Sở Sở tức điên lên, “Tôi biết mình ngu xuẩn rồi, khỏi cần anh nhắc.”
“Tôi nói rồi, cô là một cô gái thông minh, sẽ không tự đánh vào mồm! Hơn thế nữa, chúng ta đều là những kẻ thất bại trong tình yêu, tôi có tư cách gì mà mắng cô ngu ngốc.”
“Tôi làm kẻ thất bại đủ rồi! Tôi sẽ bất chấp tất cả, bắt hai kẻ đó phải trả giá vì đã làm tổn thương tôi!” Cô dùng sức bóp mạnh túi đồ ăn trên tay, căm hận tuyên bố.
Tử Tề thở dài, “Đau khổ mà tình yêu mang lại khiến chúng ta trở thành những kẻ ngu ngốc và độc ác.”
Trong phòng họp của trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải, mọi người ngồi xung quanh bàn họp, không khí rất vui vẻ.
Thang Mẫn lên tiếng: “Chuyến công tác của giám đốc Lâm vất vả rồi, giám đốc Cao Tử Tề của Hải Duyệt còn gọi điện sang khen ngợi, bảo kế hoạch ‘Người tình bí mật’ của La Vanne thành công rực rỡ, doanh thu nhờ đó tăng gấp hai.”
Hiểu Khiết mỉm cười đáp lễ.
Thang Tuấn nghe thấy tên Tử Tề, lộ vẻ không vui lầm bầm: “‘Người tình bí mật’ cái gì? Là con ma đáng ghét bám dai như đỉa thì đúng hơn ấy.”
Hiểu Khiết huých nhẹ, lườm anh một cái, Thang Tuấn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cả phòng phì cười.
Thang Mẫn nói: “Kế hoạch cho Giáng sinh cũng sắp hoàn thành rồi, tiếp theo chúng ta sẽ có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là lên kế hoạch kinh doanh cho Hoàng Hải . Sau khi kế hoạch hoàn thành, ta phải nhanh chóng bắt tay mời các nhà cung cấp và ký hợp đồng mới kịp khai trương cuối năm.”
Tất cả đều hưng phấn.
“Ngoài ra, sẽ có một giám đốc dự án mới đến hỗ trợ.” Thang Mẫn bổ sung.
Hiểu Khiết tò mò: “Không biết người Đổng sự Tăng giới thiệu là ai nhỉ?”
Thang Mẫn thoáng ngần ngại, vừa định đáp thì cửa phòng họp bị đẩy ra. Đổng sự Tăng bước vào, cao ngạo lướt nhìn một lượt. Ai nấy đều bàng hoàng, không hiểu tại sao ông lại vào đây.
Đổng sự Tăng cất lời: “Không làm phiền cuộc họp chứ?”
Thang Mẫn khách sáo: “Đương nhiên là không ạ.”
“Tôi muốn nhân cơ hội mọi người có mặt đầy đủ, trực tiếp giới thiệu giám đốc dự án mới của phòng kế hoạch.”
Tử Tề trong bộ comple, đĩnh đạc bước vào, mỉm cười rạng rỡ tỏa sức quyến rũ.
Hiểu Khiết, Thang Tuấn và Thang Mẫn không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tử Tề nở nụ cười quyến rũ với Hiểu Khiết, “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm vậy, giám đốc Lâm.”
Đồng nghiệp nhìn nhau, mơ hồ nhận thấy việc Cao Tử Tề đến đây chẳng có gì hay ho.
Thang Tuấn khó chịu ra mặt.
Đổng sự Tăng ám chỉ: “Tôi tin là các bạn đã nghe tới năng lực của giám đốc Cao từ lâu, vì việc quy hoạch Hoàng Hải , tôi đặc biệt mời cậu ấy đến giúp. Mong là mọi người không vì chuyện quá khứ mà gây ảnh hưởng đến công việc chung.”
“Chắc chắn rồi, uncle.” Thang Tuấn tươi cười, chào hỏi Tử Tề, “Lâu rồi không gặp, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, giám đốc Cao.” Anh chủ động bắt tay, miệng cười nhưng ánh mắt thì lạnh lùng cảnh giác.
Thang Tuấn và Tử Tề bắt tay, cơn sóng ngầm dâng lên.
“Ngoài chủ nhiệm Thang, tôi càng mong tạo được chút hoa lửa với giám đốc Lâm.”
Người phòng kế hoạch đều bất ngờ trước lời thổ lộ bạo gan ấy.
