Lời người đáng sợ, lý lẽ này ai cũng hiểu.
Cho dù về mặt chủ quan Hạ Kính Sinh thực sự không để bụng mấy lời đồn đại nhảm nhí này, về mặt khách quan chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trước đó Đường Lạc nghe bạn cùng phòng nhắc qua, thậm chí bởi vậy mà anh đã bị nhà trường hẹn nói chuyện nhiều lần. Nạn nhân của tin đồn, khó đảm bảo sau này sẽ không vì vậy mất đi cơ hội nào.
Hơn nữa Đường Lạc vẫn còn cảm xúc fan mãnh liệt với Hạ Kính Sinh, chỉ nghe người khác khen anh, một chút đánh giá mặt trái cũng sẽ thấy tức giận.
Muốn rửa sạch oan khuất cho anh, tất nhiên đầu tiên phải biết rõ chân tướng câu chuyện. Mà chỗ đột phá duy nhất bây giờ, chỉ có chị Chu Tĩnh.
Đường Lạc có tâm trạng phức tạp đối với cô.
Ban đầu cảm thấy cô rất đáng ghét, nhưng sau khi nghe suy đoán của Hạ Kính Sinh, lại khó tránh khỏi sinh lòng đồng tình.
Sau khi quay về phòng ký túc cậu muốn liên lạc với Chu Tĩnh qua wechat, mới phát hiện trước đó không lâu cô đã rời khỏi nhóm bạn cùng trường cấp ba. Không chỉ có như thế, Khoảnh khắc hình như cũng xóa sạch sẽ, nhấn vào trống không chẳng còn gì cả.
Cũng may hình như đối phương cũng không xóa bạn cậu.
Vừa rồi gặp mặt thái độ của mình thực sự không tốt, bây giờ đột nhiên chạy đến tra hỏi khó tránh khỏi sẽ làm người ta mâu thuẫn. Đường Lạc trầm tư suy nghĩ, nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến cho đối phương dễ mở lòng với cậu hơn, mới vừa gõ bản nháp được một nửa, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Sao ông lại đi chung với Hạ Kính Sinh rồi? Còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ!” Tô Manh ở đầu kia điện thoại nói như bắn rap, “Các ông có chuyện gì vậy?”
“Ôm ôm ấp ấp?” Trong thời gian ngắn Đường Lạc đã hỏi sai trọng điểm, “Ôm ôm ấp ấp với đàn anh?! Ai?!”
“Ông chứ ai!” Tô Manh nói, “Ông nói với tôi đang trong thời kỳ cuối của thời kỳ địa ngục mà, sau lại đi tìm hắn, còn cùng hắn đi gặp Chu Tĩnh? Rốt cuộc gần đây ông đang làm gì hả? Người kia là ông đúng không?”
Đường Lạc cũng rất hoang mang: “Bà thấy gì rồi? Không lẽ bà ở hiện trường?”
“Đậu xanh là ông thật à,” Tô Manh rất kích động, “Có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường rồi!”
“… Lại nữa?” Đường Lạc kinh ngạc, “Sao mấy người này nhạt nhẽo vậy!”
“Ông với hắn ở bên nhau lúc nào?” Giọng điệu của Tô Manh hết sức bất mãn, “Ông thế mà không nói cho tôi!”
“Tôi không hề…” Đường Lạc oan lắm, “Tôi và anh ấy thật sự có gì đó sao tôi có thể nhịn được không nói!”
Sau khi nhấn vào liên kết Tô Manh gửi cho cậu, Đường Lạc lập tức bị khiếp sợ bởi tiêu đề giật gân kia.
[Sự kiện hiệp sĩ bị cắm sừng lại có phần mới! Hạ Kính Sinh dẫn theo người yêu đồng tính hư hư thực thực tranh chấp với một cô gái bắt cá hai tay ngay trên đường!]
Khi nhìn thấy mấy chữ “Người yêu đồng tính hư hư thực thực” cậu xuýt nữa nghẹt thở, cùng lúc đó trong lòng lại dâng lên vài phần mừng thầm. Sau khi ép buộc kìm lại sự đắc ý không đúng lúc này, cậu nhìn mấy tấm ảnh trong topic kia, lập tức hiểu ngay tiêu đề này là thế nào.
