Đường Kiều đã khai giảng. Một kỳ nghỉ này cô chưa gặp Lê Vân Triều và Hứa Tịnh.
Lúc này Lê Vân Triều đang lôi kéo cô nói không ngừng, hoàn toàn không còn bộ dáng an tĩnh bình thường nữa.
Hứa Tịnh nói: "Đường Kiều, bạn thật xấu. Một kỳ nghỉ đều không thấy bóng người, cũng không biết bận rộn việc gì nha!"
Đường Kiều rất thẳng thắn, cảm khái nói: "Trời rất lạnh nha, mình chỉ muốn ở nhà, không muốn ra ngoài."
Lời này chọc đúng tâm tư của mọi người. Năm nay đúng là rất lạnh!
Lê Vân Triều nói: "Mẹ mình còn hỏi vì sao mình không tìm bạn đi chơi. Bà còn tưởng rằng chúng ta cãi nhau đó."
Đường Kiều cười khanh khách, khoác tay Lê Vân Triều, nhẹ giọng nói: "Vậy thì bạn nói với dì Chu rằng, mình với bạn là tình yêu đích thực, không bao giờ cãi nhau đâu!"
Mọi người nghe vậy bật cười, cảm thấy bây giờ Đường Kiều trở nên hoạt bát hơn, đáng yêu hơn.
Có điều, đây là học kỳ cuối cùng. Vừa khai giảng liền tiến vào trạng thái khẩn trương, mọi người đều có chút áp lực. Lúc này nhìn thấy Đường Kiều như vậy mới thả lỏng một chút.
Học kỳ cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ lại đổi thành chủ nhiệm Phạm trước giờ chưa từng lên lớp. Chủ nhiệm Phạm luôn luôn nghiêm túc, mọi người không dám nói nhiều một câu. Ngày đầu tiên sau khai giảng, chủ nhiệm Phạm đã nói, kết quả thi của năm trước không quá tốt, cho nên chương trình học năm nay nhất định sẽ rất nặng.
Hơn nữa, thời gian học sẽ tăng thêm hai tiếng.
Bây giờ ngày rất ngắn, giờ tan học, trời đã tối rồi, nữ sinh đi lại không an toàn. Cho nên chủ nhiệm Phạm luôn dặn dò mọi người nên có người nhà đến đón. Nếu thật sự không có, vậy hai tiếng cuối cùng có thể tan học trước, không thể ở lại trường. Chuyện này nhìn qua thì không ổn, nhưng đều là muốn tốt cho mọi người, đảm bảo an toàn cho nữ sinh.
Nhà Đường Kiều có tài xế, tất nhiên sẽ ở lại. Lê Vân Triều và Hứa Tịnh cũng có người đến đón. Mấy bạn học có quan hệ tốt với cô cũng đều ở lại.
Một số bạn học học tập không giỏi không chọn ở lại, bởi vì sau khi tốt nghiệp cũng không muốn tiếp tục học nữa.
Tính ra, chỉ có non nửa nữ sinh là lựa chọn lưu lại học tập.
Bở vì kỳ nghỉ vừa rồi, Đường Kiều vẫn không ngừng học thêm cho nên lúc này có phần nhẹ nhàng hơn những người khác. Đương nhiên, chuyện học tập này không phải chỉ cần học bằng cách nhớ hay đọc nhiều là có thể lập tức biến thành thiên tài được.
Đường Kiều vẫn như cũ, không phải những người có thành tích tốt nhất, nhưng dù vậy, chủ nhiệm Phạm vẫn rất thích cô. Bà biết thành tích lúc trước của Đường Kiều, hiện tại so ra liền biết dù nghỉ lễ đứa nhỏ này cũng không lười biếng. Làm giáo viên, ai cũng thích học sinh chăm chỉ. Tuy chủ nhiệm Phạm rất nghiêm khắc, nhưng bà đối xử với Đường Kiều không quá khắt khe.
Một tháng sau khai giảng, các nữ sinh chào đón kỳ nghỉ thứ hai, lần này là nghỉ tết Thanh Minh, thời gian là năm ngày.
