng sự Thái, Hoàng Hải thì bị uncle, không, là Đổng sự Tăng cướp mất. Tất cả đều do anh!”
Anh nắm chặt bàn tay, không cam tâm, cũng rất đau đớn.
“Cho nên anh phải cố gắng lên! Em tin anh nhất định làm được.” Hiểu Khiết dịu dàng, ngẩng đầu đưa mắt về mặt tiền trưng bày của trung tâm, thở dài, “Nhớ lần đầu tiên được giao nhiệm vụ ở Hải Duyệt, chính là thiết kế không gian trưng bày cho lễ Valentine, lúc đó em cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, ai cũng chờ em thất bại, chờ em vận dụng lại những kế hoạch cũ. Nhưng chỉ có anh, người đã nhắc em về tinh thần của ngày Valentine, cho em biết ý nghĩa của hạnh phúc.”
Cô ngồi xuống, tựa trán lên trán anh, khích lệ: “Bây giờ em sẽ đem sức mạnh lúc đó trả lại anh. Anh đừng quên, anh và em không giống nhau, anh từ nhỏ đã được chủ tịch Thang nuôi dưỡng, lại được học quản lý doanh nghiệp tại Anh, chị anh còn tiết lộ, quyển sách đầu tiên anh đọc không phải là truyện cổ tích mà là Kinh doanh như thế nào. Khi em vẫn đang nỗ lực ôn thi đại học, anh đã kiếm được tiền bằng cổ phiếu; khi em vẫn còn đang mê mẩn các thần tượng, anh đã ngồi uống trà cùng với Bill Gates. Anh nhất định sẽ có cách, em tin anh!”
Thang Tuấn cảm động, nắm chặt tay cô, tự giễu: “Em khen ngợi thế này như thể anh thực sự sẽ nghĩ ra cách ấy!” Anh đứng lên, lấy lại tinh thần, ngước nhìn trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải mà xót xa thay.
Anh lầm bầm: “Nhất định anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Hoàng Hải, không ai có thể cướp đi nó!”
Hiểu Khiết cũng đứng lên, đưa mắt nhìn về Spirit Hoàng Hải. Trong khoảnh khắc đó, tòa nhà vụt trở nên thật to lớn.
Đột nhiên điện thoại của Thang Tuấn đổ chuông, anh nhấc máy, “Vâng, chú Châu, sao thế ạ? Cái gì? Chú bảo mẹ cháu làm sao? Được, cháu sẽ tới ngay!”
Thang Tuấn vội cúp điện thoại, chạy ra đường vẫy taxi, nhanh chóng kéo Hiểu Khiết vào xe.
Chiếc taxi phi tới cổng bệnh viện, hai người xuống xe, chạy đến thang máy.
Thang Tuấn kéo Hiểu Khiết ra. Đúng lúc đó, thang máy phía bên kia cũng mở, Thang Mẫn lo lắng xuất hiện.
Ba người nhìn nhau, mau lẹ hướng về phía phòng bệnh Thang Lan.
Giường bệnh trống không, Thang Lan không nằm ở đó.
Hai chân Thang Mẫn mềm nhũn, không dám tin, Thang Tuấn nhanh tay đỡ cô.
Thang Mẫn đau lòng nghẹn ngào nói: “Mẹ! Tại sao mẹ có thể…”
Bất chợt Châu Văn đỡ Thang Lan từ nhà vệ sinh ra, Thang Lan vẫn rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại thật tinh nhanh.
Tất cả sửng sốt, sau đó mới biết hiểu lầm, lập tức sung sướng.
Thang Mẫn và Thang Tuấn không kịp lau nước mắt: “Mẹ!”
Thang Lan hằm hằm, tức giận nhìn Thang Mẫn, phẫn nộ: “Cô làm trò gì, còn mặt mũi gọi tôi là mẹ?”
Thang Mẫn kinh ngạc, ngơ ngác.
Thang Lan đau lòng: “Ta mới ngủ vài ngày đã làm mọi chuyện ra cơ sự này? Đừng tưởng giấu được tôi? Chú Châu nói hết rồi!”
Châu Văn tỏ vẻ bất lực, thận trọng đỡ Thang Lan về giường, kéo đầu giường lên cho bà.