Trong ảnh có ba tấm chụp liên tiếp, ghi lại quá trình Hạ Kính Sinh ôm bả vai cậu từ phía sau rồi kéo cậu đến trước người, sau đó để nguyên tư thế này nói chuyện bên tai cậu.
Điều chết người đó là, bởi vì liên quan đến góc chụp, một tấm cuối cùng thoạt nhìn Hạ Kính Sinh rất giống như đang hôn gò má cậu.
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, lựa chọn lưu ảnh.
Nhìn xuống bình luận, mới đầu ồn ào không ít, nói gì mà “Nam nữ không kị quá trâu bò”, “Không hổ là nghệ thuật gia”, “Cái người hắn ôm trông như trai bao”. Sau đó nữa thì dần dần có âm thanh nghi ngờ, nghi ngờ chủ thớt cắt câu lấy nghĩa nhìn ảnh nói chuyện.
Đường Lạc không biết có nên lên tiếng giải thích hay không.
Trước đó còn luôn mồm không muốn Hạ Kính Sinh bị người khác hiểu lầm, bây giờ lại âm thầm mừng rỡ vì sự hiểu lầm này, khiến cậu thực sự không kìm được mà khinh bỉ bản thân.
Lúc vẫn đang xoắn xuýt, Tô Manh lại gửi tin nhắn đến.
“Ông tuyệt đối đừng có ngu nhá, trai đểu ăn người không nhả xương, cẩn thận bị lừa!”
Đường Lạc bắn lên ngay tại chỗ.
Cậu vội vàng gọi điện lại cho Tô Manh, nói sự thật chuyện hôm nay với cô, nhưng đã cắt giảm đoạn suy đoán của Hạ Kính Sinh.
“Tôi nghe thấy chị Chu Tĩnh thừa nhận đổ oan cho anh ấy, mới không kìm được kích động,” Cậu kể khổ, “Đàn anh không hôn tôi, nào có chuyện tốt ấy.”
“Hắn bị oan thật?” Tô Manh không tin tưởng cho lắm.
Đường Lạc nghiêm túc: “Tôi đã nói anh ấy không phải loại người này, bà còn không tin.”
“… Ông đi tìm hắn giúp đỡ? Giúp gì?” Tô Manh lại hỏi.
Trước khi trong nhóm xảy ra trò hề kia cậu từng cằn nhằn với Tô Manh, bây giờ muốn giải thích cũng thuận tiện. Nhưng sau khi Hạ Kính Sinh lại bằng lòng giúp họ vẽ một bộ phong cảnh, Tô Manh lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
“Đây không phải vấn đề tốt hay không tốt,” Tô Manh nói, “Giúp đỡ này lớn quá, các ông có chút giao tình ấy không?”
“… Thì không thể vì đàn em tôi đây rất đáng yêu à?” Đường Lạc nói một cách chẳng tự tin.
“Tôi nói thật nhé,” Giọng điệu Tô Manh trở nên nghiêm túc, “Thật sự có khả năng này. Hắn biết rõ ông thích hắn.”
“Bà cảm thấy tôi có hy vọng?” Đường Lạc kích động.
“Có hy vọng…” Tô Manh nói, “Ông quên rồi sao, hắn có bạn gái rồi!”
Đường Lạc quên thật.
Cậu từng lén lút thay Chu Tĩnh vào thân phận bạn gái, sau đó về mặt tâm lý đã ngầm thừa nhận Hạ Kính Sinh đã quay về độc thân. Bây giờ xác nhận hai người không hề có quan hệ, bạn gái trong truyền thuyết kia là người khác rồi.
Đường Lạc lại ỉu xìu.
Tiếc rằng cậu thậm chí không có thời gian trống cho tâm trạng sa sút, thành viên nhóm cậu đã đến truy hỏi tiến triển, tiện thể gọi cậu không có lớp thì nhanh đến hỗ trợ. Thời gian cấp bách, tranh thủ thời gian.
Quay lại phòng ký túc trước giờ đóng cửa, thể xác và tinh thần của Đường Lạc đều mệt, vừa định nhào lên giường lại bị bạn cùng phòng om sòm một hồi.
Mấy ông anh kia không nhạy cảm với tin đồn, nhưng lần này Đường Lạc cũng bị người ta treo lên, nội dung còn giật gân như thế, cuối cùng họ cũng theo kịp trào lưu. Chắc chắn là không tin nội dung, nhưng không thể bỏ qua cơ hội nói móc cậu.
