Long Ngọ đưa bàn tay được quấn băng gạc sang. Thật ra thì không nhìn được vết thương bên trong, nhưng Thi Sơn Thanh vẫn cứ xem như thường.
“Mấy ngày nữa là lành thôi.” Long Ngọ mất tự nhiên nói. Tuy rằng bị quấn băng nên không cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh, nhưng chỉ cần nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cậu đang nắm tay mình, vẫn khiến ngực Long Ngọ tê rần.
“Tự cậu quấn à?” Thi Sơn Thanh lờ cô đi, lập tức hỏi.
Băng gạc có hơi lộn xộn, dễ dàng nhận ra là kiểu chỉ dùng một tay quấn mới ra như vậy.
“Ừ, bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, quấy rầy các cô ấy thì không hay.” Long Ngọ giải thích.
Thi Sơn Thanh không thèm nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu cẩn cẩn thận thận cởi một đoạn băng gạc ra rồi quấn lại thật kỹ lần nữa.
“Cảm ơn.” Thi Sơn Thanh vừa quấn xong thì giáo viên cũng vừa vào phòng học. Long Ngọ lập tức thu tay lại rồi nói cảm ơn.
“Cậu đã cứu tôi, tôi giúp cậu là việc nên làm.” Thi Sơn Thanh cũng ngồi thẳng người, mắt nhìn ra phía trước nhưng vẫn không dừng nói: “Hơn nữa… Không phải bọn mình là bạn của nhau ư?”
“Ừm.” Long Ngọ đành phải đáp lại.
Thật ra lúc học Long Ngọ không thích chép bài, vì học kỳ trước cô muốn tìm lại cảm giác học nên mới chép bài giảng trên lớp. Do đó, ngoài những cuốn sách mà nhà trường phát vào học kỳ trước, thì những cuốn sách khác của Long Ngọ đều sạch tinh như mới.
Bây giờ cô đã theo kịp chương trình học, đương nhiên Long Ngọ sẽ không chép bài giảng trên lớp giống học kỳ trước nữa. Cô mở sách ra, chỉ nghe giáo viên giảng, nhưng không ngờ lại bị Thi Sơn Thanh hiểu lầm.
Long Ngọ vẫn luôn dùng tay trái để viết chữ, chuyện này đã bị Thi Sơn Thanh chú ý từ năm trước. Nhưng cậu lại nghĩ khác, là Long Ngọ đang muốn rèn luyện độ linh hoạt của hai tay mình.
Long Ngọ bị thương ở tay trái, lại không chép bài, thế là Thi Sơn Thanh liền hiểu lầm.
Cậu mím môi rồi đẩy sách của mình qua, sau đó lấy sách của Long Ngọ sang bắt đầu ghi chép.Long Ngọ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thi Sơn Thanh.
“Cậu nghe đi, tôi chép giúp cậu.” Thi Sơn Thanh không hề nhìn Long Ngọ, chỉ vùi đầu vào việc ghi chép của mình.
Tôi không cần, câu nói này đi một vòng trong miệng Long Ngọ rồi bị nuốt xuống. Cô cảm thấy ngực mình tê tê dại dại, ngọt như ăn mật vậy.
Cảm giác có bạn bè săn sóc quả nhiên khác biệt, khó trách đội trưởng luôn giật giây muốn mình phải kết thật nhiều bạn. Long Ngọ say sưa nghĩ.
Trương Liêu ngồi ở vị trí sát tường ở hàng đầu tiên, cậu ta nhịn không được mà lén lút nhìn hai vị ở phía sau kia, điên cuồng gào thét trong đầu.
Quá lộ liễu rồi đó!
Khoan hãy nói Thi Sơn Thanh là người thế nào, nhưng trong lòng Trương Liêu, Long Ngọ chính là cool boy. À không đúng, cool girl. Sát khí đầy mình lúc cô vừa vào trường, nhìn cái là biết không phải nữ sinh bình thường rồi. Thế mà bây giờ đang ở trên lớp cô lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thi Sơn Thanh, quả nhiên là yêu sẽ không giấu được hay sao ta?
Trương Liêu bỗng hít vào một hơi, chỉ thấy Thi Sơn Thanh đẩy sách ra giữa hai bọn họ, rồi thấp giọng nói cái gì đó với Long Ngọ.
Sức mạnh tình yêu lại lớn như thế ư? Trương Liêu xoay người không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng.
Phải biết rằng năm Trương Liêu học trung học đã nghe không ít về sự tích của Thi Sơn Thanh. Cậu ta nghe nói có một nữ sinh nhờ chỉ bài để tiếp cận Thi Sơn Thanh. Kết quả chẳng những Thi Sơn Thanh không thèm để ý tới, mà ngày hôm sau liền chuyển vị trí xuống hàng cuối, khiến giáo viên nổi trận lôi đình với cả lớp luôn.
“Có vẻ lớp trưởng không hài lòng về tôi nhỉ, không bằng cậu nêu lý do xem?” Giáo viên nghe được tiếng thở dài kia của Trương Liêu thì gân xanh nổi lên, dứt khoát gọi kẻ đó lên.
“…”
Trương Liêu chán nản nguyên một tiết, lúc tan học thì chào Thi Sơn Thanh xong liền chạy mất hút. Nam nữ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt luôn cần một chút không gian, cậu ta thế này gọi là giúp người làm điều tốt đẹp đó nha.
Thi Sơn Thanh nào có biết rằng Trương Liêu lại nghĩ lung tung lang tang nhiều đến thế. Cậu chỉ muốn cùng Long Ngọ đi ăn cơm, để giám sát cô cẩn thận. Lấy sự hiểu biết của cậu, Long Ngọ tuyệt đối là kiểu người không quan tâm đến bản thân.