Tử Tề dành cho Hiểu Khiết ánh mắt nồng cháy, cô bối rối nhưng vẫn ép bản thân phải dũng cảm đối diện, không muốn bị lép vế trước tất cả.
“Tôi tin với kinh nghiệm hợp tác trong đêm hội WIP trước đây, phòng kế hoạch và giám đốc Cao nhất định có thể hợp tác vui vẻ.” Cô mỉm cười khách sáo.
Trước tình hình này, Thang Mẫn chau mày đưa mắt về phía Đổng sự Tăng. Không biết con cáo già đó có ý đồ gì.
Thang Tuấn bực bội nhìn Tử Tề.
Tử Tề cũng đáp lại bằng một thái độ khiêu khích.
Mùi thuốc súng đậm đặc bao trùm khắp không gian.
Trên bàn họp bày mô hình của Hoàng Hải , một tòa nhà tinh tế hiện đại gồm hai tầng. Tử Tề diễn thuyết một cách tự tin: “Tôi cho rằng Hoàng Hải nên tiếp tục duy trì phong cách của trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải, đi theo dòng sản phẩm cao cấp, trở thành một địa chỉ thời thượng của Thượng Hải.”
Tử Tề đứng lên, đi về phía màn hình, ấn điều khiển từ xa. Trên màn hình lập tức hiện lên bản báo cáo kế hoạch với các dòng sản phẩm cao cấp.
Cả phòng gật gù.
Thang Tuấn lại phớt lờ, chú tâm nhìn vào chiếc máy tính xách tay trước mặt, khẽ nhấn chuột phải, màn hình phía trước lập tức đổi thành bản thảo kế hoạch lấy các thương hiệu phổ biến làm chủ đạo của Hoàng Hải .
Tử Tề sững sờ, không vui quay sang Thang Tuấn.
Thang Tuấn thản nhiên, “Tôi đồng tình với ý kiến của giám đốc Cao. Nhưng trong mùa mua sắm ở Thượng Hải, việc đưa ra những thương hiệu riêng phục vụ cho giới trẻ rất được hoan nghênh, hiện tại đây cũng là một nét đặc sắc của Hoàng Hải, kết quả này đã nhanh chóng vượt doanh số chỉ lấy khách hàng WIP trong giới thượng lưu làm nhóm khách hàng chính. Cho nên tôi cho rằng, Hoàng Hải và Hoàng Hải nên có sự khác biệt về nhóm khách hàng mục tiêu để trung tâm thương mại Hoàng Hải có sự đa dạng hóa về người tiêu dùng.”
Cả phòng cũng tán đồng, phương án của Thang Tuấn có lý không kém.
Tử Tề cười lạnh, chuyển màn hình về bản báo cáo với các dòng sản phẩm cao cấp hiện ra.
Hiểu Khiết bất giác chau mày, nhìn Thang Tuấn và Tử Tề. Mọi người cũng không dám lên tiếng, rõ ràng nhận thấy mùi thuốc súng đậm đặc.
Tử Tề tới trước phòng họp, cao ngạo liếc Thang Tuấn: “Phương án đó chứng tỏ anh định vị Hoàng Hải chưa chính xác, đột nhiên từ sản phẩm cao cấp chuyển sang dòng sản phẩm phổ thông, điều đó sẽ khiến Hoàng Hải tự đánh mất khả năng cạnh tranh, đây chỉ là trò chơi mạo hiểm mà những người chưa trưởng thành mới nghĩ tới!”
Thang Tuấn bật cười, không chịu thua: “Để Hoàng Hải có một sự định vị mới, mặc dù rủi ro nhưng cũng là cơ hội. Chỉ cần cơ hội đó thành công thì đó là sự hồi vốn tốt nhất. Nếu suốt ngày cứ bám vào dòng sản phẩm cao cấp, chúng ta sẽ chết kẹt, sau đó mặc người xâu xé!”
Thang Tuấn di di con chuột, màn hình lại đổi lại bản báo cáo về các thương hiệu phổ biến.
Có tiếng cười thầm. Hiểu Khiết mất kiên nhẫn, trừng Thang Tuấn, anh lại nở nụ cười đắc thắng với cô.
Tử Tề bực bội, lại nhấn điều khiển trong tay. Thang Tuấn không cho anh như ý, khẽ bấm chuột.
Hai người chọi mắt. Màn hình cứ đổi đi đổi lại không ngừng. Mọi người chốc lại đưa mắt về Tử Tề, chốc lại quay sang Thang Tuấn, chốc lại nhìn màn hình, đầu óc quay cuồng chóng mặt.
Hiểu Khiết thực sự không chịu nổi được nữa, đập tay xuống bàn thật mạnh: “Dừng! Đủ rồi.”