“Nhìn xem Lão Tứ da mịn thịt mềm, họ Hạ nhìn thấy thì không cầm lòng được, ” Lão Tam học theo dáng vẻ trong ảnh ôm lấy cậu, “Úi chà, thơm quá!”
Hai người còn lại vỗ tay đùa bỡn: “Hôn đi! Hôn đi!”
Đường Lạc một thân một mình, ỷ vào việc mấy tên trai thẳng này không quan tâm nên không có khả năng xem là thật, thế là mặt dày mày dạn ăn nói lung tung: “Đừng làm càn, cẩn thận đàn anh biết được lại đánh mày, bạn trai tao rất thích ghen!”
Nói xong mặt vẫn đang lén lút nóng cháy, phát hiện anh đại Lâm đang giơ điện thoại lên.
“Lão Tứ đừng sợ! Tao đã lưu lại chứng cứ rồi, cái này gửi cho bạn trai mày để hắn lấy lại công bằng cho mày!”
Đường Lạc sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, nhào tới cướp mãi mới sực tỉnh ra là anh đại Lâm không hề có phương thức liên lạc của Hạ Kính Sinh.
Anh đại Lâm vừa giấu điện thoại vừa giả vờ giả vịt: “Ái chà, tao vừa nhớ ra, bạn trai mày có thừa nhận mày đâu.”
“Mày biến đi!” Đường Lạc phô trương thanh thế, “Mày nghe ai nói hươu nói vượn đấy?”
“Hắn đã lên diễn đàn giải thích rồi mà,” Lão Tam tỏ vẻ đau lòng vỗ vỗ bả vai cậu, “Lúc trước hắn bị đồn như thế cũng không rên một tiếng, lần này mới mấy tiếng đã lập tức nhảy ra phủ nhận, xem ra thật sự không muốn có quan hệ gì với mày, nén bi thương.”
Đường Lạc vội vàng lên diễn đàn, phát hiện topic này đã bị quản trị viên khóa rồi, lý do là “Người trong cuộc đã làm sáng tỏ.”
Nhấn vào trong topic, Hạ Kính Sinh trả lời ở mấy bình luận đếm ngược. Nội dung đó là chỉ là bạn bè với Đường Lạc, tấm ảnh trông có vẻ mập mờ đơn thuần là do góc chụp, xin mọi người đừng tùy ý phát tán làm phiền người khác. Từ đầu tới cuối, không hề nhắc đến Chu Tĩnh lấy nửa chữ.
Một trả lời cuối cùng trước khi khóa topic khiến Đường Lạc rất chi là nén giận.
“Là lời đồn cho nên mới ra giải thích, vậy không giải thích thì tám chín phần mười là thật rồi.”
Đường Lạc vô thức nhấp vào trả lời, giao diện nhảy đến lỗi hệ thống.
Điều này khiến người ta quá bực bội. Cậu cầm điện thoại kìm nén cơn giận nghĩ cả buổi, sau cùng chụp ảnh câu nói kia lại.
Cậu cảm thấy những lời này, cần phải để cho một người khác trong cuộc nhìn.
Sau một đêm, mở khung chat của Chu Tĩnh ra, vẫn chỉ có một tấm ảnh lẻ loi trơ trọi.
Đường Lạc chỉ hận wechat không có hiển thị đã đọc, lại lo lắng đối phương thẹn quá hóa giận trực tiếp xóa bạn cậu, vì vậy lại thử soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Không nhận được dấu chấm than màu đỏ, cũng chưa nhận được trả lời.
Nhưng nếu không xóa cậu, vậy là vẫn có thể đánh động. Đường Lạc quyết định, phải đánh một trận lâu dài với cô.
Rời giường rửa mặt xong, lại là cuộc sống làm thêm ở Masked girls.
Để bớt thời gian hoàn thành tác phẩm lần này chẳng những phải mang theo máy vi tính, còn phải mang theo bảng vẽ tay. Lúc đến quán cởi balo, cậu có ảo giác mình là Tôn Ngộ Không cuối cùng đã ra khỏi Ngũ Hành Sơn.
Lão Vương nhìn cậu bày đồ đạc ra khắp bàn, không khỏi nhíu mày lại: “Cậu xin nghỉ là được mà?”