Nếu cô đã vì mình mà bị thương, cậu phải có trách nhiệm săn sóc cô.
Long Ngọ sẽ không từ chối lời mời của Thi Sơn Thanh. Đội trưởng đã từng nói rồi, bạn bè là phải thường xuyên đi ăn cùng nhau để vun đắp tình cảm.
Cứ thế, trước khi vết thương của Long Ngọ lành hẳn, thì Thi Sơn Thanh và Long Ngọ vẫn đi ăn cùng nhau. Trường học cũng lặng lẽ lưu truyền một tin tức: Nam thần khoa tài chính bị bạn cùng lớp nhúng chàm. Qua lại với bạn học mới chuyển đến, có rất nhiều hình làm chứng.
Ninh Trừng đọc được bài đăng kia, xem nữa đã phun miếng khoai tây trong miệng ra. Cô ấy vẫn chưa nói chuyện này cho ai, bởi vì Triệu Chân Kỳ đang ở trong phòng, nên cô ấy cũng chưa kịp hỏi chị cô ấy về tình hình cụ thể.
Chẳng phải lần này chị cô ấy đã trở thành đối tượng công kích của nữ sinh toàn trường rồi hả? Ninh Trừng cau mày, chợt nghi ngờ một đối tượng.
Lúc trước cô ấy có nhờ đàn anh Trương Liêu đưa hộ quần áo cho chị cô ấy, đoán chừng khi đó anh ta cũng biết được rồi. Ninh Trừng còn tưởng Trương Liêu là bạn tốt của anh Thi, hẳn sẽ không sao. Không ngờ, mới có vài ngày mà anh ta đã đồn ầm ra ngoài.
Chị cô ấy nói ra ngoài một chuyến, chắc là đi hẹn hò với anh Thi rồi. Bằng không với kiểu học tập và nghỉ ngơi của chị cô ấy, thì vừa đến cuối tuần là đã ngâm mình ở thư viện, chứ đâu thể ba bữa đã chạy ra ngoài tận hai ngày được.
Ôi, tình yêu khiến con người ta mù quáng! Ninh Trừng than thở như bà cụ non.
“Bộp” một tiếng, Ninh Trừng đóng máy tính lại. Cô ấy muốn đi tìm Trương Liêu kia để hỏi cho rõ ràng, tại sao lại nói chuyện này ra ngoài.
Vào lúc này, Trương Liêu thường đánh bóng rổ ở sân thể dục, Ninh Trừng biết thế. Bởi vì Trương Liêu là nam sinh được đi gần Thi Sơn Thanh nhất, nên tung tích của cậu ta đã bị người khác nghiên cứu hoàn toàn triệt để từ sớm.
Ninh Trừng tức giận xông vào sân thể dục tính hỏi cho rõ ràng, kết quả Trương Liêu đang trong trận đấu với học viện khác, nên cô ấy chỉ có thể từ bỏ.
Vừa lúc gặp được bạn cùng lớp, nên cô ấy bị kéo đi cổ vũ cho học viện của mình.
Làm cái gì thế này, Ninh Trừng giơ gậy cổ vũ, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm. Rõ ràng cô ấy tới tìm Trương Liêu để chất vấn, sao bây giờ lại thành cổ vũ cho anh ta rồi.
Chẳng qua… Anh ta cũng khá lợi hại đấy. Ninh Trừng yên lặng nghĩ.
Trước đây thân thể của cô ấy không tốt lắm, nhưng bây giờ cũng được xem là giống một người bình thường. Đều nói con người thiếu cái gì sẽ nghĩ đến cái đó. Lúc trước cô ấy không thể vận động mạnh, ngay cả chạy bộ cũng không thể chạy nổi. Do đó Ninh Trừng đặc biệt thích loại vận động đối kháng quyết liệt này.
Bây giờ nhìn thấy dáng người cường tráng của Trương Liêu trên sân bóng, thì phẫn nộ lúc trước đã tan bớt một chút.
Sau khi thắng trận đấu, quản lý học viện lập tức đi tới chỗ nghỉ ngơi mà học viện bố trí. Trương Liêu cầm khăn lau bạn mình ném tới để lau đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ninh Trừng.
Cơ thể nho nhỏ của cô ngồi thành một đống ở đó, làn da trắng hơn những người khác nên đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời.
Xuân tâm già khú của Trương Liêu lại động đậy. Hiện tại Long Ngọ đã cùng Thi Sơn Thanh, cô ấy lại đưa quần áo Long Ngọ, không thích Thi Sơn Thanh sờ sờ ra đó như.
“Này!” Trương Liêu đi đến trước mặt Ninh Trừng để chào hỏi.
Ninh Trừng đầu tiên là bị một cái bóng che hết ánh mặt trời, sau đó lại nghe được giọng nói quen thuộc. Cô ấy ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ngay Trương Liêu.
Lúc này lửa giận của Ninh Trừng lại bùng lên. Cô ấy vù một phát đã đứng dậy, vốn định mở miệng chất vấn, kết quả đứng dậy quá nhanh khiến cả người mềm nhũn muốn té xuống đất.
Trái tim của Trương Liêu đã bị dọa đến mức nhảy ra ngoài, tức khắc đưa tay ôm Ninh Trừng lại.
“Em không sao chứ?”
Mới chạy nhảy trên sân bóng rổ, cho dù đã lau sạch mồ hôi nhưng hơi thở nam tính qua mùi mồ hôi nhàn nhạt của Trương Liêu vẫn lấp đầy khoang mũi Ninh Trừng.
“Không, không sao ạ!” Mặt Ninh Trừng đỏ lên, đẩy mạnh cậu ta ra.