Hai người đàn ông đưa mắt về phía cô. Hiểu Khiết tức giận trừng mắt với cả hai, họ đành ngoan ngoãn dừng lại nhưng cũng không quên lườm đối phương.
Hiểu Khiết cố bình tĩnh, mỉm cười, “Hai anh đều rất có lý, chúng ta có thể kết hợp ưu điểm của cả hai. Duy trì dòng sản phẩm cao cấp cho WIP đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của Hoàng Hải , điểm này tôi đồng ý với giám đốc Cao.”
Tử Tề nhếch mép đắc thắng, Thang Tuấn tỏ vẻ không vui.
Hiểu Khiết lại chậm rãi nói: “Đương nhiên, ý kiến duy trì các thương hiệu lẻ mà chủ nhiệm Thang đưa ra cũng là một hướng đi hay, chúng ta có thể tăng cường mẫu mã, đánh dấu đẳng cấp các thương hiệu, để trở thành các sản phẩm thời trang cao cấp. Nếu kết hợp cả hai, trong tương lai Hoàng Hải sẽ thuộc về những sản phẩm thời trang cao cấp cho người trẻ tuổi, là bản nâng cấp VIP của các thương hiệu riêng.”
Thang Tuấn trả lại Tử Tề nụ cười đắc thắng.
Sau khi tổng kết xong, Hiểu Khiết mỉm cười: “Mọi người có đồng ý với kết luận trên đây không?”
Tất cả đều tán thành ý kiến của Hiểu Khiết.
Tử Tề và Thang Tuấn nhìn nhau, không nói gì, coi như thừa nhận.
Cô nhìn đồng hồ: “Nếu đã vậy chúng ta hãy làm một bữa chúc mừng nho nhỏ, lát tôi mời mọi người ăn cơm nhé?”
Trịnh Phàm sung sướng: “Yeah, giám đốc là tốt nhất.”
Tô Lợi lườm cô một cái, đùa, “Giám đốc tốt thế nào còn cần cô nhắc.”
Hiểu Khiết mỉm cười nhìn Thang Tuấn, Thang Tuấn cũng cười lại, cả hai theo đám đông ra khỏi phòng. Hình ảnh đó đập vào mắt Tử Tề, lòng bỗng thấy lạc lõng.
Hôm sau, trong thang máy của khu văn phòng, chỉ có mình Thang Tuấn và Hiểu Khiết. Anh không mở miệng, thái độ nghiêm nghị. Hiểu Khiết liếc một cái, thăm dò: “Sao thế, vẫn giận việc em nói giúp Tử Tề?”
Thang Tuấn xoa đầu cô, “Đương nhiên không phải, anh đâu nhỏ nhen thế. Anh đang nghĩ, uncle Tăng tìm Tử Tề, chắc chắn có kế hoạch gì đây.”
Hiểu Khiết lo lắng: “Chà, không ngờ Đổng sự Tăng lại liên kết với Tử Tề, xem ra sau này việc gì cũng phải rất cẩn thận, không được để họ nắm được sơ hở.”
Thang Tuấn vòng tay ôm lấy eo Hiểu Khiết, “Yên tâm, ít nhất hiện giờ uncle không thể tách chúng ta ra được, cho dù có cử Cao Tử Tề đến cũng vô ích!”
Hiểu Khiết không dám để Thang Tuấn ôm ấp, khẽ đẩy ra, “Trong thang máy có camera, bị người ta thấy thì không hay đâu anh.”
Thang Tuấn ranh mãnh, tay cầm tập tài liệu che camera đi, tay kia nâng cằm Hiểu Khiết lên. Cô thẫn thờ nhìn anh.
Thang Tuấn tinh nghịch, “Camera cũng không chụp được rồi.” Anh thản nhiên hôn lên môi cô. Hiểu Khiết cũng đáp lại ngọt ngào, ôm lấy eo Thang Tuấn.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tử Tề đứng ngoài đã chứng kiến khung cảnh thân mật này, chau mày không vui.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn quay lại cũng lập tức thấy Tử Tề. Hiểu Khiết lúng túng, lập tức tách ra khỏi Thang Tuấn. Nhưng Thang Tuấn lại kéo cô sát gần. Hiểu Khiết liếc Tử Tề rồi liếc Thang Tuấn, chỉ thấy xấu hổ.
“Không ngại tôi làm phiền chứ?” Tử Tề không đợi lời đáp, thản nhiên bước vào, đứng cạnh Hiểu Khiết. Anh nhìn cô, đưa tay gạt lọn tóc rơi xuống trước trán Hiểu Khiết, cô lại càng lúng túng.
