Cuối cùng Phi Tỳ, Phi Chiến đồng ý, để Bắc Thần, Chỉ Điệp, Phi Luyện, Cổ Tuấn, Phi Kính, năm người liên thủ xông xáo Cực Đạo Sơn.
Vốn là một số đệ tử Hóa Huyết tầng bảy cũng tính đi vào thăm dò, bị Phi Chiến quát lùi về!
Cổ Tuấn, Phi Kính bị thương khá nặng, cuối cùng Phi Tỳ quyết định, để cho bọn họ tĩnh dưỡng hai ngày, đợi năm người khôi phục bảy tám phần, mới mở ra lối đi, cho năm người đi vào.
Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn lại đi vào trước, hai tông đều tổ chức đội ngũ hai mươi người đi vào, còn lại một số đệ tử bị thương nặng lại giao cho Phi Tỳ, Phi Chiến chăm sóc thay.
Cực Đạo Sơn, là rặng núi to lớn, từ thời kỳ thượng cổ Cực Đạo Cung hủy diệt, toàn bộ Cực Đạo Sơn đã bị đại trận cấm đoạn phong tỏa. Từ đó về sau, bên trong không còn tồn tại sinh linh, một ít linh thảo linh túy cũng chỉ còn sót một phần. Chỉ có những thứ tốt được trận pháp sót lại bảo vệ, hay là giấu trong động phủ của người tu chân, mới còn được bảo tồn.
Nghe đồn, lúc thượng cổ Cực Đạo Cung còn hưng thịnh, có hàng triệu đệ tử môn nhân, một thời cực thịnh huy hoàng, vượt xa rất nhiều tông môn hiện tại. SAu đó một đêm toàn diệt, rất nhiều tài nguyên đều bị phong tỏa.
Đứng ở đáy Cực Đạo Sơn, nhìn lên cao trong mây, một mảnh động phủ cung điện liên miên, hoặc là nguy nga hoặc là tiêu điều, năm người Bắc Thần cũng cảm khái.
- Đại tông thượng cổ, một đêm hủy diệt, để lại tiếc nuối!
- Phi Luyện, tiểu tử ngươi đừng có chua xót, Cực Đạo Cung này tám phần là đắc tội thế lực khó lường, không đấu lại người ta, tông hủy người chết, chỉ không biết là cự bá siêu cấp nào có thể xử lý được Cực Đạo Cung!
- Biết những chuyện này có thể đổi ra linh thạch dùng không, nên đi xem còn bao nhiêu thứ tốt sót lại, người xưa đều đã qua, nói những chuyện này có ý nghĩa gì, mặc kệ là ai phá hủy Cực Đạo Cung, không tìm tới chúng ta là được. Chúng ta mau đi lên núi, vốn đã trễ hơn tông môn khác ngày, các ngươi còn ở đó lề mề, chờ nữa thì một khối linh thạch hạ phẩm cũng không vét được!
- Phi Kính, ngươi nói bốn chúng ta tốt xấu gì cũng là chiến lực cấp cao, ngươi một tên Hóa Huyết tầng bảy bét nhè đi theo góp vui làm gì, cẩn thận một thân thịt béo bỏ lại trong này.
- Cái miệng thối của ngươi, ta rất khỏe mạnh, không cần ngươi lo. Ta là bét, ngươi đừng quên, mấy tháng trước ngươi còn không phải Hóa Huyết tầng bảy, cũng là chót bét như ta thôi!
Bắc Thần nhìn Cổ Tuấn cùng Triệu Phi Kính dính vào nhau, thật là hết biết nói, nếu hai người này quen thân, vậy về sau khẳng định Nam Huyền Tông sẽ náo nhiệt.
Triệu Phi Kính tuy rằng chỉ có Hóa Huyết tầng bảy, nhưng hắn nắm giữ khôi lỗi thuật hết sức thuần thục, năng lực phòng ngự mạnh mẽ.
- Đại ca, ngươi nói chúng ta hành động thế nào?
