Hai người về đến trường trước khi cổng ký túc xá nữ bị khóa. Nhà bảy và ký túc xá của Long Ngọ nằm ở hai hướng khác nhau, cho nên Long Ngọ liền tạm biệt Thi Sơn Thanh từ cổng trường.
Đến cổng ký túc xá, Long Ngọ đoán Thi Sơn Thanh cũng đã về đến, thì cúi đầu gửi cho cậu một tin nhắn chúc ngủ ngon, lúc này mới quét thẻ mở cửa để đi vào.
Đẩy cửa phòng ký túc ra, Triệu Chân Kỳ đã lên giường kéo rèm lại rồi, có điều hiển nhiên còn chưa ngủ. Tiếng phim truyền hình và tiếng cười của cô ta thỉnh thoảng sẽ truyền ra từ trong rèm
Ninh Trừng cũng đã lên giường, mặc đồ ngủ rồi ngồi trên đó đọc sách. Long Ngọ và Ninh Trừng đều không treo rèm, nên vừa đẩy cửa vào là thấy ngay đôi chân trắng bóc của cô ấy đang buông xuống cạnh mép giường.
Long Ngọ chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến, đưa tay ra vỗ vỗ vào chân cô ấy, “Không lạnh à?”
Ninh Trừng vẫn đang đeo tai nghe điện thoại nên không hề phát hiện ra Long Ngọ đã về, lúc này mới nhìn thấy cô. Ninh Trừng lập tức tháo tai nghe xuống rồi thu chân về, soạt soạt soạt trèo xuống dưới.
“Chị ơi, chị!” Ninh Trừng vốn định hỏi mọi chuyện là thế nào, thì đột nhiên nhớ ra phòng ngủ còn có người khác nên đành ngậm miệng, vẻ mặt lại vẫn kích động như cũ.
Long Ngọ lại không hiểu cho Ninh Trừng, dù sao thì ngày nào cô ấy cũng đều hoạt bát như vậy. Hơn nữa Long Ngọ cũng không nghĩ sẽ phải giải thích tại sao lại bảo Ninh Trừng đưa quần áo đến ký túc xá nam.
“Đây là mẹ chị mang tới hả?” Long Ngọ thấy một đống đồ trên bàn mình thì quay đầu hỏi.
“Đúng rồi ạ, dì mang rất nhiều đồ ăn ngon đến đấy.” Ninh Trừng chép miệng rồi nói, dường như trong miệng vẫn còn dư vị.
Long Ngọ nhìn Ninh Trừng rồi cười một tiếng. Cô xoay người, chọn mấy thứ mà Ninh Trừng thích ăn đưa cho cô ấy, sau đó lại để vài món lên bàn của Triệu Chân Kỳ.
“Chị, tay chị sao thế?” Ninh Trừng nhận đồ mới phát hiện ra tay của Long Ngọ bị quấn băng.
“À, bị vết thương nhỏ, không sao cả đâu.” Long Ngọ nói qua loa. Sáng sớm hôm nay Thi Sơn Thanh đã dẫn cô đến bệnh viện để băng bó lại.
Ánh mắt Ninh Trừng mù mờ một lúc, không biết đang nghĩ đến cái gì mà tai lại đỏ lựng. Cô ấy ấp úng vài tiếng lại chẳng nói được gì, chỉ cảm thấy người không thể xem bề ngoài.
“Đi lên đi, ở dưới lạnh lắm.” Long Ngọ nào biết Ninh Trừng đang nghĩ cái gì. Cô ngây người ở bên ngoài nguyên một ngày, giờ về chỉ muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ mà thôi. Kết bạn cũng mệt chết đi được.
Vừa mới khai giảng chưa bao lâu, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm lại. Ninh Trừng xuống dưới lâu như vậy cũng lạnh đến run cầm cập. Chị đã lên tiếng, thì cô ấy lập tức trèo lên trên.