Động tác của Tử Tề nhanh đến mức Thang Tuấn không kịp phản ứng. Tử Tề nhếch mép tỏ ý “thành công rồi”. Thang Tuấn tức điên, nghẹn lời, siết chặt lấy bàn tay Hiểu Khiết.
Thang máy từ từ đóng lại. Bên trong, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Thang Mẫn ngồi trước bàn làm việc, đang chuyên tâm.
“Đây là doanh thu tháng này.” Kế toán trưởng đưa tài liệu cho cô.
“Anh vất vả rồi.”
Kế toán trưởng vẫn đứng trước mặt Thang Mẫn, hơi do dự.
Thang Mẫn ngẩng đầu lên nhìn kế toán trưởng, “Có việc gì cần báo cáo nữa không?”
Kế toán trưởng lo lắng: “Thưa giám đốc, tôi vừa nhận được điện thoại của ngân hàng, họ nói chủ tịch lấy Hoàng Hải thế chấp, vay một khoản vốn lớn.”
Thang Mẫn sửng sốt, “Sao có thể như thế được? Chắc chắn là họ nhầm rồi! Chủ tịch hiện giờ vẫn nằm trên giường bệnh, đi thế chấp vay tiền bằng cách nào?”
“Tôi cũng đã điều tra, đúng là con dấu cá nhân của chủ tịch, đây là tài liệu lúc nãy tôi yêu cầu ngân hàng fax đến.” Kế toán trưởng đưa văn bản cho Thang Mẫn.
Cô đọc nhanh, quả nhiên có con dấu chữ ký của Thang Lan.
Kế toán trưởng lo lắng nói: “Việc chủ tịch Thang thế chấp Hoàng Hải, ngân hàng vốn dĩ không ý kiến gì, nhưng mấy ngày nay giá cổ phiếu biến động bất thường, ngân hàng cho rằng dòng vốn của Hoàng Hải có vấn đề nên gọi điện thoại đến thúc ép chúng ta, muốn chúng ta lập tức phải trả lại khoản đã vay.”
Thang Mẫn tức giận ném tập văn bản xuống đất, giấy tờ rơi lả tả, “Tại sao lại xảy ra việc này? Trừ khi…” Cô vội mở ngăn kéo, lôi hộp đựng con dấu, mở ra – Quả nhiên trống không.
Cô tức giận đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nhìn chiếc hộp không, “Quả nhiên, có kẻ lấy trộm con dấu của mẹ tôi!”
Đêm đến, tại nhà họ Tăng, hội đồng quản trị vui vẻ hút xì gà, uống whisky.
Ông A khen ngợi: “Chiêu này của Đổng sự Tăng cao siêu thật, lợi dụng Sở Sở lấy cắp con dấu của Thang Lan, bây giờ Hoàng Hải đang nợ ngân hàng một khoản, xem xem chúng sẽ giải quyết thế nào!”
Ông B mỉm cười: “Người không rõ sự tình chắc chắn sẽ cho là nhà họ Thang bòn rút Hoàng Hải để thu lợi. Nếu việc này không được xử lý tốt thì còn bị quy vào tội bội tín. Muốn rút lui không dễ dàng nữa rồi.”
Các thành viên cười sảng khoái.
Đổng sự Tăng chậm rãi nhả khói, “Phía nhà báo tôi cũng làm việc xong. Sáng mai các vị nhớ bật tivi xem màn kịch hay nhé. Tôi muốn bọn chúng không kịp trở tay!”
Hội đồng quản trị lần lượt nâng cốc a dua chúc mừng ông ta, “Vì chủ tịch Hoàng Hải tương lai!”
Hôm sau, Tố Tố và Trịnh Phàm vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy Tô Lợi, Tiểu Trương, Tiểu An đang lo lắng trước màn hình máy tính.
Tố Tố hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao ai cũng nhăn nhó thế, chưa ăn sáng à?”
Tô Lợi đáp: “Mẹ ơi, lúc nào rồi mà còn ăn sáng?”
Tố Tố lấy làm lạ.
“Tin tức trên trang đầu các báo hôm nay đều là ‘Nhà họ Thang bị cáo buộc bòn rút Hoàng Hải’, kết quả giá cổ phiếu từ lúc mở sàn giao dịch đến giờ hạ liên tục, nguy to rồi!:
Tố Tố và Trịnh Phàm hoảng hốt, vội dán mắt vào màn hình.