Chủ nhiệm Phạm rất lo lắng, sợ mọi người bỏ bê việc học, cho nên nghiêm túc dặn dò: "Có lẽ các em sẽ cảm thấy tôi rất nghiêm khắc. Nhưng sau này các em sẽ hiểu, bây giờ nghiêm khắc với các em, tương lai sẽ bớt khổ."
Chủ nhiệm Phạm thấm thía nói: "Vận mệnh tương lai nắm trong tay mình luôn tốt hơn nằm trong tay người khác. Mà học tập lại là một cơ hội để các em có thể nắm chắc vận mệnh của chính mình. Bây giờ có thể các em không hiểu, nhưng năm rộng tháng dài, một ngày nào đó, các em sẽ hiểu thôi."
Mọi người tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn biết tốt xấu, lúc này ai cũng đều xúc động.
Đường Kiều cảm thấy thật may mắn, may mắn cô gặp được một giáo viên tốt như chủ nhiệm Phạm.
Lúc tan học, Lê Vân Triều tìm Đường Kiều, nói: "Mấy ngày nghỉ lễ mình phải rời khỏi Thượng Hải về quê tế tổ. Bạn thì sao?"
Đường Kiều mỉm cười nói: "Mình rất rảnh nha, chắc sẽ ở nhà ôn tập thôi. Bạn cũng biết, bên phía Đường gia không cần mình làm cái gì, còn phía bác, mình đi cũng không thích hợp."
Lê Vân Triều nghe thế liền hiểu.
Hai người nói thêm mấy câu liền chào tạm biệt.
Đường Kiều thấy chủ nhiệm Phạm vẫn ngồi trên bục giảng chưa rời đi. Cô bước lại gần, chống cằm lên bàn nhìn chủ nhiệm Phạm, cười hỏi: "Cô không về ạ?"
Chủ nhiệm Phạm bình thường rất nghiêm túc, phần lớn lớp không có ai dám nói đùa với bà. Nhưng thật kỳ lạ, hình như từ khi bắt đầu, Đường Kiều đã không sợ bà. Chủ nhiệm Phạm nghĩ, có lẽ là vì lúc trước, lúc Đường Kiều và Đường Hành cãi nhau, bà bảo vệ Đường Kiều, cho nên cô gái nhỏ mới thân thiết như vậy.
Bà nói: "Em còn chưa về sao?"
Đường Kiều gật đầu: "Em đi ngay đây ạ. Cô yên tâm, nghỉ lễ em cũng sẽ ôn tập."
Lời này làm chủ nhiệm Phạm bật cười, bà nói: "Bình thường em đều chăm chỉ, cô không quá lo lắng về em."
Đường Kiều cảm thấy sự cố gắng của bản thân được người khác trân trọng, gật đầu nói: "Em cũng nghĩ mình rất có giỏi nha."
Chủ nhiệm Phạm bật cười thành tiếng, thấy mọi người đã về hết, chủ nhiệm Phạm nói: "Cô đưa em ra cổng."
Đường Kiều gật đầu đồng ý.
"Em đã nghĩ đến chuyện sẽ thi trường nào chưa?" Chủ nhiệm Phạm lên tiếng hỏi.
Đường Kiều nghĩ nghĩ, cười nói: "Thành Nam ạ. Nhưng không biết có thi được không, em hơi lo lắng."
Chủ nhiệm Phạm có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Thành Nam sao? Thành Nam là một trường đại học không tồi. Em cố gắng lên, nếu không đỗ, học dự thính cũng tốt nha."
Đường Kiều nhạy bén nhận ra được chủ nhiệm Phạm có chút khác thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Em luôn hy vọng mình có thể thi đỗ."
Chủ nhiệm Phạm cười: "Nơi đó là trường học cũ của cô. Đường Kiều, cô rất chờ mong tương lai chúng ta có thể trở thành bạn cùng trường.
Đường Kiều a một tiếng, lập tức nắm chặt tay quyết tâm nói:" Em sẽ cố gắng hơn nữa. "
Chủ nhiệm Phạm gật đầu, nói:" Tốt. Lại nói, ngày này năm ngoài em con xin nghỉ ốm, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng Đường Kiều à, cô rất vui mừng khi thấy dáng vẻ bây giờ của em, tinh thần phấn chấn có sức sống, đây mới là dáng vẻ mà một cô gái trẻ nên có. "
Đường Kiều sửng sốt một chút. Lát sau mới cười tủm tỉm, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhẹ giọng nói:" Em sẽ trở nên tốt hơn. Chủ nhiệm, em sẽ cố gắng! "
Dáng vẻ hăng hái quyết tâm của Đường Kiều chọc chủ nhiệm Phạm bật cười.