“Tôi đã hỏi Mộc Tử rồi, anh ta nói hôm nay tôi không tới cũng chỉ có một mình anh,” Đường Lạc cảm thấy mình có tình có nghĩa, “Tôi đến, lúc nhiều người dù sao cũng có thể san sẻ một chút với anh.”
Lão Vương cũng không cảm kích: “Cậu không đến tôi đỡ phải trang điểm, còn có thể ngủ thêm nửa tiếng.”
Đường Lạc vung tay lên: “Anh nói thoải mái, tôi hoàn toàn không tức giận.”
Cậu nói xong lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm rương trang điểm của Lão Vương: “Mau, lấy đồ trong rương của anh ra cho tôi tham khảo tí.”
“Cậu muốn mua?” Lão Vương hỏi, “Muốn tự học trang điểm à?”
“Để anh có thể ngủ thêm nửa tiếng, không tốt sao?” Đường Lạc nói.
“Ấy đừng,” Lão Vương nói, “Đợi tôi đến tẩy trang cho cậu rồi trang điểm lại, có lẽ sẽ không kịp mở quán.”
Đường Lạc vẫn lơ đễnh, sau khi tìm được rương đã tự mở ra lục lọi mà không có sự đồng ý của Lão Vương.
“Cái này bình thường anh luôn dùng cho tôi, gọi là bắt sáng đúng không?” Cậu cầm lấy một cái hộp nhỏ hỏi, “Dùng ở… ờm…”
Lão Vương đi tới bên cạnh cậu, duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ một đường trên trán cậu, “Ở đây,” Sau đó lại di chuyển xuống, xẹt qua toàn bộ mũi cậu, “Và ở đây,” Ngón tay lại chuyển qua chỉ hai lần vào cằm nhọn, “Còn có chỗ này, ” Cuối cùng chọc chọc má hai bên cánh mũi cậu, “Và đây.”
Đường Lạc cảm thấy cả gương mặt mình đã bị hắn sờ một lần, nhất thời đầu óc rối loạn, “Khoan đã, anh nói từ từ để tôi ghi lại.”
“Cậu nên bỏ đi thì hơn,” Lão Vương lắc đầu, “Chẳng có chút hiểu biết nào.”
“Đừng đừng đừng, anh nói cho tôi biết trước, mấy thứ dễ học nhất ấy?” Đường Lạc hỏi, “Tôi mua về trước.”
Lão Vương nhìn chằm chằm mặt cậu chốc lát: “Cậu nghiêm túc?”
Đường Lạc chớp mắt với hắn: “Anh nhìn vào mắt tôi, có đủ nghiêm túc không.”
“Cậu mua về rồi có thể luyện tập trong ký túc không?” Lão Vương nói, “Muốn tập ở đây, dùng luôn của tôi không được à.”
“Thế thì ngại lắm,” Đường Lạc cười hị hị, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
“Cậu từng khách sáo với tôi lúc nào,” Trông Lão Vương có vẻ thật sự bất lực, “Trước tiên làm xong bài tập của cậu rồi học, trước đó cậu có thể tự đeo kính áp tròng tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Tạo hình xong, Đường Lạc vẫn muốn đi lau sạch kính bên ngoài tường như thường ngày. Sau khi Đậu Đinh trở về con quạ đen ti tiện kia lại tìm về cảm xúc mãnh liệt ngày xưa, mỗi ngày bài tiết chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
Vừa ra khỏi cửa, phát hiện có người ngồi xổm ở trong góc. Nhác thấy cậu, người kia lập tức đứng lên, nhưng cũng không đi về phía trước, chỉ đứng tại chỗ điệu bộ muốn nói lại thôi. Là thiếu niên vài ngày trước đã nhầm cậu là con gái.
Đường Lạc đực mặt ngay tại chỗ.
“Chào bạn…” Lúc nói chuyện cậu cũng cảm thấy chột dạ, “Chúng tôi vẫn chưa mở cửa.”
Đối phương cười với cậu một cái, sau đó cũng đi tới.
“Tôi vẫn muốn xác nhận với chính cậu,” Lúc cậu chàng mở miệng có vẻ vô cùng gian nan, “Cậu thật sự là con trai hả?”
Món nợ tình cảm không thể giải thích được này.
Đường Lạc cúi đầu chín mươi độ tại chỗ: “Xin lỗi cậu!”