Tô Lợi lo lắng, tay không ngừng kéo con chuột xuống, các trang mạng lớn đều đang đăng tải việc này.
“Nghi ngờ nhà họ Thang bòn rút Spirit Hoàng Hải”, “Spirit Hoàng Hải đột nhiên bị bòn rút, người người sinh nghi”, “Xuất hiện một loạt tin đồn xấu về Spirit Hoàng Hải, giá cổ phiếu tuột dốc”, “Doanh nghiệp nước ngoài bỏ về, Spirit Hoàng Hải họa vô đơn chí”…
Hết tin này đến tin khác khiến Trịnh Phàm ôm đầu kêu khổ, “Không phải chứ, sao lại thế này? Tôi không tin nhà họ Thang lại làm như vậy!”
Tố Tố nói: “Tôi cũng không tin, chủ nhiệm không thể làm thế với chúng ta đâu, nhất định là âm mưu hãm hại!”
Tô Lợi ngẫm một lát, “Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng ai có khả năng lớn vậy, đẩy được Hoàng Hải vào biển lửa?”
Ai nấy lo lắng theo dõi màn hình máy tính, nó phát một đoạn video.
Phóng viên đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Tăng, “Sau khi tin tức tập đoàn Spirit Hoàng Hải bị bòn rút được lan truyền, gây ảnh hưởng lớn đến thị trường cổ phiếu, sáng nay trước tập đoàn Spirit Hoàng Hải, rất nhiều cổ đông tập trung biểu tình. Phóng viên đã tới tư dinh của một thành viên hội đồng quản trị Spirit Hoàng Hải…” Cánh cổng được mở, Đổng sự Tăng nghiêm nghị bước ra ngoài. Phóng viên vội vã: “Đổng sự Tăngđã ra rồi. Chúng tôi sẽ phỏng vấn ngay suy nghĩ của ông ấy về việc này.” Phóng viên cầm micro chạy đến trước mặt ông ta: “Xin hỏi ông nghĩ thế nào về việc tập đoàn Spirit Hoàng Hải bị cáo buộc bòn rút công ty? Việc này có thật không?”
Đổng sự Tăng nhìn thẳng vào ống kính, nét mặt phiền muộn, “Tối qua tôi mới nghe tin. Tôi và nhà họ Thang qua lại đã bao nhiêu năm nay, tôi thực sự không dám tin họ lại làm thế.”
Phóng viên bám lấy lời này: “Theo Đổng sự Tăng, nhà họ Thang thực sự đã có hành vi bòn rút vốn?”
Đổng sự Tăng thở dài, “Tôi vẫn chưa tìm hiểu rõ tình hình cụ thể, nhưng với tư cách là cổ đông lớn, tôi vẫn phải thay mặt các cổ đông nhỏ lên án gay gắt hành vi vong nghĩa bội tín ấy!”
Đổng sự Tăng nhìn thẳng vào ống kính, tỏ ra đau buồn rồi ngạo nghễ lên tiếng: “Tôi sẽ đứng về phía đại đa số cổ đông, nhất định mau chóng tìm ra sự thật, cho mọi người một câu trả lời xác đáng, đồng thời sẽ giành lại quyền lợi và sự bồi thường cần có cho các vị!”
…
Tin tức càng lúc càng nhiều.
Trên mạng cũng lan tràn đoạn clip mà phóng viên quay được tại cổng nhà họ Thang: đám đông biểu tình giơ cao biểu ngữ, băng rôn, “Phản đối hành vi bòn rút! Trả tiền cho chúng tôi!”
Phóng viên vây ngoài cùng, chụp cảnh tượng phía trước.
Rất nhiều bảo vệ kéo dây an toàn, ngăn đám người biểu tình. Đội trưởng đội bảo vệ cầm loa: “Xin mọi người hãy bình tĩnh!”
Đám đông càng kích động, ngoài những giọng hô khẩu hiệu phản đối trên còn những lời gay gắt hơn.
“Trung tâm thương mại lừa đảo!”
“Thang Lan, Thang Mẫn ra đây mau!”
“Nôn tiền ra đây!”
Đoạn giằng co căng thẳng, đẩy qua đẩy lại, có người hét lên: “Thang Mẫn đến rồi!”
Xe của Thang Mẫn từ từ đi tới. Tiếng hét càng lúc càng lớn.
“Trả tiền cho tôi!”
“Hãy ra đây!”
“Mau ra đây!”
“Phản đối hành vi bòn rút! Trả tiền cho chúng tôi!”
