Lịch học của Thẩm Liên Y là giờ chiều, bà đã đến từ sớm, mang theo chút thức ăn đứng ở cửa chờ Dương Tu Ngôn.
Tuy rằng Thẩm Liên Y hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ. Từ khi ly hôn, cả người cũng thay đổi, trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Dương Tu Ngôn nhảy nhót chạy tới, vui vẻ gọi: "Dì Thẩm."
Thẩm Liên Y quay đầu, nhìn thấy cậu bé chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng liền nhíu mày. Bây giờ là mới vào đầu tháng tư, thời tiết còn khá lạnh. Bà nói: "Có lạnh không?"
Bà duỗi tay nắm tay Dương Tu Ngôn, tay cậu bé lạnh như băng. Lúc này Thẩm Liên Y mới phát hiện tay cậu bé còn nứt da.
Nhất thời trong lòng bà có chút khó chịu, hỏi: "Cha cháu đâu?"
Dương Tu Ngôn a một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cha cháu ở nhà ạ! Hôm nay ông ấy về sớm."
Thẩm Liên Y hít một hơi thật sâu, nắm tay Dương Tu Ngôn đi về nhà cậu.
Kỳ thật bình thường bà đã cảm thấy da dẻ Dương Tu Ngôn quá thô ráp, nhưng vì cậu bé là con nhà người ta, bà cũng không dám nói gì nhiều. Bây giờ nhìn thấy trời lạnh mà cậu lại mặc ít như vậy, vết nứt da còn chưa lành hẳn, Thẩm Liên Y cảm thấy vô cùng tức giận.
Làm gì có ai đối xử với con ruột của mình như vậy chứ? Chẳng lẽ không có mẹ, người làm cha có thể qua loa như vậy à?
Ngày xưa bà vì tị hiềm, chưa bao giờ đến Dương gia, nhưng lần này bà cũng không muốn để ý những cái đó. Nếu bà còn không nói, người cha này có phải sẽ để cho con trai tự tìm đường chết không?
"Cha, dì Thẩm đến." Dương Tu Ngôn nhìn ra được sắc mặt Thẩm Liên Y không quá tốt. Cậu không biết lý do là gì, nhưng cậu vốn mẫn cảm, mơ hồ suy đoán được có lẽ có liên quan đến mình, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều.
Giáo sư Dương cũng một thân áo sơ mi cùng quần tây. Hình như ông đang nấu cơm tối cho Dương Tu Ngôn, cả người có chút lôi thôi. Nhìn thấy Thẩm Liên Y, ông bị giật mình, mấy giây sau mới nở nụ cười, nói: "Thẩm nữ sĩ, mời vào."
Thẩm Liên cũng không bước vào nhà, bà kéo Dương Tu Ngôn đến trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Tôi muốn nói chuyện với ngài về Tu Ngôn."
Bà nhìn lướt qua trong nhà, ánh đèn hơi tối: "Tôi không tiện vào trong."
Thẩm Liên Y cứ đứng ngoài cửa như vậy, cả người có chút lạnh lùng: "Giáo sư Dương, tôi biết ngài vừa làm một người cha vừa làm một người mẹ rất vất vả, không thể chăm lo chu đáo cho con cái. Nhưng mặc kệ khó khăn cỡ nào, cũng phải cố gắng hết mình. Tự ngài nhìn xem.."
Thẩm Liên Y kéo tay Dương Tu Ngôn ra phía trước: "Một đứa trẻ mà lại có đôi tay như vậy. Còn có, bây giờ mới là đầu tháng tư, ngài lại để cho cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh như vậy? Cho dù không được sạch sẽ, ngài cũng nên cho con ăn mặc thích hợp chứ? Đây là con trai của ngài, không phải con chó trong nhà, cho ăn một miếng là có thể mặc kệ. Có ai làm cha như ngài không?"