Cổ Tuấn vừa hỏi, Phi Kính, Phi Luyện cũng nhìn Bắc Thần.
Nhìn ánh mắt nóng rực của ba người bọn họ, Bắc Thần vuốt mũi, nhìn sang Chỉ Điệp bên cạnh. Chỉ Điệp lắc đầu, ra hiệu nàng cũng không có kế hoạch gì.
- Đều nhìn ta làm gì, ta cũng tới lần đầu tiên, Cực Đạo Cung này cũng không phải là ta mở ra. Năm người chúng ta, ngoài ta cùng Phi Luyện, còn lại đều là thương binh, ta xem nên đi một bước tính một bước, trước tiên đi lên núi. Dựa theo Phi Chiến sư huynh nói, mặc kệ thế nào, ba ngày cuối cùng nhất định phải lên đỉnh núi. Phi Tỳ sư tỷ căn dặn, có thể cướp được bảo bối từ Cực Đạo Cung phun ra hay không là thứ yếu, nhất định phải nhớ kỹ số lượng phun ra!
- Đại ca, ngươi thật biết đóng kịch, chúng ta không nhìn ngươi thì nhìn ai chứ, ngươi đừng ăn hiếp chúng ta đều là thương binh, đến lúc đó có thứ tốt gì, ta sẽ cầm không thiếu một phần!
Đối với câu này của Cổ Tuấn, Triệu Phi Kính hết sức đồng ý, cái đầu tròn vo không thấy phần cổ, gật như điên không ngừng.
- Hơn nữa, dựa vào danh tiếng Tiểu Bắc Bá của đại ca, đến Cực Đạo Sơn này, còn có thể đi ra tay không hay sao. Nên biết, ngươi có thể đồng thời bùng nổ cái Nguyên phù hạ phẩm, đây tương đường một đòn toàn lực của bốn tên Cố Nguyên Kỳ, cộng thêm mấy người chúng ta, ngay cả cấm đoán ba màu cũng có thể cắt đứt, chúng ta mới là tổ hợp có khả năng nhất lấy được thứ tốt!
Lúc này Bắc Thần mới bỗng hiểu ra, khó trách Cổ Tuấn cùng Phi Kính tích cực muốn vào Cực Đạo Sơn như vậy, thì là là có dụng ý này. Bắc Thần thầm trợn trắng với bọn họ, nghĩ sao lại giống y như mình thế này.
- Đi, chúng ta lên núi!
Gọi một tiếng, Bắc Thần tung người, liền bay lên sườn núi Cực Đạo Sơn.
Cổ Tuấn cười đê tiện, đi theo sau.
Cực Đạo Sơn hết sức to lớn, toàn bộ chân núi có thật nhiều cung điện động phủ, thậm chí còn có vườn linh thực thành mảng, nhưng phần lớn đều bỏ hoang.
Ngẫu nhiên có thể thấy được chỗ có cấm đoán ánh sáng rực rỡ, nhưng phần lớn đều là tàn trận, thứ bên trong đã bị lấy đi.
Bắc Thần, Phi Luyện mở đường phía trước, Chỉ Điệp bay ở bên trong, Cổ Tuấn, Phi Kính lùi ở đằng sau, năm người lấy trận hình - - tiến lên núi.
Dọc đường cũng gặp được đệ tử tông môn khác.
Đội ngũ Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông từ rất xa thấy được Bắc Thần, tự nhiên liền ẩn nấp, không dám ra tay trên đầu thái tuế.
Một số tông môn khác đều biết cái tên đệ tử Hoán Huyết tầng tám của Nam Huyền Tông này lợi hại, nhìn mấy lần cũng vội tránh né.
- Tên hung ác Nam Huyền Tông tiến vào, lần này lại có trò hay!
- Không biết có bao nhiêu người phải ngã xuống trong tay hắn!
- Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, đã bị thiệt to!
Bay chừng một ngày, đoàn người Bắc Thần mới đến sườn núi Cực Đạo Sơn. Phóng mắt nhìn ra một mảnh đạo tràng tiên gia, nguy nga tráng lệ.