Trong xe, Thang Mẫn đeo kính râm, nghiêm nghị ngồi ở ghế sau. Bảo vệ cố gắng dẹp đường nhưng đẩy được đám này lại có đám khác thế chỗ, xe không thể nhúc nhích.
Cửa xe chợt mở ra. Bảo vệ lập tức tới gần Thang Mẫn. Cô trang nhã bước xuống, đám đông lao tới, bảo vệ vây lại thành một hàng rào người, ngăn tất cả tiếp cận cô.
Ánh flash nháy liên tục, xung quanh là một đống tạp âm.
Phóng viên A: “Giám đốc Thang, xin hãy nói rõ về tình hình của Hoàng Hải.”
Phóng viên B: “Có phải các vị đã thực sự bòn rút của công?”
“Thang Mẫn! Trả tiền cho tôi!”
“Rác rưởi!”
Tiếng la ó vẫn vang dội.
Thang Mẫn không đổi sắc mặt, dưới sự bao vây của bảo vệ, di chuyển về phía cổng chính. Cô ra sau hàng dây an toàn, ra hiệu bảo vệ mở cửa sắt, bảo vệ tỏ vẻ lo lắng, Thang Mẫn ra hiệu không vấn đề.
Đám đông không ngừng hò hét: “Nói rõ xem nào! Nôn tiền ra đây!”
Cánh cửa mở ra, bảo vệ theo sát Thang Mẫn. Cô tháo kính râm xuống, từ từ cúi người: “Xin lỗi.”
Tất cả đều sững sờ, tiếng hò hét lắng lại.
Thang Mẫn ngẩng lên, thành khẩn cất tiếng: “Để xảy ra ồn ào như vậy, tôi lấy làm xin lỗi. Tôi đảm bảo, nhà họ Thang tuyệt đối không có hành vi tham nhũng! Xin các vị hãy cho chúng tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật!”
Một cổ đông gào lên: “Đồ lừa đảo! Tiền chúng tôi vất vả kiếm được lại bị những người như cô lừa hết!” Chai nước trong tay vung lên, trúng vào Thang Mẫn, nước vấy lên gương mặt cô.
Tâm trạng của đám đông lại kích động, ra sức chửi bới, ném những thứ như báo, rác rưởi về phía cô.
Thang Mẫn không né tránh, cô lại cúi xuống, nước đọng trên tóc nhỏ giọt chảy xuống má. “Tôi hiểu vì sao mọi người tức giận, tôi nhất định sẽ đưa ra câu trả lời trong thời gian sớm nhất, vô cùng xin lỗi.”
Xem clip này, trong phòng họp, Hiểu Khiết, Thang Tuấn, Thang Mẫn và kế toán trưởng đều thấy nặng nề.
Thang Tuấn tắt clip đi, “Đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
Kế toán trưởng gật đầu, lấy báo cáo ra: “Tỷ lệ cổ phiếu mà năm thành viên trong hội đồng quản trị gần đây tăng lên rõ rệt, tình hình không được ổn lắm. Dòng vốn chảy về phía họ.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết sững sờ. Thang Tuấn chau mày: “Hội đồng quản trị?”
Hiểu Khiết không dám tin, “Là bọn họ bòn rút vốn?”
Thang Mẫn đã lườn trước sự việc, “Quả nhiên, là uncle lấy trộm con dấu, đến ngân hàng thế chấp vay tiền.”
Thang Tuấn, Hiểu Khiết và kế toán trưởng đều vô cùng hoang mang.
Hiểu Khiết hỏi: “Tại sao Đổng sự Tăng lại làm vậy?”
“Hiện giờ những việc này đều không có ý nghĩa. Việc quan trọng nhất là việc dừng sử dụng con dấu đó lại và nghĩ cách để trả khoản vay cho ngân hàng.”
Kế toán trưởng lên tiếng: “Tôi đã cho dừng việc sử dụng con dấu. Về khoản này, tôi đã kiểm tra toàn bộ bất động sản, bất động sản trong và ngoài nước của nhà họ Thang, vẫn còn thiếu một ít.”
Kế toán trưởng mở bảng báo cáo số liệu ra, Thang Mẫn và mọi người tập trung tinh thần xem xét.
Kế toán trưởng bối rối thêm vào: “Trừ phi… bán biệt thự chủ tịch đang ở thì có thể miễn cưỡng bù được chỗ thiếu này.”
Thang Mẫn chau mày.
Thang Tuấn lại thờ phào, “Vậy bán biệt thự đi đã, giải quyết vấn đề vốn trước mắt rồi tính tiếp!”
Hiểu Khiết phụ họa, “Nếu trả hết nợ trước sẽ giảm được các nhân tố bất ngờ, giá cổ phiếu sẽdần bình ổn lại.”