Long Ngọ cầm quần áo vào phòng tắm rửa, trước khi vào cô đã dùng màng bọc thực phẩm để quấn tay lại. Đây cũng là của Thi Sơn Thanh mua cho. Bằng không với tính tình của Long Ngọ, không chừng cô đã trực tiếp tắm luôn rồi, đâu thèm quản băng vải ướt hay không ướt chứ.
Trần Tú là một người đẹp, mà thông thường dáng người của người đẹp sẽ không quá tệ. Long Hoành lại cao lớn đẹp trai, nên vóc dáng của con gái họ tất nhiên cũng sẽ không đến nổi nào. Làn da màu lúa mạch do phơi nắng trước đây của Long Ngọ đã được dưỡng cho trắng ra, những thứ con gái nên có lại tuyệt nhiên không thiếu.
Cô trần truồng đứng tắm dưới vòi sen, xuyên qua màn nước cũng có thể nhìn ra được tư thế duyên dáng đặc thù của con gái. Lại thêm đôi chân dài và săn chắc vì chăm rèn luyện, nên so với những cô gái khác thì Long Ngọ có phần hoang dã hơn. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là vết sẹo nhỏ hình tròn rất rõ trước ngực Long Ngọ.
Rửa qua loa hai lần, Long Ngọ liền cầm khăn lông lớn để lau cơ thể, khoác một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc thấy điện thoại sáng, Long Ngọ liền tháo màng bọc thực phẩm rồi mở điện thoại lên.
Là Thi Sơn Thanh, cậu nhắn lại.
Long Ngọ lẳng lặng nhìn một lúc, nhưng không gửi tiếp nữa. Cô đứng ở đó nghĩ nghĩ, cuối cùng đặt hình đại diện cho số của Thi Sơn Thanh trong danh bạ. Hình đại diện là Thi Sơn Thanh, Long Ngọ lén chụp được ở công viên trò chơi lúc chiều.
Đương nhiên là hành vi này không tốt, nhưng lúc ấy Long Ngọ đứng phía sau đã nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của Thi Sơn Thanh, mới bất giác cầm điện thoại lên chụp lại.
Cậu thật sự rất đẹp trai, lúc chụp Long Ngọ còn nghĩ như thế.
Đợi cài đặt xong, Long Ngọ liền nhịn không được mà dùng đầu ngón tay chọc chọc người trên màn hình: Đẹp trai quá đi mất.
Sau đó thở ra một hơi thật dài, mới đi ngủ. Long Ngọ không dám trực tiếp nhảy lên giường lúc có bạn cùng phòng ở đó, mà chậm rì rì leo lên cầu thang.
Bởi vì đã sang học kỳ hai, nên thời khóa biểu đã có thay đổi. Lớp của Thi Sơn Thanh có tiết vào thứ Hai.
Cho nên khi Trương Liêu đến gõ cửa phòng, Thi Sơn Thanh đã mặc đồ xong từ sớm.
Thật ra trong lòng Trương Liêu vẫn có hơi lo sợ bất an, ngộ nhỡ người mở cửa vẫn là Long Ngọ thì sao? Cậu ta phải bày ra vẻ mặt gì đây?
Hiển nhiên là do cậu ta nghĩ nhiều rồi, bởi vì lúc này Thi Sơn Thanh đã mở cửa ra.
“Vào đi đã, tôi vẫn chưa lấy sách.” Thi Sơn Thanh lui lại vài bước để Trương Liêu tiến vào.
Trương Liêu lắp bắp đi vào trong, tự nhắc nhở chính mình là không được nhìn lung tung, nhưng lòng hiếu kỳ lại thôi thúc cậu ta lén lút đánh giá phòng ngủ của Thi Sơn Thanh.
Không có ai, xem ra Long Ngọ không ở đây, Trương Liêu mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu ta ở phía sau nhìn Thi Sơn Thanh với vẻ xuất thần. Lần này lớp cậu ta giải quyết nội bộ kiểu tự sản tự tiêu*, có phải có nghĩa là sau này mình có thể tìm được bạn gái như ý rồi không nhỉ?
