Dẫn Ly Tôn

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

“Trường Ly!”

Vừa uống xong độc dược trong chén, ngoài thiên lao đã truyền đến giọng nói quen thuộc.

Sau đó liền thấy Khúc Lâm Uyên liên tiếp đấm đá chạy tới, đầu tóc dài của y buộc hờ ở đằng sau lưng, hơi thở phì phò, quần áo càng lộn xộn kinh khủng, bộ dáng chật vật vô cùng.

Sau khi đứng vững, y cũng không nhìn tới mấy người đứng bên cạnh, chỉ nhìn thẳng tắp vào mắt ta, nói từng chữ một: “Trường Ly, ta tới rồi.”

“Chậm một chút rồi.” Ta lay lay chén rượu không trong tay, nhẹ nhàng cười.

Vẻ mặt y đột nhiên biến đổi, hỏi với giọng khẽ run: “… Cái gì?”

“Là rượu độc.” Trì Phong Kỳ nói ra đáp án trước ta, trong mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, rồi nói tiếp, “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, đại sư mới vừa rồi đã uống rượu độc rồi, đáng tiếc, Hầu gia đã đến chậm một bước.”

“Không có khả năng…” Thân thể Khúc Lâm Uyên chấn động, nét mặt hiện ra vẻ kinh ngạc vô cùng, đôi con ngươi đen nhìn thẳng vào ta, “Ngươi thực sự uống?”

Ta thở dài lo lắng, gật đầu.

Ta tự nhận đánh không lại hai cao thủ võ công ấy, cho nên cũng chỉ đành ngoan ngoãn uống rượu độc thôi, ta cũng là thân bất do kỷ mà.

Y nghe thế, chậm rãi cúi đầu, lẳng lặng đứng tại chỗ một hồi.

Giây tiếp theo, y đột nhiên vọt tới, hung hăng hôn lấy môi ta.

“Khúc…?” Ta bị y đụng phải lùi lại mấy bước liền, nhẩm nhẹ.

Nhưng thấy y trừng ta, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nếu muốn chết, vậy cùng chết!”

Ta ngẩn ra, y đây là có ý gì? Uống nốt độc dược còn lại trong miệng ta, để tiện cùng ta đồng sinh cộng tử?

Ta nhắm mắt lại, cảm giác ngực nhói một cái. Nam nhân trước mặt này…. Thực sự là quá ngu xuẩn, nhưng ta lại cứ thích điểm này của y.

Thích đến tột đỉnh, hận không thể cùng chết với y; lại muốn đời đời kiếp kiếp bên y, bên y đến thiên trường địa cửu.

Dù là y liều lĩnh, hay là y ngang ngược, ta đều mê cả.

Vì thế ta bất giác vươn tay ra, vòng chặt thắt lưng y, cũng không cắt ngang nụ hôn sâu sắc ấy. Một bên liếc thoáng qua Trì Phong Kỳ một cái, ý bảo hắn có thể đi rồi.

Nam nhân kia tuy rằng tính tình hung ác, nhưng cũng coi như là một người thức thời, lập tức mang theo thủ hạ của hắn im lặng ra khỏi thiên lao.

Sau một lát, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng cười to, thanh âm rất là quen tai.

Ta và Khúc Lâm Uyên đều cả kinh, rốt cục ngừng lại nụ hôn triền miên, lẳng lặng nhìn nhau một hồi, sau đó mặt đỏ cùng nhau.

Tuy rằng đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng trước mặt người khác làm loại chuyện này, vẫn là lần đầu tiên, mới vừa rồi không để ý lắm, bây giờ nghĩ tới, thật là có phần xấu hổ.

Lòng thầm nghĩ vậy, tay lại vẫn khoác bên hông y, không có chút ý nào muốn buông ra.

Tiếng cười ngoài lao càng ngày càng to, đến sau cùng, dần dần có chút khàn khàn, xen vài phần đa khổ.

Khúc Lâm Uyên nhìn theo tiếng qua, có phần không được tự nhiên, nói: “Người vừa rồi kia… làm gì mà cười to như vậy?”

“Đại khái là bị ta kích thích.” Ta đưa tay khẽ chạm hai gò má y, thoải mái nói, “Đừng sợ, hắn không phải cười ngươi đâu.”

Khúc Lâm Uyên lập tức đẩy ta ra, khinh thường hừ nhẹ.

“Ngươi nghĩ rằng ta để ý ư? Dù là người khắp thiên hạ vì chuyện này chế nhạo ta, bản Hầu gia cũng tuyệt không để trong lòng.”

“Cũng đúng.” Nghĩ đến mới vừa rồi y liều lĩnh hôn mình, nói muốn cùng mình đồng sinh cộng tử thì không khỏi mỉm cười. “Khắp thiên hạ, cũng chỉ có ngươi làm được loại chuyện kinh thế hãi tục này mà thôi.”

Y nghe xong, cũng không đáp lời, chỉ trừng ta, nét mặt là tức giận khó nén.

“Không phải đã bảo chờ ta sao? Vì sao uống rượu độc kia?”

“Ta đúng là vẫn đợi ngươi mà, người ta đã mang rượu độc tới rồi, ta còn cố ý kéo dài thời gian cơ. Thế nhưng, ngươi vẫn không tới.” Ta trừng mắt nhìn, mỉm cười vô tội, coi như là chứng minh mình thực sự oan ức vô cùng.