Thang Mẫn phản đối, “Không được.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc, Thang Mẫn nghiêm nghị: “Căn nhà là quan trọng nhất với mẹ, sao có thể bán đi dễ dàng thế?”
Thang Tuấn bỗng không biết nói sao.
Thang Mẫn quay sang kế toán trưởng: “Anh hãy liên hệ với các ngân hàng có quan hệ tốt với chúng ta, thử quay vòng với bọn họ xem sao, nghĩ cách để bù vào chỗ thiếu.”
Thang Tuấn không hiểu, “Chị…”
“Nếu đã gọi chị là chị, thì hãy nghe lời đi!” Thang Mẫn ngắt lời, lại nói với kế toán trưởng, “Xử lý như tôi bảo.”
“Vâng, giám đốc.” Kế toán trưởng gật đầu, cầm tài liệu đứng lên, chuẩn bị rời đi. Chợt giọng Tô Lợi vọng vào, “Đổng sự Tăng, giám đốc đang họp, không tiện…”
Chớp mắt cửa phòng bị đẩy ra, Đổng sự Tăng bất chấp sự ngăn cản của Tô Lợi, cao ngạo xuất hiện.
Ai nấy nhìn thấy ông ta, cơn tức giận bùng lên.
Tô Lợi bất lực. Thang Mẫn cố kiềm chế bảo Tô Lợi: “Đi pha cho Đổng sự Tăng một tách cà phê.”
Đổng sự Tăng lên tiếng: “Không cần, ta chỉ nói vài câu đơn giản rồi sẽ đi luôn.”
Tô Lợi nhìn Thang Mẫn. Thang Mẫn gật gật đầu. Tô Lợi lui ra.
Đổng sự Tăng liếc tập tài liệu trên tay kế toán trưởng, cười khích bác: “Tới ngân hàng hả? Mau đi đi. Muộn quá lại không kịp đấy.”
Kế toán trưởng trợn mắt, nhưng rồi cũng rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
Thang Mẫn nén giận, cố mỉm cười bình tĩnh, “Không biết uncle có điều gì muốn dạy bảo?”
Đổng sự Tăng không khách khí ngồi xuống, “Sự việc đã đến nước này cũng chẳng cần phải ra vẻ nữa. Thang Mẫn à, công ty đã xuất hiện khủng hoảng kinh doanh rồi, cháu vẫn còn ngồi được trên cái ghế quyền chủ tịch mà không thấy ngại?”
Thang Tuấn cáu tiết, chỉ muốn đá bay Đổng sự Tăng. Hiểu Khiết vội kéo anh lại, mong anh nhẫn nại.
Thang Mẫn cười lạnh, “Chỉ vì chiếc ghế chủ tịch mà phải tốn nhiều công sức thế, uncle không thấy mệt?”
Thang Tuấn không kiềm chế nổi cảm xúc, cáu bẳn chỉ trích ông ta, “Uncle là cổ đông lớn của Hoàng Hải, tại sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này để bòn rút công ty?”
Đổng sự Tăng đứng dậy, tức giận không kém: “Hai đứa chúng mày vẫn còn mặt mũi mà gọi ta là uncle? Hãy nhìn xem chúng mày đối xử với uncle này như thế nào?”
Đổng sự Tăng quay sang Thang Tuấn, gằn từng câu từng chữ: “Bởi vì mày mà suýt nữa Sở Sở mất đi tính mệnh! Ta coi Sở Sở còn quan trọng hơn cả cuộc sống, thế mà chúng mày lại làm tổn thương nó!”
Sắc mặt Thang Tuấn và Hiểu Khiết khẽ biến.
Đổng sự Tăng đưa mắt nhìn cả ba, tức tối: “Chúng mày đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa! Spirit Hoàng Hải không thể để những kẻ vong nghĩa bội tín điều hành!” Ông chỉ vào Hiểu Khiết, khinh bỉ trừng Thang Tuấn, “Vì đứa con gái này, xem xem có đáng không!”
Đổng sự Tăng quay sang Thang Mẫn, cười lạnh: “Nếu chúng mày vì nó mà bất chấp tất cả, lật mặt với ta... Không sao, sự kiện bòn rút chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo ta sẽ khiến cả thiên hạ thấy rõ chị em nhà họ Thang chúng mày vô dụng đến mức nào!”
Dứt lời, Đổng sự Tăng ra khỏi phòng họp.
Hiểu Khiết buồn bã đứng ở ban công.