(*Tự sản tự tiêu: Tự sản xuất tự tiêu thụ.)
Thi Sơn Thanh soạn sách xong, xoay người lại thì thấy Trương Liêu đang bày ra biểu tình quái dị tựa như cười mà không phải cười.
“Cậu không sao chứ?” Xuất phát từ nhân đạo, Thi Sơn Thanh quyết định vẫn nên hỏi thử.
“Hả? À à, không có sao hết.” Trương Liêu lập tức thu lại biểu tình trên mặt mình.
Kỳ kỳ quái quái, Thi Sơn Thanh nói thầm trong đầu.
“Các cậu cũng coi như có duyên, khó trách lại có thể đến được với nhau.” Lúc đi đường, Trương Liêu bỗng nhiên cảm thán. Long Ngọ vừa đến đã cùng Thi Sơn Thanh nhảy lên diễn đàn ngồi, sau đó hai người lại cùng ngồi ở hàng sau mỗi khi có lớp. Không ngờ mình lại không hề phát giác ra, Trương Liêu cảm thấy mình quá không nhạy bén rồi.
“Ai có duyên?” Thi Sơn Thanh hoàn toàn không hiểu Trương Liêu đang nói cái gì.
“Không, tớ chỉ nói thế thôi.” Trương Liêu cảm thấy mình hiểu được suy nghĩ của Thi Sơn Thanh. Chắc chắn cậu ấy tạm thời không muốn công khai quan hệ tình cảm giữa cậu ấy và Long Ngọ rồi.
Thi Sơn Thanh không phải kiểu người đập vỡ nồi đất để hỏi đến cùng. Dùng khóe mắt nhìn thoáng qua Trương Liêu đang đắm chìm trong sự phán đoán của bản thân, thì cậu quyết định không thèm để ý tới nữa.
Quả nhiên, quả nhiên! Vừa vào phòng học, Trương Liêu liền thấy Thi Sơn Thanh đi ngay đến chỗ cạnh Long Ngọ rồi ngồi xuống, khiến cậu ta không khỏi hò hét trong lòng.
“Tay sao rồi?” Thi Sơn Thanh đặt cặp xuống, quay đầu hỏi Long Ngọ.
“Tốt hơn rồi.” Long Ngọ thấy ấm áp trong lòng, cảm giác có bạn đúng là không tệ.
“Nói nhảm, mới có một ngày mà miệng vết thương tốt lên thế nào được?” Thi Sơn Thanh mặt lạnh lật tẩy lời nói của Long Ngọ không chút lưu tình, ngữ khí lại dịu dàng: “Đưa tôi xem, hôm nay cậu thay thuốc chưa?”
Giữa ban ngày ban mặt mà dám sờ tay cơ đấy! Trương Liêu cảm thấy tam quan của mình đã nát, cậu ta hẳn nên lan truyền ra ngoài để đông đảo chị em phụ nữ được thấy rõ sự giả tạo dưới lớp da dê của Thi Sơn Thanh mới được.
Thi Sơn Thanh đưa lưng về phía Trương Liêu, nên Trương Liêu hoàn toàn không thấy rõ tay của bọn họ, đành chạy theo phán đoán.
“Lớp trưởng, cậu đứng ngốc ở đây làm gì thế?” Một bạn học ra cửa ném rác, thấy dáng vẻ của Trương Liêu thì không khỏi vỗ vai cậu ta rồi hỏi.
Trương Liêu phục hồi tinh thần, lập tức thu lại biểu tình, không thể để cho những người khác biết được!
“Không có việc gì, tớ với cậu ngồi cùng nhau đi, còn chỗ không?”
“Ha ha ha, lớp trưởng đã muốn ngồi, bọn tớ có ngồi chen lấn thì vẫn phải chừa ra một chỗ.” Hai người ôm bả vai nhau đi lên hàng trước.