Dù bị phủ bụi vô số năm tháng, vẫn không che giấu được, nơi này đã từng một thời huy hoàng hưng thịnh. Từng thác nước từ trên đổ xuống, những cung điện động phủ treo lơ lửng, giữa có cầu vồng nối liền, mây mù bao phủ, ngẫu nhiên còn có linh quang bảy màu xẹt qua.
Yên lặng nhiều năm, tăng thêm một phần đạo vận năm tháng, ẩn hiện khí tức thoát trần không linh, diệu cảnh đạo pháp tự nhiên.
Bay đến nơi này, tỷ lệ xuất hiện đệ tử tông môn tăng lên, có những cung điện động phủ, đằng trước đã có một số đệ tử đang công kích trận pháp bảo hộ.
- Nơi này là sườn núi, căn cứ ghi chép, là chỗ động phủ của những nhân vật cao tầng Ngưng Đan Kỳ Cực Đạo Cung, bên trong có không thiếu đồ tốt, càng lên trên cao, quy cách động phủ càng cao. Ta đây đã thấy những món bảo bối! Đều là của ta! Chạy không thoát!
- Đáng tiếc, những động phủ bị hao mòn uy năng, biến thành một màu cùng hai màu đã bị bọn họ chiếm lĩnh, chúng ta đi lên lúc này, chỉ sợ phải đánh trước mới có thể chiếm được chỗ.
Bắc Thần cười lạnh, dẫn đầu bay về phía một chỗ động phủ.
Đó là một động phủ cấm đoán hai màu, đã có hai đội người ở đó.
Từ rất xa nhìn thấy năm người Bắc Thần bay tới, hai đội người kia rối loạn một trận, thức thời chọn rút lui trước.
- Khà khà, vẫn là đại ca có uy thế, người Hoàng Minh Tông hẳn đã nghe qua chuyện của đại ca!
- Để ý làm gì, bọn họ thức thời, chúng ta cũng bớt ra tay, cấm đoán hai màu, chỉ cần ba lần công kích Cố Nguyên Kỳ mới có thể đột phá, chúng ta đồng loạt ra tay, không đủ thì ta dùng Hàn băng phù đánh phá!
Triệu Phi Kính rút ra một thanh pháp kiếm Huyền khí, hỏi Bắc Thần: "Tiểu Bắc Bá, ngươi nói nếu gặp phải đội ngũ Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, chúng ta có đánh không?
Bắc Thần ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Chúng ta đến Cực Đạo Sơn, chủ yếu vẫn là tìm kiếm tiên duyên, nếu bọn họ thức thời thì thôi, nếu bản thân muốn chết, chúng ta liền đánh. Nói tới cùng vẫn là nhân số chúng ta quá ít, mãnh hổ không chịu nổi đàn sói, Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông đã có mười mấy đội tiến vào, thật để toàn bộ vây giết tới, chúng ta cũng chỉ có nước bỏ chạy.
Năm người Bắc Thần một mình đi vào Cực Đạo Sơn, tự nhiên là được Phi Chiến, Phi Tỳ võ trang trọn bộ.
Huyền khí hạ phẩm, phù, đan dược, toàn bộ trang bị tốt nhất. Dù sao bọn họ đại chiến một trận với Đạo Chân Tông, cũng thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Phi Luyện phần, Chỉ Điệp phần, Bắc Thần phần, Cổ Tuấn phần, Phi Kính phần, tổng cộng phần chiến lực Cố Nguyên Kỳ, Bắc Thần thêm hai cái Hàn băng phù, thuận lợi cắt đứt cấm đoán hai màu.
Năm người không chần chờ, trước sau bay vào trong động phủ này.
Mới vừa vào động phủ, Cổ Tuấn liền rống lên.
- Phi Luyện, chạy nhanh như vậy làm gì, bên trong có thứ gì tốt hả, ngươi chờ ta với!