CHƯƠNG
Buổi chiều, ta và Minh Tâm đi từ trong một tòa nhà lớn ra, sau đó chậm rãi bước.
“Sư phụ…” Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.
“Lại làm sao thế?”
“Nếu như Minh Tâm nhìn không lầm, tòa nhà vừa rồi kia, căn bản không có yêu quái.”
“À…” Ta thờ ơ đáp một tiếng, nhàn nhạt nói, “Nhãn lực của ngươi tiến bộ không ít ha.”
Minh Tâm cắn cắn môi, vẻ mặt hoang mang, hỏi: “Đã là thế, sư phụ vì sao còn thu ba mươi lạng bạc của người ta?”
Ta cũng không đổi sắc, vẫn đi từ từ về phía trước, khẽ cười nói: “Người ta làm chuyện áy náy, cho nên mới sợ quỷ quái tìm tới cửa. Ta hôm nay nhận bạc, tự nhiên chứng minh yêu vật đã trừ, cứ như vậy, vị thí chủ kia mới an tâm được.”
“Thế nhưng, sư phụ người rõ ràng đang lừa gạt…”
Ta cau mày, lẳng lặng cười, liếc nhìn hắn một cái.
Minh Tâm dừng một chút, lập tức sửa lại lời: “À, con muốn nói… sư phụ người quả là anh minh.”
Tiểu tử này… bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy lại học ngon lành thật.
Vì thế ta khẽ thở dài, thu hồi đường nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng vang lạ, ta quay đầu lại, một chiếc xe ngựa vút qua bên cạnh.
Xe ngựa đi qua được một hồi, bỗng dưng ngừng lại, một lát sau, có một nam tử trẻ tuổi áo tím hoa phục chậm rãi đi ra.
Người nọ dung mạo tuấn mỹ, thần tình lại là cao ngạo. Y xuống xe rồi cũng không lên tiếng, chỉ hơi nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm vào ta.
“Hôm nay lại bận lắm à?” Đã tròn ba ngày không có gặp qua y, hôm nay vất vả gặp gỡ, lại là ở trên đường cái, khoảng cách có vài bước chân, chỉ có thể đứng xa xa nhìn nhau.
Khúc Lâm Uyên vỗ vỗ cây quạt trong tay, than thở: “Mới từ cung trở về, tiếp đó, còn phải tới Thụy Vương phủ dự tiệc.”
Thụy Vương phủ?
Lúc nghe ba chữ ấy, lòng ta không khỏi đập mạnh.
Nét mặt lại vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nói: “Vậy… Hầu gia đi thong thả.”
“Hòa thượng thối! Ngươi thấy ta, cũng chỉ có câu nói ấy à?” Y trừng ta một cái, trong con ngươi đen thêm phần buồn bực.
“Không phải ư?” Trên mặt vẫn là vẻ hờ hững như cũ.
“Ngươi…” Y cắn răng, nói, “Không bằng, đi cùng ta đi.”
Ta chớp mắt, vô tội đáp: “Ta và Thụy Vương gia lại chả quen, đi tới đó làm gì?”
“Ai muốn ngươi với hắn có quan hệ gì? Ta chỉ là muốn ngươi…” Khúc Lâm Uyên dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, thanh âm càng đổi càng nhỏ, “Ở trên đường theo ta chút thôi.”
“Theo ngươi làm gì?”
“…” Y tức giận không nói được gì, chỉ gắt gao nắm chặt cây quạt trong tay, hung hăng trừng ta.
“Sư phụ, người thật đúng là một khối gỗ mục!” Minh Tâm nhẹ lay ống tay áo ta, đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Hầu gia đã bận nhiều ngày, không rảnh ra lúc nào gặp người, cho nên mới muốn nhìn cho đủ trên đường, để an ủi nỗi khổ tương tư. Sư phụ, ngươi quả thật… một chút phong tình cũng không hiểu!”
Có đồ đệ nào dạy dỗ sư phụ như vậy không?
Nói một loạt, nói đến mức ta nghẹn lời, căn bản không biết nên làm sao đáp lại được.
Ta cũng không phải không rõ tâm ý người nọ, chỉ có điều, một khi đã tới Thụy Vương phủ, thì vô cùng có khả năng gặp gỡ ai kia…
Khúc Lâm Uyên nghe Minh Tâm giải thích xong, sắc mặt thoáng tốt lên, cười nói: “Vẫn là Minh Tâm thông minh. Lúc trước ta có mua chút bánh ngọt, để ở trên xe, ngươi qua ăn đi.”
Nghe thế, tên tiểu quỷ ham mê đồ ngọt hai mắt sáng ngời, lập tức sôi nổi đi qua.
Ta nhìn bóng lưng Minh Tâm, hơi hít sâu vào, tiến lên vài bước, không vết tích kéo tay Khúc Lâm Uyên, thấp giọng nói: “Ta đi cùng ngươi vậy.”
Y khẽ hừ một tiếng, nói: “Chậm thế mới phản ứng lại được, ngay cả đồ đệ cũng không bắt kịp.”
Ta cũng không phản bác, chỉ dắt tay y, cùng nhau lên xe ngựa, ngồi kề bên nhau.