Đường Kiều rất ít khi nhìn thấy bà cười, lúc này nói nhỏ:" Chủ nhiệm, cô cười lên rất đẹp. "
Chủ nhiệm Phạm lập tức nghiêm mặt, vỗ vỗ bả vai Đường Kiều:" Được rồi, nhanh chóng về nhà đi! Còn không về, mẹ em sẽ lo lắng. "
Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chào tạm biệt chủ nhiệm Phạm. Thật ra cô không biết đời trước chủ nhiệm Phạm như thế nào, nhưng hôm nay lúc chủ nhiệm Phạm nhắc tới đại học Thành Nam rõ ràng có chút không thích hợp, Đường Kiều không biết nội tình là gì.
Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, Đường Kiều có chút cảm khái, không phải bởi vì cuộc trò chuyện với chủ nhiệm Phạm.
Một năm rồi!
Chủ nhiệm Phạm nói rất đúng, đã một năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Chính cô còn không có cảm giác gì.
Một năm trước, cô hoảng sợ kinh ngạc mà sống lại. Bây giờ đã thay đổi, cả người cả việc đều không giống trước.
Tất cả của hiện tại đều rất tốt!
" Tiểu thư, tiểu thư! "Chú Vương gọi cô mấy tiếng.
Đường Kiều ngẩng đầu:" Có chuyện gì vậy? "
Chú Vương nói:" Có phải Cố tiên sinh đang đợi tiểu thư không? "
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Đình Quân đứng bên cạnh xe đang nhìn về phía bọn họ.
Đường Kiều nở nụ cười, lập tức nói:" Dừng lại ở bên kia. "
Tuy bây giờ đã là ngày xuân, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Đường Kiều bước xuống xe, kéo kéo áo khoác, cười khanh khách chào hỏi với Cố Đình Quân:" Thất gia. "
Giọng nói mềm mại ngọt ngào làm người ta yêu thích.
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, so với lần gặp đầu năm mới, bây giờ cô rõ ràng đã gầy hơn một chút. Buổi tối anh dắt Cố Nhị Nữu ra ngoài tản bộ cũng có thể nhìn thấy đèn phòng cô vẫn còn sáng. Nghĩ đến năm nay Đường Kiều muốn thi đại học, Cố Đình Quân liền sáng tỏ.
Anh thấp giọng hỏi:" Mỗi ngày đừng học quá muộn, cố gắng hết sức là được rồi. "
Đường Kiều a một tiếng, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy Cố Thất gia. Lúc này cẩn thận đánh giá, quả nhiên vẫn trước sau như một, thanh nhã vô song.
Cô bĩu môi nói:" Thất gia không thèm đến thăm tôi. Gần đây tôi rất bận, không có thời gian tìm ngài, vậy mà ngài cũng không đến tìm tôi. Hừ! "
Cô nỉ non oán giận, nhưng không khiến người khác không thoải mái, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cố Đình Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói:" Hình như đều là lỗi của tôi. "
Đường Kiều vội vàng gật đầu, cô duỗi tay vân vê nút áo khoác, tiếp tục cằn nhằn:" Tôi học tập rất vất vả. Nhưng nếu không chăm học, tôi sợ sẽ làm mọi người thất vọng. "
Cố Đình Quân nhìn quầng thâm dưới mắt cô cũng tin tưởng lời cô nói. Cô luôn là một cô gái tốt. Anh nhẹ giọng cười:" Y Y cố gắng như vậy, mặc kệ làm cái gì đều có thể làm tốt nhất. "
Dừng một chút, lại nói:" Nhưng cho dù cô thật sự không thi đỗ, ta cũng sẽ không thất vọng, bởi vì ta tin tưởng, học tài thi vận, nỗ lực chín phần, một phần may mắn. Cho nên chúng ta chỉ cần cố gắng hết mình là được, còn lại đều nghe ý trời. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ thất vọng với Y Y. "
Đường Kiều cười rạng rỡ, lúm đồng tiền đáng yêu làm cho nụ cười của cô càng thêm tươi đẹp.
