Bắc Thần vừa vào động phủ, liền hiểu được sao Phi Luyện lại hưng phấn như thế, còn xung phong lên trước, tiến sâu vào trong động phủ.
- Tiểu tử này làm sao tốt số như vậy, mùi sắt nồng nặc như thế, chủ nhân động phủ này ít ra cũng là một vị đại sư luyện khí!
Chỉ Điệp đi theo bên cạnh Bắc Thần, nghe hắn đố kỵ lầm bầm, mi mắt ý cười, cảm khái nói:
- Cực Đạo Cung chính là một trong hai đại thái tông đạo môn thượng cổ, trăm nghề tu chân hưng thịnh, cũng là Phi Luyện tiên vận nồng hậu, có thể đụng tới động phủ đại sư luyện khí di lưu lại.
Sau khi vào động phủ, Bắc Thần nhìn quét qua, phát hiện bên trong động phủ được mở ra rất rộng rãi, có mấy tòa mật thất.
Tôn Phi Luyện trực tiếp bay tới mật thất ở tận trong cùng, có lẽ đó là phòng luyện khí của đại sư luyện khí kia.
Cổ Tuấn cùng Phi Kính lại một trái một phải, chia ra đi vào hai tòa mật thất khá lớn. Bắc Thần cùng Chỉ Điệp, cũng chia ra đi vào một mật thất.
Sau khi vào mật thất, nhìn thoáng qua, Bắc Thần liền biết mình đi vào hẳn là phòng ngủ nghỉ của chủ nhân động phủ. Một cái giường ngọc, một loạt giá sách, mấy ghế đá vây quanh bàn đá. Trên bàn đá, còn có những ấm chén trà, đều làm bằng ngọc.
- Giới tu chân thượng cổ quả nhiên tài nguyên phong phú, một tồn tại Ngưng Đan kỳ, phòng nghỉ trong động phủ cũng bày biện xa xỉ như vậy.
Cảm khái một câu, Bắc Thần bắt đầu tìm kiếm trên giá sách, xem có còn thứ tốt gì lưu lại không.
Thuận tay cầm lên một cái ngọc giản, không đợi Bắc Thần xâm nhập thần thức, liền hóa thành phấn ngọc, chảy qua khe hở ngón tay Bắc Thần.
- Quả nhiên, vẫn không chống đỡ được thời gian mài mòn, những ngọc giản ghi chép này, tin tức bên trong theo linh lực tiêu tán, đã khó mà tra cứu.
Vung tay lên, cơn gió thổi qua, toàn bộ giá sách, từng dãy ngọc giản bắt đầu hóa thành bụi tiêu tan.
- Ồ, còn sót lại mấy cái!
Lấy ra một cái, đặt lên trán một lát, Bắc Thần hiện ra cười khổ.
Cái ngọc giản này dù còn bảo tồn được, nhưng thông tin bên trong hết sức mơ hồ, đã không thể đọc được. Lần lượt đặt ngọc giản lên trán tra xét, Bắc Thần vẻ mặt thất vọng, sau đó một hơi thu vào.
Những ngọc giản này, dù hắn không thể đọc được thông tin bên trong, nhưng còn chưa hẳn, Tàng Thư Các của tông môn sẽ có thủ đoạn đặc thù nào để sao lưu lại.
Đi tới cạnh bàn đá, Bắc Thần vung tay lên, thổi đi bụi bặm, mấy món đồ uống trà tạo hình đặc biệt lộ ra.
- Cái này cũng là thứ tốt, có thể đem tới phường thị nhỏ, đổi chút linh thạch.
Thu lấy đồ vật, Bắc Thần đi tới giường mềm, một bản sách cổ thu hút chú ý của hắn.
- Sách này lại dùng da yêu thú chế thành, chữ viết trên đó cũng trải qua xử lý đặc thù.
Thời kỳ thượng cổ, ngọc giản thịnh hành, ngoài ra còn có một loại phương thức ghi chép khác, chính là cuộn da. Nghe đốn, các vị đại đức sớm nhất, ngao du chư thiên vạn giới, sẽ đem kiến thức trí tuệ in ấn trên "cuộn da dê", để truyền cho đời sau.
Sách này, bên trên ghi lại chữ viết là một loại đạo văn cổ xưa, Bắc Thần miễn cưỡng có thể đọc được.