Thang Tuấn cầm hai cốc cà phê tới, đưa cho cô một cốc, “Em đừng bận tâm những lời uncle nói.”
Hiểu Khiết vẫn tự trách, “Em xin lỗi, tại em cả.”
Thang Tuấn tìm lời an ủi, “Không phải tại em, mà cũng không phải vấn đề của em. Đây là việc mà hai ta phải đối diện.”
Hiểu Khiết lắc lắc đầu, tâm trạng vẫn nặng nề.
Thang Tuấn ôm lấy cô, “Chẳng phải đã bảo, chỉ cần chúng ta bên nhau thì có thể đối diện với bất kỳ vấn đề gì.”
Cô ngẩng lên, “Nhưng mà...”
Thang Tuấn ngăn cô nói tiếp, “Trên thế giới này chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua, chỉ có những người không chịu vượt qua nó. Em phải có lòng tin, việc này nhất định sẽ có cách giải quyết được thôi.”
Cô gật đầu ôm lấy anh, nhắm mắt lại mà lòng đầy lo lắng.
Thang Tuấn nhìn về phương xa, vỗ về Hiểu Khiết, tâm trạng cũng rất nặng nề.
Nhà hàng được bài trí sang trọng, không gian lịch sự tinh tế, từng đôi tình nhân ăn vận lộng lẫy hẹn hò, không khí rất lãng mạn. Phục vụ mặc comple, thắt nơ bướm, nho nhã bê thức ăn, đi lại giữa các vị khách.
Trong một phòng riêng, trên bàn bày những món tinh tế. Ánh nến lung linh, Thang Mẫn quý phái, thanh lịch đối diện với Đổng sự Thái, một người đàn ông mà trông tuổi tác phải đáng tuổi bố cô.
Đổng sự Thái nhìn Thang Mẫn hung hăng giễu cợt, “Phụ nữ mà để tôi phải hẹn nhiều lần như thế mới chịu đến, em là người đầu tiên.”
Thang Mẫn không phản ứng gì, ưu nhã nhìn ông ta, “Những lời này chẳng cần thiết nữa rồi. Chỉ cần ngài cấp vốn, giúp Hoàng Hải vượt qua khó khăn này, tôi sẽ kết hôn với ngài.”
Đổng sự Thái nhướng mày, khinh miệt, “Tôi cứ tưởng em đưa ra điều kiện khó khăn thế nào, không ngờ lại là việc cỏn con thế này, thật quá xem thường tôi rồi.”
Ông ta lôi tập chi phiếu trắng ra, xé một tờ đặt lên bàn, đẩy về phía Thang Mẫn, “Tùy em điền, coi như quà đính hôn.”
Thang Mẫn đang định cầm lấy chi phiếu, Đổng sự Thái lại nắm lấy tay cô. Dù giật mình nhưng cô vẫn tỏ ra rất lịch sự.
Đổng sự Thái háo sắc khẽ xoa bàn tay Thang Mẫn: “Cầm tay thôi, có nhất thiết phải phản ứng mạnh thế không? Yên tâm, tôi biết em vẫn còn thấy lạ, tôi chỉ muốn nuôi dưỡng tình cảm giữa hai ta thôi.”
Thang Mẫn khẽ chau mày, nén cảm giác buồn nôn, mỉm cười, “Tôi biết.”
Rời khỏi nhà hàng, Thang Mẫn đến bệnh viện, ngồi trước Thang Lan, trông cô như vừa bị một cơn giông bão tàn phá, hoang mang vô định.
Cô nắm lấy tay bà, nhìn người mẹ vẫn hôn mê, thì thào: “Mẹ ơi, con sắp kết hôn rồi.” Thang Mẫn thẫn thờ.
Biểu đồ điện tim của Thang Lan hiển thị chút rung động nhỏ.
Cô ngắm khuôn mặt ngủ say của bà, mắt chợt đỏ hoe, nước mắt tràn mi, “Công ty xảy ra một số vấn đề, nhưng mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ giải quyết hết...”
Thang Mẫn òa khóc nức nở, nghẹn ngào. Cô dừng lại một lát để điều chỉnh tâm trạng, sau đó cầm lấy tay bà: “Trong lúc mẹ nghỉ ngơi, con sẽ thay mẹ bảo vệ công ty.”
Nước mắt bất giác cứ lã chã rơi. Cô nghiến răng, quệt mặt, mỉm cười, “Mẹ, mẹ mau tỉnh dậy được không? Con thực sự, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi...”
Cô gục xuống thút thít, không nhìn thấy khóe mắt Thang Lan chảy xuống một giọt lệ.