Thẩm Liên Y cũng là một mình nuôi con gái lớn lên. Bà không nhìn được những đứa trẻ chịu tổn thương. Tuy rằng Dương Tu Ngôn luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, nhưng ngẫu nhiên bà vẫn nhìn thấy sự yếu ớt cô đơn trong mắt cậu.
Kỳ thật có rất nhiều lần bà muốn nói chuyện hẳn hoi với giáo sư Dương, nhưng lại nghĩ, đây là chuyện nhà người ta, bà không nên nhiều lời.
Có điều, lần này bà thật sự không chịu được, cũng không muốn nhịn nữa.
"Giáo sư Dương, tôi biết ngài rất bận, nhưng tôi cũng mong ngài có thể bớt chút thời gian và tâm tư đặt lên người con cái. Không cần ngài dạy dỗ chúng học hành giỏi giang, chỉ cần ngài đừng để khi chúng còn nhỏ tuổi như vậy đã phải tự mình làm tất cả. Có đôi khi ngài vội vàng làm việc, trong nhà không có một chút đồ ăn cho Tu Ngôn, cậu bé không phải nhịn đói thì chính là xin ăn hàng xóm. Ngài không nghĩ xem tâm tình của Tu Ngôn sẽ ra sao? Ngài nhìn đi, tuy rằng Tu Ngôn hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi."
Thẩm Liên Y nhìn thẳng giáo sư Dương, bùm bùm nói một tràng liên tục.
Giáo sư Dương không ngờ Thẩm Liên Y sẽ có dáng vẻ nghiêm khắc như vậy. Ông kinh ngạc một lúc, ngẫm nghĩ lời bà vừa nói, lại nhìn về phía con trai, đôi mắt có chút chua xót.
Ông nắm chặt nắm tay, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Liên Y, thấp giọng nói: "Ngài phê bình rất đúng."
Ông khom lưng duỗi tay về phía con trai: "Tu Ngôn, đến đây."
Dương Tu Ngôn ngốc ngốc nhìn cha cậu, không phản ứng kịp.
Ngữ khí của giáo sư Dương càng nhẹ nhàng hơn: "Nào."
Dương Tu Ngôn vươn tay, giáo sư Dương ôm chầm lấy con trai, nhẹ giọng nói: "Dì Thẩm của con nói đúng, ngần ấy năm, là cha bạc đãi con."
Ngày thường ông cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ nghĩ rằng con trai hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Nhưng lời Thẩm Liên Y vừa nói giống như một đòn cảnh tỉnh ông.
Nhiều năm như vậy, ông bận tới bận lui, luôn bỏ qua cảm nhận của con trai.
Giáo sư Dương nhẹ nhàng vỗ về con trai nhỏ, nghiêm túc nói: "Là cha không chăm sóc tốt cho con."
Dương Tu Ngôn đột nhiên khóc lớn. Cậu chôn mặt trong lòng giáo sư Dương, khóc vô cùng đáng thương.
Giáo sư Dương sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được nỗi lòng của con trai, ông nói: "Đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì a."
Dương Tu Ngôn lại không chịu nghe, khóc càng lớn.
Thẩm Liên Y nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt có chút phiếm hồng. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nếu có thể làm cho giáo sư Dương thay đổi, tất cả đều đáng giá.
Dương Tu Ngôn khóc đủ, hai tay lung tung lau nước mắt. Tay cậu không sạch sẽ nên chẳng mấy chốc đã biến thành chú hề, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Giáo sư Dương dắt con trai đi rửa tay, vừa định lấy nước thì chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống tìm phích nước nóng. Kết quả một chút nước nóng cũng không có.
Ông cười khổ, nói: "Dùng nước lạnh trước, cha đi đun nước nóng ngay."
Chỉ là trong chốc lát đó, con của ông đã rửa xong tay chân mặt mũi, cậu nói: "Cha, nước lạnh cũng không sao. Mùa đông đều là nước lạnh, đột nhiên dùng nước ấm, con không chịu nổi."