Thang Tuấn, Hiểu Khiết và Thang Mẫn ngồi xuống xung quanh.
Thang Tuấn giải thích, “Không phải đâu, mẹ hiểu nhầm rồi. Hoàng Hải như thế này là do con, con xin lỗi.”
Hiểu Khiết phụ họa: “Chủ tịch Thang, giám đốc rất vất vả, chị ấy thậm chí còn…”
“Im miệng lại!” Thang Lan quát, tiếp tục trách mắng Thang Mẫn, “Nhà họ Thang chúng ta bị vu cáo là trục lợi Hoàng Hải! Giá cổ phiếu tụt dốc! Đầu tư nước ngoài rút vốn!”
Thang Mẫn nghiến răng hổ thẹn. Thang Tuấn và Hiểu Khiết không dám lên tiếng nữa.
Thang Lan khổ sở: “Những việc này tôi không để tâm, cái khiến tôi tức điên là tại sao cô định lấy Đổng sự Thái? Ông ta đáng tuổi làm bố cô! Cô lấy ông ta làm gì? Định làm tôi tức chết hả?”
Hai mắt Thang Mẫn hoe đỏ, nghẹn ngào giải thích: “Không có sự giúp đỡ về vốn của Đổng sự Thái, chúng ta sẽ mất Hoàng Hải. Sao con có thể trơ mắt nhìn người ta cướp đi tâm huyết một đời của mẹ? Tuyệt đối không thể!”
Thang Lan dịu dàng nắm lấy tay cô, bà cũng rưng rưng: “Mẹ tiếc công ty mà đành lòng hy sinh hạnh phúc cả đời con gái mẹ thì được?”
Thang Mẫn không dám tin vào tai mình, “Mẹ, mẹ thật sự coi con…”
Thang Lan vuốt ve gương mặt cô, xót xa rơi lệ, “Con đương nhiên là con gái của mẹ, là đứa con gái quý giá nhất nữa chứ. Thời gian qua con vất vả rồi, để mẹ che chở con nhé? Không được gượng ép bản thân, không được đem hôn nhân ra làm trò đùa, không được làm những việc ngốc nghếch khiến mẹ đau lòng nữa.” Thang Lan ôm chặt Thang Mẫn vào lòng, hiền từ vỗ về cô, “Đồng ý với mẹ con nhé?”
Nước mắt Thang Mẫn tuôn rơi không ngừng, cô thút thít: “Đương nhiên con đồng ý, mẹ… mẹ…”
“Thế mới là con gái ngoan của mẹ chứ.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết cũng xúc động, Châu Văn cũng lặng lẽ lấy khăn tay lau nước mắt.
Mẹ và con gái lau nước mắt cho nhau, nhìn đối phương nước mắt đầm đìa, bất giác lại bật cười.
Thang Tuấn nhẹ cả người, “Vẫn là mẹ có cách thuyết phục chị. Con mất bao nhiêu nước mắt nước mũi, dùng cả chiêu bài quỳ xuống mà chị vẫn không thèm quan tâm đấy!”
Thang Mẫn lườm Thang Tuấn, cười hì hì.
Thang Lan mỉm cười nhìn Thang Tuấn, khen ngợi: “Con cũng vất vả rồi, bị chị con đuổi đi vẫn quay về giúp sức giải quyết vấn đề phát sinh trong lễ kỷ niệm, quả là cũng không dễ dàng!”
Thang Tuấn vô cùng kinh ngạc.
Thang Lan giải thích, “Những việc các con báo cáo mẹ đều nghe thấy hết.”
Thang Tuấn mặt dày khen mình, “Con là con trai quý giá của mẹ mà! Làm sao thua chị được.”
Thang Lan quét mắt từ trên xuống dưới Thang Tuấn: “Trước kia cứ thấy gọi về làm việc là lại tót đi Anh. Lần này biết ở lại đối diện khó khăn với chị, còn không nghĩ tới công lao của ai?” Thang Lan nhìn về phía Hiểu Khiết.
Thang Tuấn ôm lấy vai cô, làm người ta xấu hổ.
Thang Lan lên tiếng: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, quả nhiên cô không nhìn nhầm người. Cháu vất vả rồi!”