- Đây là một bản tâm đắc luyện khí, còn là tâm đắc cổ truyền, ầy, chẳng lẽ động phủ này, là chuẩn bị cho Phi Luyện!
Cảm khái một câu, lại quét qua mật thất, xác nhận không bỏ sót thứ gì, Bắc Thần liền đi ra.
Ở ngoài mật thất, Tôn Phi Luyện thần thái bay bổng, vui vẻ không ngừng trào ra trên mặt. Cổ Tuấn, Phi Kính cũng đều có thần sắc vui vẻ, hẳn cũng đều có thu hoạch.
Ngay cả Chỉ Điệp, mặt mày cũng giản ra, xem ra tâm tình không tệ.
Sắc mặt Bắc Thần sầm xuống, lấy ra túi trữ vật bên hông, đẩy lên trước mặt bốn người.
- Đắc ý cái gì, đều nộp ra đây, những thứ này đều phải nộp lên tông môn.
- Đại ca, không phải ngươi chứ, chính ngươi không kiếm được thứ tốt, liền lấy ra túi trữ vật đòi mạng này!
- Bớt nói nhảm, nhìn mấy người các ngươi, khẳng định cầm không ít thứ tốt, không cần lấy ra hết, giữ lại còn có thể đẻ nữa!
Thấy bốn người không động đậy, trên trán Bắc Thần ứa chỉ đen, ném sách da thú trên tay cho Tôn Phi Luyện. Tôn Phi Luyện đón lấy, nhìn qua Bắc Thần mới mở ra.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Tôn Phi Luyện liền thay đổi, thẳng mắt, hơi thở dồn dập.
- Tiểu Bắc Bá à Tiểu Bắc Bá, phải nói ngươi may mắn, hay là nói ngươi tốt số đây chứ!
Quả nhiên là chuyên nghiệp ra tay liền biết có đúng không, Phi Luyện chỉ liếc cái liền nhìn ra được sách này bất phàm.
- Đây chính là tâm đắc luyện khí cổ truyền, là thứ tốt lưu lại từ thời kỳ thái cổ, khắp Chân Vực, chỉ có một ít đại tông mới tồn trữ, khó có, khó có mà!
Phi Luyện lật qua lại sách da thú, yêu thích không buông tay, khen ngợi không ngớt.
Bắc Thần tức giận mắng:
- Ngươi đừng có được hời còn khoe, mau lấy ra lò luyện khí, ngươi giữ lại còn tự dùng được hay sao.
Tôn Phi Luyện do dự một chút, móc trong túi trữ vật, một cái lò luyện khí thu nhỏ bay ra, đưa tới trước mặt Bắc Thần.
Bắc Thần cũng không khách khí, trực tiếp thu vào.
- Lò luyện khí cấp bậc Huyền khí thượng phẩm đó, đây là cả Nam Huyền Tông cũng không lấy ra được mấy cái, nội tình tông môn thượng cổ này, thật đúng là không thể coi thường.
Phi Luyện thấy Bắc Thần thu lò luyện khí vào túi trữ vật, chân mày co giật, tiếc hận cảm khái một câu.
- Nói nhiều quá, chỉ bằng thủ đoạn luyện khí của ngươi, không cần dùng tới Huyền khí thượng phẩm này, sách da thú kia tự ngươi sao chép một bản, bản gốc vẫn phải nộp lên.
Phi Luyện gật đầu, lật sách, bắt đầu dùng ngọc giản ghi chép nội dung bên trong.
Ba người Cổ Tuấn, mỗi người cũng giao ra một ít thu hoạch không dùng tới, cất vào túi trữ vật của Bắc Thần.
Túi trữ vật này là Phi Tỳ giao cho Bắc Thần, nói rõ nếu như có thu hoạch trong Cực Đạo Sơn, phải nộp lên tông môn.
Năm người Bắc Thần tuy rằng tự có bài tẩy riêng, coi như là mầm tốt khó có của Nam Huyền Tông lần này, nhưng dù sao tu vi thấp, tu vi còn là Hóa Huyết kỳ, có rất nhiều thứ tạm thời bọn họ không dùng được.