Y dừng một chút, mặt ửng hồng, vội la lên: “Ngươi không hiểu, ta bị Hoàng Thượng giam lỏng, thoát không ra được. Thị vệ trong phủ và cấm quân của Hoàng thượng đều dễ đối phó, cũng chỉ có Lam Yên vẫn cứ canh giữ ở cửa, dù ta cầu hắn thế nào, hắn cũng không chịu để ta đi.”

“Ngươi đã cầu hắn?” Ta há hốc miệng, hơi kinh ngạc nhướn mày.

Y là người xưa nay tâm cao khí ngạo, sao có khả năng làm chuyện ấy?

Sắc mặt Khúc Lâm Uyên lập tức trở nên kém, mắt đầy lửa giận trừng ta, giọng căm hận, nói: “Còn không phải đều là do cái đồ yêu tăng ngươi làm hại! Ta lo cho an nguy của ngươi, một lòng nghĩ tới đây tìm ngươi, tự nhiên là bất chấp mặt mũi gì đó. Hứ! Bản Hầu gia sống đến từng này tuổi, còn chưa từng cầu ai đâu… Ta thực là hận ngươi chết đi được!”

Dứt lời, lại bổ nhào vào ta, liều mạng gặm cắn trên người ta.

Ta đành miễn cưỡng từ chối vài cái, vỗ nhẹ lưng y, ôn nhu nói: “Xin lỗi.”

Bên thì âm thầm nắm tay lại, cảm giác lòng có phần khó chịu.

Lam Yên…. Vậy mà làm ra loại chuyện ấy, hắn chẳng lẽ không biết con người ta thích mang thù nhất sao?

Bên kia, Khúc Lâm Uyên vẫn liên tục lẩm nhẩm: “Lam Yên dù thế nào cũng không chịu thả người, kết quả ta chỉ đành nhảy từ cửa sổ ra ngoài, rồi cố giục ngựa chạy tới đây. Ngay cả cánh tay bị té thương, đau chết được, cũng không dám dừng lại chút nào.”

“Ngươi bị thương?”

Lòng ta căng thẳng, vội kéo tay áo y ra, quả nhiên thấy trên cánh tay trái trắng nõn ấy có một chỗ bị toạc ra.

Vết thương cũng không sâu lắm, nhưng với người từ lớn đến bé đều được nuông chiều như y, giờ này nhất định là đau lắm.

Nhất thời chỉ cảm thấy yêu thương vô cùng, không tự chủ được cúi xuống hôn, hôn lên vết thương trên tay y, nhíu mày khẽ thở dài: “Ngươi sao phải khổ vậy chứ?” Dù là hơi muộn chút, Trường Ly cũng không để tâm.

“Còn có thể làm sao? Đương nhiên là bởi ta thích chứ còn gì!” Y tựa đầu lại gần vai ta, phẫn hận nói, “Ta… ta chỉ cần vừa thấy ngươi thì đã thần hồn điên đảo, ngươi nếu cười với ta, ta tuyệt đối ngay cả họ thậm chí tên cũng quên hết. Đừng nói là té bị thương một cánh tay, dù gãy chân ta cũng nhất định sẽ tới tìm ngươi.” Y dừng một chút, lại nói, “Tuy là như vậy, nhưng vẫn đến chậm chút, may mà, ta cũng đã dính độc ấy, dù là phải chết, cũng có thể cùng tới hoàng tuyền…”

Nói đến đây, Khúc Lâm Uyên chợt nghẹn họng, vẻ mặt kinh nghi nhìn ta, hỏi: “Yên tăng, ngươi rốt cục trúng độc gì? Sao tới giờ mà chưa phát tác?”

Ai ya, bị y phát hiện rồi?

“Không rõ lắm.” Ta cũng không biến sắc, chỉ nhoẻn miệng, cười đến chi là dịu dàng vô hại, “Khả năng là trên đời này có mấy người, thích lấy rượu độc làm nước đường để uống.”

“Ngươi…?” Y chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung ác cơ hồ có thể dùng từ ‘mặt xanh nanh vàng’ để hình dung.

Ta cũng không đáp lời, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

Kế tiếp, tự nhiên là một loạt tay đấm chân đá.

Khúc Lâm Uyên không có học qua võ công, khí lực cũng không nhỏ, ta lại không tránh né được, đành phải cười khổ để mặc y đánh chửi.

“Hòa thượng thối! Ngươi lại bắt nạt ta!” Cuối cùng, y cắn một phát lên cổ ta, oán giận nói nhỏ.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vòng lấy thắt lưng y, nói: “Chỉ bắt nạt mình ngươi, được chứ?”

Lặng im.

Cách hồi lâu, y mới chậm rãi ngẩng đầu lên, than thở: “Trường Ly, chuyện tứ hôn ấy, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.”

“Ừ.”

“Cho nên… Ngươi đi theo ta đi, có được hay không?” Y cầm lấy tay ta, mười ngón đan xen, trong mắt ám quang lưu chuyển, “Từ nay về sau, chân trời góc bể, sinh tử không rời.”

Ta ngẩn ngơ, đang muốn trả lời, lại chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay hoan nghênh.

Quay đầu, chỉ thấy Mạc Tây chậm rãi đi đến, phía sau còn theo một đám cấm quân, vây quanh ta và Khúc Lâm Uyên thành nhiều vòng.

“Nhìn không ra nha, Hầu gia thật đúng là si tình!” Hắn cười như không cười quét mắt nhìn chúng ta, lạnh lùng mở miệng, “Đáng tiếc, hai vị tối nay chỉ sợ đi không được rồi.”

Truyện Chữ Hay