CHƯƠNG
Khúc Lâm Uyên tiến lên một bước che chở ta ở sau người, rồi sau đó đanh mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Họ Mạc, ngươi thế này là có ý gì?”
“Hoàng thượng triệu Hầu gia tiến cung kiến giá.” Mạc Tây đảo nhanh tròng mắt, cười cười trả lời, “Còn thỉnh Hầu gia đi theo tại hạ một chuyến.”
Sắc mặt Khúc Lâm Uyên sầm xuống, bàn tay đang nắm lấy tay ta lại siết chặt vài phần, sau một lúc lâu mới nói: “Trường Ly, ta…”
Ta biết tâm tư của y, cho nên vươn tay nắm lại một lát, khẽ cười nói: “Ngươi đi đi, ta không sao đâu.”
Trên mặt mặc dù cười rất chi là ôn hòa, nhưng đáy lòng lại thoáng có chút ghen tị.
Khúc Lâm Uyên cùng đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã, cảm tình quả thực rất tốt, chẳng qua… Cũng chỉ dừng ở đây.
Nghe vậy, y nhẹ nhàng gật đầu, khi nhìn về phía Mạc Tây, vẻ mặt lại lạnh xuống, chỉ nhướn mày uy hiếp: “Ngươi… Không được làm hại hắn!”
“Đó là tự nhiên. Người của Hầu gia, ta sao dám động vào?” Mạc Tây khẽ nhếch môi, nhất thời lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong đôi mắt đen kia lại cố tình mang theo chút lãnh ý.
“Hòa thượng!” Khúc Lâm Uyên kéo kéo ống tay áo của ta, mày cau lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Những lời ta vừa nói, ngươi nhớ đừng quên.”
Ta mỉm cười, dán sát môi vào lỗ tai y, thấp giọng nhận lời: “Chân trời góc biển… Chỉ chờ ngươi trở về.”
Sau đó liền thấy y lại đỏ mặt, nhưng lần này lại không quay đầu đi, ngược lại nhìn thẳng về phía ta.
Tầm mắt dây dưa, hai người lẳng lặng nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc lại hoàn toàn không thể dời mắt.
Mãi cho đến khi người nào đó xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, Khúc Lâm Uyên mới hoàn hồn, hơi hơi cúi đầu, bước ra khỏi thiên lao.
Ta đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng của y, vẫn không lấy lại được tâm hồn của mình.
Mạc Tây thấy thế, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Thật sự không đoán được, vậy mà chính là ngươi. Ta xưa nay nghĩ rằng Trường Ly vốn là người vô tình, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy, thật đúng là nhu tình như nước a!” Khi nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều là hàn ý.
Trong lòng biết hắn đang chỉ đến chuyện nào, nhưng ta cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Đưa ta tiến cung.”
“Cái gì?” Mạc Tây ngẩn người, khẽ cười nói, “Không yên tâm ư, cho nên phải đi theo coi chừng?”
Không trả lời, xem như cam chịu.
Tính tình của người nọ từ trước đến nay xúc động, ta nếu không đi theo chỉ sợ sẽ gây ra chuyện gì đó.
“Ngươi… Là nghiêm túc ư?”
Mạc Tây kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, trên mặt lướt qua đủ loại biểu cảm phức tạp.
Sau một lúc, cuối cùng vẫn là khe khẽ thở dài, xoay người, không nói một tiếng bước ra ngoài.
Ta từ phía sau đuổi kịp, cùng hắn đi thẳng vào cung.
Mạc Tây dẫn ta vào một gian phòng bên cạnh ngự thư phòng, rồi mới ngồi vào chỗ tự mình rót trà uống.
Hoàng đế cùng Khúc Lâm Uyên giờ phút này ở ngay cách vách.
Ta đứng dựa vào cánh cửa trong chốc lát, lại nghe trong ngự thư phòng truyền ra tiếng ném đồ đạc.
“Thanh âm bên trong sao kỳ lạ như thế, xảy ra chuyện gì ư?”
“Còn có thể làm sao? Cùng lắm thì chính là huynh đệ cãi nhau. Huống chi…” Mạc Tây liếc mắt qua, nói, “Ngươi không phải đang hy vọng như thế sao?”
Thân thể chấn động, ta nghẹn lời, tận lực cười vô tội nhất có thế. “Ngươi nói… Cái gì?”
“Còn giả bộ ư? Ngươi dám nói mình không phải cố ý uống ly rượu độc kia không? Hầu gia vốn còn nghĩ đến tình cảm huynh đệ với hoàng thượng, nhưng hôm nay ầm ĩ đến như thế, một lòng đều chỉ hướng về ngươi. Đây chẳng lẽ không phải điều ngươi muốn?” Hắn một tay chống cằm, nói từng chữ từng chữ, “Trường Ly cũng không nói dối, lại am hiểu nhất là thiết kế bẫy rập, rồi đợi người ta nhảy xuống.”
Lòng ta lập tức cả kinh, thầm tự trách mình thật là quá mức sơ suất.
Chỉ lo đối phó với Trì Phong Kì, lại đã quên phòng bị tai họa ngầm ở ngay bên cạnh mình này.
Mạc Tây là đối thủ khó đối phó nhất trên đời này. Bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào càng hiểu biết ta hơn, nhược điểm của ta là cái gì, tất cả hắn đều biết rất rõ ràng.
Đang nghĩ vậy, thanh âm trong căn phòng cách vách lại càng ngày càng quái lạ.
Ta cùng Mạc Tây thoáng nhìn qua nhau, cuối cùng vẫn không nhịn được liền xông ra ngoài.
Khi đẩy cánh cửa ở ngự thư phòng ra, chỉ thấy hai người bên trong đã sớm túm lấy nhau, đang lăn lộn ở trên mặt đất.
Ta lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi qua kéo Khúc Lâm Uyên đứng lên, ôm chặt vào trong ngực.
Một đầu tóc dài của y hoàn toàn xõa tung ra, tùy ý chảy dài sau lưng, trên khuôn mặt tuấn tú còn có thêm vài vết cào.
Một đầu khác, bộ dáng của hoàng đế còn thảm hại hơn vài lần.
Quần áo không chỉnh thì bỏ qua đi, nhưng má phải dường như bị người đánh cho một quyền, hơi hơi sưng đỏ.
Hóa ra, Khúc Lâm Uyên không chỉ tính cách ngang ngược kiêu ngạo, đến ngay cả sức lực cũng không nhỏ.
Mạc Tây trong mắt đầy vẻ đau lòng chạy tới bên cạnh hoàng đế, một mặt lại quát: “Lớn mật! Ngươi ngay cả hoàng thượng cũng dám đánh ư?”
“Ta đánh đấy, thì đã làm sao?” Khúc Lâm Uyên cắn chặt răng, mỉm cười khiêu khích. “Trên đời này ngoài ta ra, ai cũng không được phép bắt nạt yêu tăng này, càng miễn bàn đến việc ban thưởng rượu độc gì hết… Ô!”
Ta đúng lúc giơ tay bịt miệng y lại, lắc đầu cười khổ.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra tất cả đều là vì ta.
Bởi vì nguyên nhân kiểu này, mà đánh vào mặt đương kim thánh thượng, thật sự là hơi ngốc. Chẳng qua, Khúc Lâm Uyên như vậy, thật là tương đối đáng yêu.
Làm sao bây giờ? Ta hình như càng ngày càng thích y.
“Hôm nay sắc trời đã muộn, bần tăng cùng Hầu gia xin cáo lui trước. Hoàng thượng…” Cúi đầu ho nhẹ một tiếng, cố nén ý cười, rồi nói tiếp, “Bảo trọng long thể.”
Dứt lời, cũng không đợi hai người kia trả lời, trực tiếp kéo Khúc Lâm Uyên rời đi.
“Đứng lại! Hoàng cung đại nội, há là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Một giọng nói cực kỳ xa lạ đuổi theo sau lưng. May quá, hoàng thượng tuy là bị đánh, nhưng vẫn trung khí mười phần, nên không có gì đáng ngại.
Ta dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Hơi liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi kia một cái, khẽ bật cười, thanh âm ánh mắt, đều là dịu dàng như nước.
“Ý là nói, hoàng thượng muốn cản ta sao?”
“…” Y há miệng thở dốc, lại chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn ta, một câu cũng nói không ra lời.
Ta thế là không hề để ý đến người nọ, kéo tay Khúc Lâm Uyên, chậm rãi bước ra ngoài.
Một đường không nói gì.
Khi đi được một lúc, ta cuối cùng phát giác có chút bất thường, đôi tay đang nằm trong lòng bàn tay ta kia vô cùng lạnh lẽo, không mang theo chút độ ấm nào.
“Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?” Dịu dàng hỏi một câu, một mặt lại duỗi tay ra sờ lên trán của y.
Khúc Lâm Uyên lại nghiêng đầu, lách mình tránh ra.
Tay của ta dừng ở giữa không trung, nhất thời cũng không biết có nên thu lại hay không, trong lòng chỉ cảm thấy quái dị vô cùng.
Đến khi nhìn kỹ lại, mới giật mình cảm thấy sắc mặt y tái nhợt, giữa đôi mắt lại mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt.
Ngón tay khẽ vuốt lên hai gò má của y, lo lắng hỏi: “Ngươi… Không việc gì chứ?”
Y lắc lắc đầu, chợt túm lấy cổ tay của ta, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào ta.
“Khúc…” Muốn nói lại thôi, bất an dưới đáy lòng dần dần mở rộng.
Một lát sau, Khúc Lâm Uyên mới lẳng lặng cụp mắt, thanh âm khàn khàn lên tiếng: “Trường Ly, ta chỉ sợ… Không thể nắm tay ngươi đi đến cuối đời được rồi.”
Một khắc kia, hai bàn tay đang nắm chặt lặng lẽ buông lỏng ra.
Gió chợt nổi lên, rối loạn hô hấp.