Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trốn vào trong quán, phát hiện Lão Vương đang dựa vào quầy bar, dáng vẻ có phần thích thú.

“Từ góc nhìn của tôi quần mặc váy lộ hết ra rồi.”

Đường Lạc duỗi tay chỉ hắn: “Anh là tên biến thái!”

“Mấy hôm trước nghỉ cậu ta cũng có tới,” Lão Vương nói, “Cậu ta nói gì với cậu?”

“Hình như cậu ấy không thể chấp nhận sự thật này cho lắm,” Đường Lạc buồn rầu, “Kỳ lạ quá, hôm đó chúng tôi cũng chỉ cùng nhau tìm mèo một lúc, đến mức đó ư?”

Lão Vương quan sát cậu từ trên xuống dưới một lần, cười nói: “Thật ra… Cũng không kỳ lạ.”

“Hả? Tại sao?” Đường Lạc chưa hiểu.

“Phân tích từ góc nhìn của một trai thẳng nhé,” Lão Vương nghĩ ngợi, “Có vài người sẽ thích kiểu…”

“Tôi nghe anh tự xưng là trai thẳng cứ thấy kỳ lạ sao á?” Đường Lạc xen vào.

“Kiểu thoạt nhìn khá là đần độn như cậu.” Lão Vương ép buộc nói hết nửa câu sau.

Đường Lạc ngờ vực nhìn hắn: “… Ngoại hình của tôi nhìn ngu lắm hả?”

Chẳng biết tại sao Lão Vương sửng sốt một lát, tiếp đó phì cười: “Cũng đúng, vấn đề cũng có thể xuất hiện khi cậu ta chưa kịp phát hiện ra điểm này.”

Đường Lạc nhớ lại, cảm thấy lúc mới quen tuy rằng Lão Vương biểu hiện rất xấu xa, nhưng thật sự chưa ngứa đòn như bây giờ. Nhưng cũng may mình đã quen xem mọi lời nói không lọt tai hắn của như gió thoảng bên tai.

Buổi chiều lượng khách thưa thớt, Đường Lạc tranh thủ thời gian làm bài tập. Lão Vương cũng thong thả, bèn đứng bên cạnh xem cậu vẽ.

“Tại sao lúc đó cậu nghĩ quẩn đi học D?” Sau khi xem một lúc hắn nói, “Kỹ thuật D và vẽ tranh của cậu không cùng một trình độ.”

Đường Lạc quay đầu nhìn hắn: “Anh thế mà khen tôi?”

Lão Vương nghiêng đầu đi, từ chối cho ý kiến.

“… Có phải anh đang trá hình nói D của tôi làm rất rác rưởi không.” Đường Lạc rặt vẻ ngờ vực.

“Tôi đang khen cậu.” Lão Vương nhìn cậu.

“…” Đường Lạc xoay người lại hết sức chăm chú nhìn vào máy tính, “… Cảm ơn.”

“Trước kia tại sao cậu lại cảm thấy mình vẽ không tốt?” Lão Vương có vẻ rất là tò mò, “Yêu cầu với bản thân quá cao?”

“Anh đừng như vậy, tôi hơi sợ,” Đường Lạc hơi nghiêng người liếc hắn một cái cực nhanh, “Anh là giả mạo đúng không! Anh làm gì Lão Vương thật rồi? Vừa rồi anh ta còn ở đây kia mà!”

“Cậu có xu hướng bị ngược đãi à?” Lão Vương nói.

Câu nói lần nữa bị Đường Lạc ngó lơ. Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy đã tìm được chân tướng: “Có lẽ đối với người ngoài nghề như anh mà nói, tôi thế này xem như rất giỏi nhỉ. Thật ra những người thông thạo vừa nhìn đã biết chả ra làm sao.”

Giọng điệu Lão Vương hết sức nghi hoặc: “Phải chăng cậu từng bị đả kích gì đó?”

“Không có mà,” Đường Lạc lắc đầu, “Đây là tôi tự mình biết mình. Nếu tôi thật sự vẽ tốt chắc chắn sẽ không đi học D.”

Lão Vương im lặng một lát, như có điều suy nghĩ.

“Có điều nếu anh thích…” Nói đoạn, Đường Lạc tìm tấm thẻ trong ngăn kéo, lật sang mặt sau cầm lấy bút mực ở trên bàn bắt đầu vẽ vời, “Đợi tí, xong ngay đây.”

“Hửm?” Lão Vương lại gần, cúi đầu nhìn vào tấm thẻ kia.

“Xong rồi!” Đường Lạc cười hì hì đưa tấm thẻ cho hắn, “Họa sĩ lớn thưởng cho anh.”

Trên tấm thẻ vẽ một người nhỏ bản chibi đường nét qua loa, váy đồng phục, đen dài thẳng, khẩu trang to che nửa gương mặt, còn có đôi mắt dao phay.

“Tôi hung ác thế à?” Lão Vương bật cười.

“Anh xem, anh cũng nhận ra đây là anh mà?” Đường Lạc hết sức đắc ý, “Chứng tỏ đã bắt được tinh túy!”

Lão Vương cúi đầu nhìn tấm thẻ, lúc này đây đôi mắt kia không hề hung dữ: “Cho nên nói cậu giỏi mà.”

Đường Lạc run rẩy: “… Anh có thể bình thường lại không? Tôi không quen.”

Lão Vương ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng cầm lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo: “Họa sĩ lớn, vẽ cho tôi một tấm nữa.”

“Anh thích thật à?” Đường Lạc được khen mà sợ, “Vẽ cái gì?”

Lão Vương nghĩ ngợi: “Vẽ đàn anh mà cậu thích ấy.”

Đường Lạc suy nghĩ một hồi, vừa định nâng bút, đột nhiên cảnh giác: “Đợi tôi vẽ xong chắc chắn anh lại châm chọc tôi.”

“Sẽ không, tôi đảm bảo sẽ khen cậu.” Lão Vương nói.

“… Thôi anh cứ châm chọc tôi đi.”

Đường Lạc nói xong cúi đầu lại bắt đầu sáng tác. Mái tóc ngắn gọn gàng, chiếc kính trông vô cùng nhã nhặn, phối hợp với nụ cười dịu dàng, nhìn ôn hòa và dễ gần.

“Sao đần thế.” Lão Vương nói.

“Đần chỗ nào!?”

“Cậu thích kiểu người như này hả?’ Lão Vương cầm tấm thẻ, “Không đẹp trai chút nào.”

“Lời đảm bảo vừa rồi của anh đâu!” Đường Lạc giận.

Lão Vương xua tay: “Kế hoạch không theo kịp thay đổi.”

Sau khi nói xong hắn rất thuận tay xếp hai tấm thẻ kia lại với nhau, vừa định nhét vào trong túi thì Đường Lạc nhào tới.

“Không thích thì thôi, trả đàn anh lại cho tôi!”

“Sao cậu có thể như thế,” Lão Vương tránh trái tránh phải, “Đã nói là vẽ cho tôi.”

“Kế hoạch không theo kịp thay đổi!” Đường Lạc duỗi tay, “Anh chê cơ mà, còn lấy làm gì.”

Lão Vương híp mắt cười một tiếng với cậu: “Hắn đần, nhưng cậu vẽ rất đẹp.”

Hắn nói kiểu này, cáu kỉnh của Đường Lạc lại như đánh một đấm vào bông, bàn tay dừng giữa không trung không biết làm thế nào. Phản ứng vài giây mới nhỏ giọng bác bỏ: “Anh ấy không đần.”

Lão Vương vỗ khẽ một cái vào lòng bàn tay đang để ngang giữa không trung của cậu rồi ép xuống: “Trước đó cậu đã nói, người này vẽ tranh rất giỏi đúng không?”

Đường Lạc gật đầu: “Đúng, anh ấy là thiên tài, bậc thầy, rất rất giỏi, như thần ấy!”

“Được rồi được rồi,” Lão Vương lắc đầu, “Vậy ánh mắt hắn xem như chuyên nghiệp nhỉ? Cậu có cho hắn xem tranh cậu không?”

Đường Lạc lắc đầu: “Tôi tuyệt đối không!”

“…” Lão Vương dở khóc dở cười, “Sợ hắn chế giễu cậu?”

“Anh ấy sẽ không,” Đường Lạc bĩu môi, “Tay trái tôi đổ thuốc màu nói là một bức tranh, nói không chừng anh ấy còn khen có sáng tạo. Anh ấy sẽ không đả kích người khác.”

Lão Vương im lặng mấy giây, sau đó gật đầu: “Chúc mừng cậu, cuối cùng đã phát hiện ra một khuyết điểm của hắn.”

“Cái này sao là khuyết điểm được, anh ấy rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, là người rất rất dịu dàng nhớ,” Đường Lạc nhìn hắn một cái, “Hoàn toàn không giống anh.”

“Hắn không thành thật bằng tôi.” Lão Vương nói.

Đường Lạc nguýt hắn một cái.

“Dù sao hắn cũng sẽ không chế giễu cậu, cho hắn xem đi, nói không chừng hắn còn cảm thấy đẹp ấy chứ?”

“… Không được đâu,” Đường Lạc nhíu mày, “Tôi gà như thế, cần gì đặc biệt đi phá hỏng hình tượng của mình.”

“Cho nên, cho dù hắn thật sự khen cậu, cậu cũng sẽ không tin.” Lão Vương nói, “Người tốt dịu dàng này làm quá thất bại.”

Trong miệng Lão Vương mãi mãi không nhả ra được ngà voi.

Sau khi đuổi hắn đi với lý do “Đừng ảnh hưởng tôi làm bài tập”, Đường Lạc vẫn có phần không cam lòng.

Có vẻ như người này ôm thành kiến mãnh liệt với Hạ Kính Sinh. Rõ ràng không hề quen biết thậm chí còn chưa gặp mặt, lại không biết vì sao cứ thích dùng ác ý lớn nhất để suy đoán lời nói và việc làm của Hạ Kính Sinh.

Tô Manh không hài lòng với Hạ Kính Sinh, Đường Lạc cảm giác được là vì lo lắng cho mình. Nhưng Lão Vương tuyệt đối không phải, ánh mắt và giọng điệu của hắn, đều mang khinh thường mạnh mẽ. Đường Lạc thậm chí lén lút nghi ngờ giữa hai người từng có ân oán gì.

Mặc dù không hài lòng, nhưng đến giờ cao điểm Đường Lạc vẫn thành thật gác lại bài tập chạy tới giúp đỡ.

Bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể thích nghi với việc mặc váy ngắn chạy tới chạy lui trong quán, đối mặt với đùa giỡn của khách cũng sẽ không lúng ta lúng túng như lúc mới đến nữa. Có khách quen tán gẫu với cậu, trong lúc đó tỏ ra tiếc nuối khổng lổ vì điều này.

“Khi đó cho dù tôi nói gì cậu cũng đều sẽ đỏ mặt, đáng yêu cực!”

Đường Lạc ngồi trên ghế, cúi đầu bốn mươi lăm độ, “Xin lỗi, da mặt tôi dày lên rồi.”

Những vị khách cười hô hố, bản thân Đường Lạc lén lè lưỡi trong lòng.

Đang trò chuyện, bình thường Mộc Tử không ở trong quán đột nhiên xuất hiện, ra dấu tay với cậu từ xa, bảo cậu có thời gian thì vào văn phòng.

Chào hỏi khách rồi đến văn phòng, phát hiện Tiểu Tranh cũng ở đây, mặc quần áo ngày thường.

“Cậu tới rồi!” Anh ta cười hì hì chuyển ghế cho Đường Lạc, “Tôi cảm giác lâu lắm rồi chưa gặp cậu.”

Gần đây Đường Lạc vẫn bậc việc học, nghe nói là Tiểu Tranh liên tục tăng ca, khó khăn lắm hôm nay mới có thể nghỉ ngơi.

“Sao anh lại tới?” Đường Lạc tò mò.

Tiểu Tranh vẫn chưa lên tiếng, Mộc Tử đã giành nói trước: “Lúc cậu nghỉ đông có rảnh không?”

“Nghỉ đông? Tôi sẽ về quê ăn Tết.” Đường Lạc nói.

“Cũng đúng… Qua Tết lúc nào quay lại?” Mộc Tử lại hỏi.

“Chắc đợi đến lúc đi học lại… Ở đây ăn Tết cũng không tạm ngừng kinh doanh à?”

“Ăn Tết đương nhiên nghỉ chứ, nhưng qua năm mới có một hội chợ anime cỡ lớn, Mộc Tử muốn đi làm tuyên truyền,” Tiểu Tranh nói, “Kéo lượng khách, tiện thể tuyển sinh viên vừa làm vừa học.”

“Lão Vương nói không chắc bớt được thời gian, nếu cậu cũng không được thì chỉ có hai chúng tôi, chuyện này đoán chừng sẽ thất bại.” Biểu cảm của Mộc Tử thoạt nhìn rất buồn rầu.

“Ừm…” Đường Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Quê tôi ở gần đó, chắc là có thể chạy tới.”

Mộc Tử sững sờ giơ ngón tay cái: “Tri kỷ!”

“… Nhưng tôi có một điều kiện!” Đường Lạc nói, “Cuối kỳ trường chúng tôi sẽ có một triển lãm mỹ thuật, tôi đã với các anh rồi nhỉ?”

“Cậu muốn chúng tôi đến xem thế cơ à?” Vẻ mặt Tiểu Tranh vô cùng nghi ngờ, “Cậu nói không có tác phẩm của cậu mà?”

“Hai anh, còn có Lão Vương, nếu như đều tới xem, nghỉ đông tôi sẽ chạy đến tham gia hoạt động!” Đường Lạc nói.

“Triển lãm mỹ thuật à?” Lần đầu tiên Mộc Tử nghe nói, chẳng mấy chốc đã gật đầu đồng ý, “Tôi ok, cậu nói trước với tôi vài ngày là được, tôi cũng đồng thời áp giải Lão Vương đến cho cậu.”

“Một lời đã định!” Đường Lạc mừng khấp khởi, “Đúng rồi đến lúc đó nhớ đưa cuống vé cho tôi.”

Truyện Chữ Hay