Giáo sư Dương nghe vậy cảm thấy chua xót, làm gì có đứa trẻ nhà ai giống vậy chứ.
Ông co quắp bất an đứng ở đó, không biết nói thế nào cho phải.
Thẩm Liên Y vẫn luôn đứng ngoài cửa. Lúc nãy bà vừa tức giận lại sốt ruột muốn tìm giáo sư Dương lý luận nên không nhận ra, bây giờ mới thấy có nhiều nhà xung quanh đang nhìn trộm bên này. Thẩm Liên Y cảm thấy có chút xấu hổ, sắc mặt cũng đỏ lên.
"Dì Thẩm, ngài vào trong ngồi đi."
Dương Tu Ngôn bước ra mời, cậu rất hiểu chuyện: "Nhà của con hơi lộn xộn, dì Thẩm đừng ghét bỏ."
Thẩm Liên Y vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, một lát nữa dì còn phải đi học. Con cầm đi, đây là mang cho con."
Bà đã chuẩn bị sẵn, một số thứ chỉ cần hâm nóng là có thể ăn. Bà cẩn thận dặn dò Dương Tu Ngôn, cố ý lớn tiếng một chút để giáo sư Dương cũng nghe thấy.
Sao lại có thể để một đứa trẻ nấu cơm chứ?
Thẩm Liên Y nói: "Được rồi, dì đi trước đây. Sau này nếu chiều tối không có ai ở nhà thì con cứ đến nhà dì, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Sau đó lại cùng nhau trở về, dì cũng phải đến đây học."
Dương Tu Ngôn không từ chối, vui vẻ đồng ý.
Chỉ có giáo sư Dương xấu hổ muốn nói lại thôi.
Thẩm Liên Y cũng không để ý đến vị này. Bà lại dặn dò Dương Tu Ngôn vài câu liền xoay người rời đi.
Dương Tu Ngôn nghiêm túc nói: "Dì Thẩm chính là tiên nữ."
Giáo sư Dương cười nói: "Cha còn cho rằng con sẽ nói chị Đường của con là tiên nữ chứ."
Ông xoay người sắp xếp lại đồ Thẩm Liên Y mang tới. Bọn họ không có gì cho người ta, cả ngày vừa chơi vừa ăn uống ở bên đó. Càng nghĩ giáo sư Dương càng cảm thấy hổ thẹn.
Dương Tu Ngôn cười hì hì đáp lại: "Chị Đường mới không phải tiên nữ. Chị Đường là tiểu ác ma."
"Đừng nói bậy!"
Dương Tu Ngôn cười khanh khách: "Cha a, cha không hiểu con gái rồi! Nhìn người cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài a!"
Đường Kiều đang nghỉ giải lao giữa giờ thì đột nhiên hắt xì liên tục. Cô suy nghĩ, có phải có người nói xấu mình khôn, bằng không sao lại hắt xì nhiều như vậy chứ..
"Đường Kiều, mình hỏi bạn chuyện này."
Lê Vân Triều mang theo khuôn mặt ưu sầu đi đến bên người Đường Kiều, nhỏ giọng nói.
Đường Kiều ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Lê Vân Triều trầm mặc một chút, lắc đầu: "Thôi, không nói nữa."
Nói xong liền quay đầu về chỗ. Đường Kiều thấy vậy lập tức nắm lấy cổ tay Lê Vân Triều, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì bạn cứ nói đi."
Cả ngày hôm nay Lê Vân Triều thường xuyên thất thần. Đường Kiều không biết đã xảy ra chuyện gì, định đợi sau khi tan học sẽ hỏi một chút. Không nghĩ tới Lê Vân Triều lại chủ động nói ra.
Cô nghĩ nghĩ, kéo Lê Vân Triều về phía hành lang, hỏi nhỏ: "Có phải bạn có chuyện gì không? Không phải về quê tế tổ sao? Gặp chuyện không vui?"
Cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có như thế, chẳng lẽ còn có chuyện khác? Nhưng chuyện của cha Lê Vân Triều và người vũ nữ kia không phải năm nay a.