Cướp sạch cả động phủ một lượt, xác nhận không bỏ sót thứ gì, năm người Bắc Thần mới đi ra. Làm Bắc Thần hết chỗ nói, cái tên mập Triệu Phi Kính này lại cạy luôn cả giường ngọc của người ta. Theo như tên mập chết bầm này nói, "Thứ này làm toàn bằng ngọc mà, đem về có thể đổi lấy linh thạch, thật sự không được, bày ở trong phòng tu luyện của mình cũng có thể diện!"
Sau đó, đoàn người Bắc Thần liên tiếp mở ra ba tòa động phủ, đều có thu hoạch. Đáng tiếc, Bắc Thần mong đợi động phủ luyện đan, chế phù vẫn mãi không xuất hiện.
Trong ba tòa động phủ, có một tòa cấp bậc khá cao, gần như ngang hàng với động phủ đại sư luyện khí, là động phủ của linh thực bồi thực sư. Trong động phủ này, Bắc Thần tìm được một mớ linh thảo, một nhóm linh túy cùng rất nhiều thông tin bồi dưỡng linh thực.
Khi năm người xuyên qua một mảnh mây màu, xuất hiện trên một mặt phẳng lớn, một tòa ucng điện rộng lớn hiện ra. Cung điện này tổng cộng tầng, mái cong vuốt nhọn, lưu ly lấp lánh, vô cùng hoa lệ.
Có hai đội người đã vây ở bên ngoài cung điện. Bao phủ toàn cung điện là Cấm chế ba màu.
Hai đội ngủ hai mươi người, đều là đệ tử Tiên Cực Môn, xa xa Bắc Thần đã nhận ra bên trong có ba bóng dáng quen thuộc, Thái Nhị, Thái Yên, Thái Mai.
Năm người Bắc Thần đột nhiên xông tới, hai đội người Tiên Cực Môn đều căng thẳng, trở nên đề phòng. Tiên Cực Môn, lấy luyện tiên là chính, trong đệ tử lần này khá nhiều cô gái, đệ tử ngoại môn đã có người là nữ đệ tử.
Trong đó một đội là Thái Nhị dẫn đầu, đội còn lại do hai đệ tử Hóa Huyết tầng chín dẫn đầu, một nam một nữ.
- Thái Nhị sư tỷ?
Thái Yên thấp giọng gọi Thái Nhị. Thái Nhị nhìn Bắc Thần, ánh mắt vừa chuyển, đặt lên người Chỉ Điệp, đánh giá một hồi.
Sau đó, Thái Nhị vung tay, ra hiệu người Tiên Cực Môn không cần đề phòng.
- Bắc Thần đệ đệ, chúng ta lại gặp mặt!
- Đại ca, ngài thật là tài, đi vào Cực Đạo Cung chưa mấy ngày, liền câu được gái, mỹ nữ này là ai vậy, mặt đẹp như thế, nhìn ta ngứa hết cả lòng! Một tiếng Bắc Thần đệ đệ này, xương muốn nhũn ra luôn.
Bắc Thần vung tay đánh vào ót Cổ Tuấn.
- Nhóc con ngươi mới bao lớn, miệng toàn tục tĩu!
Cổ Tuấn, mái tóc dài đỏ rực, mi đỏ kéo lên, phối hợp dung mạo tuấn lãng của hắn, bề ngoài vốn là cực tốt.
Vốn có mấy nữ đệ tử Tiên Cực Môn còn chú ý quan sát hắn, nhưng vừa mở miệng, liền hiện rõ tính du côn, làm các nữ đệ tử Tiên Cực Môn nhăn mày, mặt ngọc đều hiện sương.
Chỉ Điệp mắt phương híp lại, nhìn Thái Nhị, lại nhìn Thái Yên, Thái Mai vẫn lén quan sát Bắc Thần, thu hồi ánh mắt, có hứng thú quét qua người Bắc Thần.
- Bản lĩnh không kém, chưa mấy ngày, đã quen biết ba vị tiểu mỹ nhân!
Bắc Thần bị nàng nhìn đến trong lòng sợ hãi, bị chọc đến mặt già đỏ lên, rụt rè kêu:
- Sư tỷ!
Thấy bộ dạng luống cuống của Bắc Thần, Chỉ Điệp không khỏi cười khẽ một tiếng.
Chỉ Điệp cười, Bắc Thần liền hiểu nàng không giận thật, trong lòng thả lỏng, trả lời:
- Quen biết ở vườn linh thực, liên thủ phá một chỗ trận một màu, khi đó còn có hai người Đạo Linh Tông.