Hiểu Khiết cười gượng: “Không đâu ạ. Chỉ là, cháu rất tiếc vì chủ tịch vừa tỉnh dậy đã phải đối diện với những nguy cơ trước mắt. Cháu rất hổ thẹn, không biết phải giúp thế nào.”
Dường như Thang Lan đã sớm có quyết định, “Không phải lo, cô đã nghĩ ra cách rồi!”
Tất cả đều kinh ngạc.
Thang Lan dứt khoát: “Lão cáo già họ Tăng đó muốn sở hữu Hoàng Hải thì cho lão! Tưởng ta muốn làm việc lắm hả? Tôi đã muốn nghỉngơi từ lâu rồi!”
Mọi người nhìn nhau.
Thang Mẫn lo lắng: “Mẹ đừng thế.”
Thang Tuấn góp lời: “Phải ạ. Mẹ cứ để bọn con nghĩ cách đi.”
“Mẹ đã quyết định rồi, các con không cần khuyên can!” Thang Lan đưa mắt từ Thang Tuấn rồi lại sang Thang Mẫn, đau lòng vỗ ngực: “Một đứa thì ép lấy Sở Sở, một đứa thì lấy Đổng sự Thái, lại còn làm cái trò thư nặc danh nữa, vu cáo nhân viên mà mình trọng dụng; khiến người làm mẹ, làm chủ tịch như ta sao mà vô dụng! Ta phải nói cho lão cáo già đó biết, hạnh phúc của con trai, con gái ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì! Ta muốn xuất viện gặp lão, đánh cho con cáo già đó một trận, gọi lão đến đây!”
Ai nấy đều buồn rầu, nhưng thấy Thang Lan quyết tâm như vậy cũng không ngăn cản nổi.
Đổng sự Tăng nhận được điện thoại của Châu Văn mà không bất ngờ, tranh thủ thời gian tới nhà họ Thang. Vào đến cửa, thấy Thang Mẫn, Thang Tuấn và Hiểu Khiết ngồi trên sofa phòng khách cũng ngồi luôn xuống, vắt hai chân vào nhau, “Mời ta đến đây là vì việc của Hoàng Hải phải không? Chẳng phải vòng vo nữa, giao cái ghế chủ tịch ra đây!”
“Ông đang ở địa bàn của ai mà dám lớn lối như vậy?” Giọng nói uy nghiêm của Thang Lan vang lên.
Đổng sự Tăng sửng sốt, quay phắt lại, nhìn thấy Thang Lan ngồi trên xe lăn, Châu Văn chầm chậm đẩy xe đi vào.
Ông ta vô cùng kinh ngạc, vội thu lại vẻ hống hách đáng ghê tởm, tức khắc khách sáo cười: “Bà tỉnh rồi à? Thật là kỳ tích. Vẫn khỏe chứ? Ngày mai có đổ bệnh nữa không?”
Thang Lan cười lạnh, “Ông còn chưa nằm xuống, sao tôi nỡ ra đi!” Bà đưa tay ra, Thang Tuấn đưa cho mẹ bản thỏa thuận được chia làm hai phần đã được đóng dấu.
Thang Lan phẫn nộ: “Lão cáo già, những việc xấu xa ông làm trong thời gian qua tôi đều biết hết. Hừ, muốn làm chủ tịch phải không? Đơn giản, chỉ cần ông ký vào đây, chuyển vốn quay về, Hoàng Hải sẽ là của ông!”
Đổng sự Tăng phấn khởi đọc nhanh rồi ký tên vào trang cuối cùng.
Thang Mẫn châm biếm: “Kinh doanh một công ty không dễ thế đâu, dựa vào mấy trò thâm hiểm để leo lên, chẳng mấy mà ông sẽ phải ngã xuống thôi!”
Đổng sự Tăng cười nhạt: “Tôi sẽ chăm sóc Hoàng Hải thật tốt, các vị không phải bận tâm!”
Châu Văn cung kính đưa cho Thang Lan phần thỏa thuận còn lại, bà nhìn phần ký xác nhận mà đau lòng.
Đổng sự Tăng cất tiếng: “Từ ngày hôm nay, không cho phép các người đặt một bước chân vào Hoàng Hải, nhưng với tư cách là khách hàng VIP thì tôi sẽ luôn giang tay chào đón, ha ha ha!”