Đôi mắt Lê Vân Triều đỏ lên, nhẹ nhàng tựa vào vai Đường Kiều, nói nhỏ: "Cha mình.. Hình như ông ấy có nhân tình ở bên ngoài."
Giọng nói của Lê Vân Triều rất nhỏ. Vốn cô cũng không muốn nói chuyện này với người khác, nhưng cô cảm thấy, Đường Kiều sẽ hiểu cô.
Đường Kiều nghe đến đó, lập tức kéo Lê Vân Triều vào trong góc, thấp giọng nói: "Bạn phát hiện?"
Lê Vân Triều gật đầu: "Đúng vậy, là.. Là Hồ Như Ngọc."
Mẹ nó!
Đường Kiều suýt sặc, cô cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại: "Bạn nói ai?"
Lê Vân Triều nghiến răng nghiến lợi: "Chính là người phụ nữ hư hỏng hủy hoại gia đình bạn, Hồ Như Ngọc."
Đường Kiều tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này, cô hít một hơi thật sau, nhẹ giọng nói: "Bạn đừng tự hù dọa mình. Theo mình được biết, bây giờ Hồ Như Ngọc còn đang bị giam trong cục cảnh sát, muốn ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng a. Có phải bạn nghĩ sai rồi không?"
Lê Vân Triều nức nở mấy tiếng, nghiêm túc nói: "Mình biết bà ta bị giam, chính vì vậy mới bị mình phát hiện. Cha mình vì bà ta mà đang tìm người hỗ trợ đó. Mình nhìn thấy Đường Hành đến cầu xin cha mình."
Đường Kiều trầm mặc một lúc, hỏi nhỏ: "Mẹ bạn biết không?"
Lê Vân Triều do dự một chút, không xác định nói: "Mình cũng không biết."
Đường Kiều bừng tỉnh, nghĩ đến chuyện lúc trước Hứa Tịnh nói với cô, nghiêm túc trấn an Lê Vân Triều: "Chuyện này bạn đừng lập tức nhận định là cha bạn có vấn đề. Trước tiên, bạn nên về nói chuyện với mẹ để xem tình huống cụ thể là thế nào. Không có lý nào cha bạn rõ ràng biết Hồ Như Ngọc đã đi theo Đường Chí Dong mà còn dính líu đến. Ông ấy không phải người không có đầu óc, đúng không? Mình nghĩ cho dù là loại người như Đường Chí Dong, một khi biết Hồ Như Ngọc có người khác, đều sẽ không thể ở cùng bà ta. Cho nên, bạn cũng đừng vì Hồ Như Ngọc mà lập tức khẳng định bọn họ có một chân. Nghe mình, về nhà nói chuyện với mẹ bạn, bà ấy sẽ biết làm thế nào."
Chu Oánh làm việc ở tòa thị chính, gặp qua vô số người, nhìn thấy vô số việc. Chuyện này bà sẽ có cách xử lý thỏa đáng.
Đường Kiều kéo tay Lê Vân Triều, nghiêm túc dặn dò.
Lê Vân Triều tuy tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi bình tĩnh lại liền gật đầu, nói: "Mình biết rồi, mình sẽ nói với mẹ."
Đường Kiều tựa trên tường, ha ha cười lạnh: "Đúng là kẻ chuyên gây chuyện thị phi, mình nên sớm đùa chết bà ta."
Lê Vân Triều nghe xong lập tức che miệng Đường Kiều lại, thấp giọng nói: "Đừng nói lời như vậy, dễ rước lấy phiền toái."
"Sắp vào tiết học cuối cùng rồi, chúng ta về lớp đi."
Đường Kiều a một tiếng. Đến tận khi tan học về nhà, cô còn đang suy nghĩ chuyện này.
Càng nghĩ càng cảm thấy đám đàn ông này đúng là óc heo.
"Một đám thiểu năng trí tuệ!"