“Tới chỗ đó rồi, ngươi cũng đừng vội trở về, trước chờ ta một chút, đêm rồi cùng nhau về được không?” Trên xe ngựa, Khúc Lâm Uyên một mặt nghịch tay ta, một mặt hạ giọng hỏi.
Không chỉ muốn đi Thụy Vương phủ, còn phải ở trong đó chờ y?
Đây thật sự là chuyện ta không muốn làm nhất, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của y, ta không nói được lời nào từ chối.
Ta đành phải gật đầu, rốt cục đã đáp ứng.
Vì thế y nhẹ nhàng cười toe toét, miễn cưỡng tựa trên vai ta, nói: “Đã nhiều ngày Hoàng thượng long thể không khỏe, sự vụ lớn nhỏ đều do ta xử lý, mỗi ngày bận này bận kia, quả là chán muốn chết.”
Lấy tay làm lược, tinh tế vuốt tóc y, ta dịu dàng hỏi: “Cảm thấy mệt rồi?”
“Đúng vậy, theo ta thấy, cứ từ quan là xong. Đỡ phải mỗi ngày phiền lòng với cái tên họ Mạc kia!” Khúc Lâm Uyên gật đầu, thoáng liếc nhìn ta, trên tức nói, “Không bằng, ta cũng bái ngươi làm sư vậy? Như vậy… có thể quang minh chính đại cả ngày theo ngươi rồi.”
“Tốt, tốt!” Minh Tâm vỗ vỗ tay, reo lên, “Vậy thì là, Hầu gia ngài từ nay sẽ là sư đệ của ta rồi.”
“Vậy, ‘sư huynh’, sau này ngươi giúp ta chút.” Khúc Lâm Uyên thuận theo ý hắn, cười hì hì lại.
Ta cau mày, cong ngón tay lại, búng lên trán Minh Tâm một cái, trách mắng: “Hồ đồ!”
“Oa! Rõ ràng là Hầu gia nhắc tới trước, sư phụ người chỉ đánh ta không đánh y, thật bất công!” Minh Tâm bĩu môi, ai oán hô lên.
Ta nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời.
Không những bất công, mà còn bất công ghê gớm. Nói thực ra thì, ta một lòng toàn bộ hướng về người ấy.
Bởi duyên cớ này, ta đành quay đầu đi, không hề lên tiếng.
Tùy ý một lớn một nhỏ hai người ấy, lấy chuyện này ẩn ý, dọc đường cười đến Thụy Vương phủ.
Khúc Lâm Uyên đi đằng trước dự tiệc, ta và Minh Tâm thì ngồi trong xe đợi.
Ước chừng sau nửa canh giờ, có một người truyền lời, nói trong phủ có người muốn gặp ta.
Lúc đó chỉ cảm thấy nao nao, quả là có phần kinh ngạc.
Trong phủ này mặc dù có người ta quen, nhưng đối phương chưa chắc còn nhận ra ta. Hôm nay lại muốn gặp ta, lại là người nào?”
Tâm tư ngàn chuyển vạn biến, nét mặt lại lần không để lộ chút nào, chỉ dặn dò Minh Tâm vài câu, liền xuống xe ngựa, theo người thông truyền đi vào nội viện.
Rõ ràng là tiết trời rét đậm, nhưng mỗi một khoảnh sân trong vương phủ, lại cứ có một cây hoa đào nở.
Lúc giương mắt nhìn, một nam tử tuấn nhã thân bạch y, đang chắp tay đứng ở dưới làn hoa lá rơi.
Người nọ vốn trời sinh đã đẹp, lúc giơ tay nhấc chân, lại mang theo vài phần thanh nhã xuất trần, lúc này nhìn tới, càng hoàn toàn không giống người thế gian này.
Trong chớp mắt nhìn thấy hắn, trái tim ta hơi chấn động, ngay cả hô hấp cũng xém thì ngừng.
Quả thật là hắn!
Nếu như có thể, cả đời này ta thực sự không muốn gặp lại nam nhân này. Nhưng mà, thủy chung tránh không khỏi.
Lo lắng thở dài, kinh động người đứng dưới tàng cây, hắn ngoái đầu nhìn ta, nét mặt hiện lên nét cười yếu ớt.
“Làm phiền đại sư tới đây, thật là thất lễ rồi.” Chỉ thấy hắn chắp tay, nhẹ nhàng nói, “Tại hạ… Trì Phong Kỳ.”
Mặt mày như tranh, môi mỏng hơi nhếch, mang theo chút ý cười như có như không.
Nam nhân này, mấy chục năm trước là dung mạo này, mấy chục năm sau, vẫn là độc nhất vô nhị.
Tiếng nói ôn nhuận động nhân, xa xa truyền tới, tựa như ác mộng nhiều năm trước.
Mắt lạ, màu khác, mệnh mang yêu tà, hại nước hại dân.
Một năm ấy, hắn quỳ gối trên Kim Loan điện, hướng về mặt các văn võ bá quan, chậm rãi nói ra những lời này. Mà quân vương ngu ngốc kia, lại tin tất cả.
Sau đó, mẫu thân bị ép uống rượu độc, mà ta cũng phải chạy khỏi kinh thành, mất đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình.