CHƯƠNG
Đảo mắt lại qua mấy tháng.
Khúc Lâm Uyên hầu như ngày nào cũng tới Phổ Pháp Tự tìm ta, thân phận của y vốn tôn quý, nhất cử nhất động đều bị người để mắt, người ở đằng sau theo dõi tự nhiên cũng liên tục không ngừng. Hơn nữa, Lam Yên tựa hồ có ý đối nghịch với ta, tuy rằng danh là bảo hộ, nhưng lúc nào cũng rước tới phiền phức. Mấy tháng qua như vậy, ngay cả ta dù có bản lĩnh, cũng tuyệt không cẩn thận được, chuyện ta và y, chỉ sợ không được mấy chốc thì cả thiên hạ đều rõ ràng.
“Aizz…” Nghĩ tới đó, ta không khỏi thở dài sâu kín.
“Đại sư?”
Bên cạnh người có một tiếng hô nhẹ vang lên, ta bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới mình đang ở chính điện của tự viện, hai bên trái phải còn có một đống tăng nhân đang vây quanh.
À, đúng rồi, hôm nay là ngày ta được mời tới Thiên Long Tự giảng kinh truyền pháp.
Ta cười khổ lắc đầu. Không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, ta cũng có thể đờ người ra.
Ta lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng thu hồi nỗi lòng, tiếp tục giảng giải kinh văn.
Đợi tới lúc rời khỏi Thiên Long tự, đã quá giờ ngọ rồi.
Xa xa ta đã trông thấy chiếc xe ngựa dừng ngoài cổng tự miếu, nó được sơn đỏ mành thêu, rất là khí phái.
Vì vậy ta lại đỡ trán thở dài lần nữa.
Ta đã sớm muốn y đổi một chiếc xe ngựa mộc mạc để xuất môn thôi, sao y cứ không nghe?
Ta rảo bước tiến lên, lúc đi tới chiếc xe ngựa ấy, chỉ thấy một bàn tay tựa như bạch ngọc thò từ bên trong ra, chậm rãi vén mành thêu lên.
Nam tử tuấn mỹ vô cùng ấy hơi ló đầu ra, cười như không cười nhìn ta, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây đi.”
Vừa nói, vừa muốn vươn tay ra kéo ta.
Ta liếc xung quanh một lượt, xác định không có ai ẩn mình gần đó, mới theo ý người nọ lên xe ngựa, ngồi kề ngay bên cạnh y.
Người mới ngồi vào chỗ của mình, Khúc Lâm Uyên đã lột áo da lông từ trên người xuống, khoác kín lên người ta.
“Lạnh không? Trên người ngươi lạnh lẽo lắm.” Y nói rồi cầm tay ta chắp vào nhau, đặt trong lòng bàn tay y nhẹ nhàng xoa.
“Không sao.” Ta nhàn nhạt cười tủm tỉm, đáp, “Hôm nay sao lại tới đây?”
Y nháy mắt mấy cái, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ. “Đã nhiều ngày sứ giả Tây Lương vào kinh, ta bận tối mắt tối mũi không có thời gian tìm ngươi, tự nhiên đành phải chờ ở chỗ này. Đợi đến lúc đưa ngươi về Phổ Pháp Tự, ta còn phải quay lại xử lý công vụ đây!”
Ta duỗi tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má xinh đẹp của y, dịu dàng nói: “Có mệt hay không? Chuyện trong triều đình tuy rằng quan trọng, nhưng nên cẩn thận thân thể của mình.”
“Những cái khác đều tốt cả, cũng chỉ có mấy người Tây Lương ấy khó hầu hạ mà thôi, lúc thì nói muốn hòa, lúc lại nói muốn chiến, mỗi ngày mỗi kiểu, thay đổi liền tùng tục…” Y nói đến đây, đột nhiên dừng một chút, xấu hổ liếc nhìn ta, nói, “À… ta chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không có ý hạ thấp người Tây Lương.”
Ta nhẹ gật đầu, cười khẽ một chút, coi như là đáp lời.
Khúc Lâm Uyên thấy thế lại nói tiếp: “Muốn chiến hay là muốn hòa, không chỉ do bên Tây Lương kia nhiều lần lặp lại, còn ở phía triều đình ta nữa, cũng là mỗi bên có ý kiến riêng, tranh chấp không ngơi. Bên Thụy Vương gia kia một lòng chủ hòa, người ủng hộ hắn chiếm đa số, chỉ có người họ Mạc kia suốt ngày đối nghịch, kiên trì muốn chiến nữa thôi. Hoàng thượng thì trời sinh tính mềm yếu, gần đây chuyện gì cũng nghe hắn…”
Chuyện trong triều đình này, ta nghe thấy mà hứng thú chẳng có mấy, vì thế lấy tay che miệng, lặng lẽ ngáp một cái.
Khúc Lâm Uyên lại bỗng dưng ngừng nói, liếc mắt qua ta, nhỏ giọng hỏi: “Trường Ly, ngươi mệt rồi sao?”
Cười khẽ.
“Không phải đâu, ngươi cứ nói tiếp đi.”
“Thôi vậy, dù sao ngươi cũng không thích nghe mấy chuyện lục đục này với nhau, cần gì phải miễn cưỡng bản thân chứ?” Y áp tay của ta lên gò má y, cười khẽ khàng: “Không bằng nói với ta chuyện ngươi cảm thấy hứng thú đi.”
“Phật pháp?”
“Cái đó… Ta hình như nghe không hiểu lắm.”
Ta nhoẻn môi, tiếp tục dịu dàng cười nhàn nhạt.
“Đã như vậy, không bằng nói xem ngươi một tháng bổng lộc bao nhiêu, trong phủ chi tiêu lại thế nào?”
“…”
Khúc Lâm Uyên chỉ đưa ta tới cổng tự viện đã vội vã quay về, có thể thấy y đúng là bề bộn nhiều việc. Rành rành như thế, nhưng lại muốn bỏ chút thời gian đến với ta, người ấy thật sự là… .
Có chút yêu thương, càng nhiều nữa là ngọt ngào dịu dàng, cứ như thế lấp đầy ngực ta, đè ép tất cả những ái hận tình cừu khác xuống.
Nhưng ta không nghĩ tới những thứ ấy, cũng không có nghĩa là người ta sẽ không tìm tới cửa.
Vừa vào cửa chùa đã nghe nói có người đang đợi mình trong phòng.
Ta đau đầu.
Trường Ly cũng không có bằng hữu gì, người sẽ tới đây tìm ta, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người mà thôi, mà người lúc này ta không muốn gặp nhất chính là hắn.
Ta đẩy cửa vào, lại không nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, trái lại nhìn thấy trước mặt Mạc Tây bày một ván cờ.
Hắn nhíu chặt hàng lông mày, đang chăm chú phỏng đoán nước cờ phức tạp ấy, đợi khi nghe thấy tiếng ta ho nhẹ, mới ngẩng đầu lên, nhe răng cười, nói: “Tới đúng lúc. Ngày hôm trước ta tiếp người ấy một ván cờ, ở giữa có mấy nước nghĩ thế nào cũng không ra, ngươi nếu có rảnh, vậy theo ta hạ hết nó đã.”
Nói rồi, vẫy vẫy tay với ta.
Biết rõ cái gọi là chơi cờ chẳng qua là mượn cớ, ta lại vẫn ngoan ngoan ngồi xuống, một tay nhón quân trắng, tinh tế vuốt nhẹ.
Chỉ trách thói quen của ta luôn chiều theo Mạc Tây, dù là chuyện gì, ta cũng luôn thuận theo ý hắn mới được.
Hai người cũng không lên tiếng nữa, cứ như vậy lẳng lặng hạ một hồi cờ.
Tình hình đang căng, Mạc Tay lại bỗng ngẩng đầu lên, giống như lơ đãng hỏi một câu: “Trường Ly, ngươi… chí tại nơi nào?”
Lòng ta bỗng cả kinh, nét mặt lại chẳng biến đổi gì, chỉ đong đưa chén trà trong tay, nhàn nhạt nói: “Trường Ly chí tại nơi này.”
“Gạt người!” Nghe vậy, hắn phì cười một tiếng, trong con ngươi đen có lưu quang ám chuyển, “Tính ngươi ta còn không biết sao? Ngươi từ nhỏ tâm cao khí ngạo, hận nhất là bị người ta tính kế, ngươi dù có thể không quan tâm đến tính mệnh của rất nhiều người, lại làm sao quên được mối thù cạo tóc, ô danh sỉ nhục?”
Thân ta lại chấn động.
Từng câu hắn nói đều không sai, chỉ có điều, Trường Ly của ngày nay từ lâu đã không như trước nữa rồi.
Ta nhắm con mắt lại, âm thầm đè ưu tư đáy lòng xuống, sau đó cười yếu ớt nhìn lại Mạc Tây, nói: “Ngươi nói lời ấy, là vì dẫn dắt ta rời đi lực chú ý, may ra ở mặt khác thắng được ta, đúng không? Đáng tiếc, Trường Ly từ lâu đã qua cái tuổi thấp thỏm không yên ấy rồi.”
Nói rồi, đặt quân cờ trong tay xuống, nói từng chữ một: “Ngươi lại thua rồi.”
Hắn hơi sửng sốt, nhưng cũng không giận, chỉ hơi thở dài, nói: “Bản lĩnh bốn lạng bạt ngàn cân này của ngươi quả là càng ngày càng lợi hại. Trường Ly, đã nhiều ngày sứ giả Tây Lương vào kinh, đang là thời cơ tốt, ngươi nếu chịu hợp tác với ta, lúc nào cũng có thể báo hận năm ấy. Dù sao, Tây Lương vương ấy cũng là cậu ruột của ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu, hắn tuyệt đối sẽ nghe.”
“Xin lỗi, ta còn có việc, đi ra ngoài trước đã. Ngươi từ từ ngồi chơi.” Ta không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, cho nên vội cắt ngang lời hắn, đứng dậy, quay đầu muốn đi.
“Trường Ly.” Mạc Tây mở miệng gọi ta, thanh âm khàn khàn, làm người mềm yếu, “Phượng hoàng thủy chung là phượng hoàng, rồi sẽ có một ngày, nó ắt muốn tắm lửa sống lại.”
Bước chân ta ngừng lại, nhếch môi cười nhạt, không nhanh không chậm đáp: “Nếu phượng hoàng sống lại, muốn lấy cán cân thiên hạ này đi đổi, vậy Trường Ly… tình nguyện cả đời mai danh ẩn tích.”
Thiên hạ giang sơn này, ai thích thì cứ tùy tiện mà giữ đi.
Bởi vì, từ lâu… đã chẳng còn quan hệ với ta nữa.
Huống chi, giờ này khắc này, lòng ta đã có một người.
Một cái chau mày, một nụ cười của y, so với tất cả mọi thứ ấy, đều quan trọng hơn cả.