Sau đó, Bắc Thần nhìn về phía Thái Nhị, toát ra mỉm cười toàn thân vô hại.
- Thái Nhị sư tỷ, Cấm chế ba màu này, hai tông chúng ta có thể nào lại hợp tác lần nữa không?
Bắc Thần ném ra cành ô liu, Thái Nhị tự nhiên sẽ không từ chối. Thái Nhị có địa vị khá cao ở Tiên Cực Môn, hai đoàn người này dường như đều nghe theo nàng chỉ huy.
Trận pháp cấm màu, có bảy bảy bốn mươi chính cấp bậc. Cấm một màu, tương ứng cần một công kích Cố Nguyên Kỳ mới có thể cắt đứt; cấm hai màu thì cần công kích Cố Nguyên Kỳ mới cắt đứt; cấm ba màu thì cần công kích Cố Nguyên Kỳ mới cắt đứt. Như vậy suy ra, cấm bốn màu là công kích Cố Nguyên Kỳ. Trận pháp cấm màu sau khi đạt tới màu, đó là siêu thoát Cố Nguyên sơ kỳ, cần lực lượng Cố Nguyên trung kỳ mới có thể phá bỏ.
Đương nhiên, nếu có trận pháp sư, có thể bố trí trận pháp, triệt tiêu tốc độ khôi phục tự động của cấm màu, sẽ có thể dựa vào bạo lực tiêu hao phá cấm.
Tòa cung điện trước mắt bị Cấm chế ba màu bao trùm, cần công kích Cố Nguyên Kỳ đồng thời xung kích mới có thể phá vỡ. Hai đội ngũ Tiên Cực Môn sau khi thống kê, có khoảng phần công kích Cố Nguyên Kỳ, còn kém phần mới phá vỡ Cấm chế. Vốn là Thái Nhị tính triệu hồi hai đội Tiên Cực Môn đến đây. Hiện tại liên hợp người Bắc Thần, vậy có thể lập tức phá trận, tiết kiệm nhiều thời gian.
Với thủ đoạn của Bắc Thần, Thái Nhị có tự tin, năm người bọn họ hoàn toàn có thể góp đủ phần còn lại.
- Thái Nhị sư tỷ, thật muốn cho bọn họ gia nhập sao, năm người Bắc Thần bỏ được công kích Cố Nguyên Kỳ hay sao, chúng ta đã thấy rõ ràng, bốn đạo Nguyên phù của Bắc Thần chỉ còn lại một cơ hội vận dụng.
- Không cần lo lắng, tên luyện khí sư bên cạnh Bắc Thần, hắn có thể bùng nổ một đòn toàn lực Cố Nguyên Kỳ, cộng thêm ba người còn lại, Bắc Thần hẳn chỉ cần vận dụng một tấm phù là đủ rồi.
Thương lượng xong chia chác, đệ tử hai tông bắt nhịp, đều đứng vào chỗ, tập trung chuẩn bị một đòn toàn lực.
- Đại ca, hiện tại ngươi chỉ có cơ hội vận dụng Nguyên phù, muốn một lần dùng hết ở đây hay sao?
Bắc Thần gật đầu:
- Giữ đồ lại cuối cùng cũng phải dùng, Cấm chế ba màu cũng không dễ tìm!
Nếu Bắc Thần quyết định, bốn người Cổ Tuấn tự nhiên không phản đối. Bắc Thần gật đầu với Thái Nhị, ra hiệu đã chuẩn bị xong, há miệng phun ra một Liệt diễm phù.
Thái Nhị không chần chờ, kêu một tiếng, linh lực trong người chấn động, pháp kiếm Huyền khí vào tay.
- Ra tay!
người tu chân Hóa Huyết Kỳ, đồng thời thúc đẩy công kích, ánh sáng đủ màu hội tụ, toàn bộ đánh lên tàn cấm ba màu.
Tàn trận bao phủ toàn cung điện bị xung kích này bắt đầu hỗn loạn biến hóa, cuối cùng, tiếng không gian vỡ vụn vang lên, toàn bộ đại trận sụp đổ.
Nhìn cung điện khổng lồ bại lộ ra, Thái Yên, Thái Mai hưng phấn hô lên:
- Phá ra rồi!