Cố Đình Quân nhớ đến lời khen ngợi mà Cố lão đại táo bạo nhà bọn họ dành cho Đường Kiều, nói cô giống tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu, liền cảm thấy cô đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a.
" Tôi mua cho cô chút quà. "
Đường Kiều a một tiếng, lập tức nói:" Cái gì vậy? "
Cô cũng không khách sáo từ chối, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo vui vẻ, tò mò.
Cố Đình Quân nghe Kỳ Bát gia nói khi tặng quà cho phụ nữ, đa số dù trong lòng rất thích nhưng ngoài miệng đều sẽ từ chối, lạt mềm buộc chặt. Lúc này nhìn thấy phản ứng của Đường Kiều, Cố Thất gia thầm cảm khái, quả nhiên Y Y vẫn chỉ là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời.
Tuy rằng đôi khi có chút sắc bén quyết đoán, nhưng phần lớn vẫn rất đơn thuần, giống như bây giờ.
Anh mở cốp xe, lấy ra hai cái túi xách:" Đây là một ít tổ yến và đồ bổ khác. Thời gian này cô học tập mệt mỏi, nên bồi bổ nhiều một chút. Cô nhìn đi, gầy đến nỗi không còn mấy lạng thịt rồi. "
Đường Kiều không vui bĩu môi nói:" Nghỉ Tết xong tôi rất béo a, chỉ là sau khi khai giảng thì bắt đầu giảm cân, tôi cũng không có cách nào. "
Cố Đình Quân buồn cười duỗi tay xoa xoa tóc cô, nói:" Chăm sóc bản thân cho tốt. "
Đường Kiều bật cười, nói:" Tất nhiên tôi sẽ chăm sóc mình thật tốt rồi. Tôi là ai chứ! Tôi là Đường Kiều nha! "
Cô vươn tay nhận lấy túi đồ, không chút khách khí:" Cảm ơn Thất gia. "
Dáng người nhỏ nhắn và chiếc túi lớn, Đường Kiều dùng sức mấy lần nhưng túi đồ thật sự quá nặng.
Cố Đình Quận nhịn xuống xúc động muốn cười, anh bước lên, xách túi đồ để vào trong xe của cô.
Đường Kiều tựa trên thân xe, nhẹ giọng nói:" Mấy ngày này, ngài có nhớ tôi không? "
Chú Vương bị sặc, vội vàng ghé vào tay lái ho khan không ngừng, trong đầu thầm nghĩ: Tiểu như nhà bọn họ thật sự quá lớn mật!
Cố Đình Quân nhìn lướt qua, ngay sau đó cười đẩy cô lên xe:" Không nhớ! Nhanh về nhà đi. "
Đường Kiều phát hiện, Cố Thất gia còn hay nói dối hơn cô nha. Lúc nói không mà còn cười như thế, thật sự sẽ có người tin tưởng sao?
Cô ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:" Ngài thật sự không nhớ chút nào sao? "
Cố Đình Quân mỉm cười:" Vậy cô cảm thấy tôi nên nhớ ư? "
Cố Đình Quân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen đã dài qua vai. Bên tai truyền đến giọng nói mềm mại:" Tôi không cảm thấy ngài nên nhớ, mà tôi cảm thấy ngài đang nói dối. "
Đường Kiều nghiêng người về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên ngực Cố Đình Quân:" Nói dối không tốt đâu nha! "
Cố Đình Quân cười như không cười, chống tay lên cửa xe, hỏi:" Cô nghĩ rằng tôi nói dối? "
Đường Kiều cười khanh khách, nhẹ giọng nói:" Đúng vậy nha! "
Cô lại tiến về trước một chút, dựa lại thật gần, nói nhỏ:" Chẳng lẽ.. Không phải sao? "
Cố Đình Quân cứ thế nhìn Đường Kiều chăm chú, nửa ngày, ý vị thâm trường nói:" Y Y thông minh như vậy, thử đoán xem a."
Đường Kiều lập tức bật cười..