Đang đến đoạn cay cấn không biết chiều nên làm chap mới không nhỉ
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chạm chán với loài dị biệt.
Đó là một chuyến đi đầy ham muốn trần tục, và tôi cũng làm những điều đúng đắn nữa.
Tôi đặt 1 quả táo lên trên 1 cái hộp rồi giơ tay mình lên.
“…………”
Tôi tập trung cực độ.
“Wind Needle” (kim phong?)
Những chiếc kim vô hình được tạo ra bởi gió xuyên qua những cái hạt bên trong quả táo.
“Nếu nó có thể dùng nó với hiệu quả cao như thế này thì, nó có thể dùng như một vũ khí phụ…hoặc điều gì đó tương tự như vậy.”
“Dù gì nó cũng mới chỉ là lv1 thôi mà ~”
“Với tôi thì, cậu đúng là đáng ngạc nhiên khi mà ngoài kiếm kĩ
và hỏa thuật một cách điêu luyện ra, cậu có thể sử dụng được phong và thủy thuật nữa….”
“Cậu ấy là Kehma của tôi mà.”’
Ehhen, Laura ưỡn ngực mình ra.
Tôi cố sử dụng thủy thuật, nhưng mà tôi chỉ có thể sử dụng 2 thứ, là Water Ball (bóng nước) và Water Gun (súng nước).
Và hơn nữa, khi mà nói Water Ball thì nó cũng chỉ bằng một cốc nước bình thường thôi. Còn Water Gun thì đúng theo cái tên của nó là một khẩu súng nước.
Dopyu! Dopyu!, những cái kĩ năng đó hơi ngu ngốc chỉ biết bắn tung tóe đó chỉ có thể sử dụng để bắt nạt Laura.
Và rồi, tôi sử dụng nó.
“Hey! Kya! Kehma là đồ ngốc! Đồ ngốccc!!”
Và khi chúng tôi đang làm điều đó thì Rorona, người đang ngồi ở chiếc xe ngựa phía trước hét lên.
“Dừng xe lại!!”
Người đánh xe kéo dây cương lại và dừng lũ ngựa.
Rorona và tôi chuẩn bị vũ khí của mình.
Sau 1 hoặc 2 giây, những mạo hiểm giả xuất hiện từ trong bụi rậm.
Có 2 người bọn họ.
Mỗi người họ bị thương ở vai và chân.
“C-C-C-Cứuuuu !!!!!!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy….?”
“Tôi không biêt! 1 con quái vật mà tôi chưa bao giờ thấy, tự nhiên….!!”
“Đó là loài dị biệt hử….”
Rorona quỳ xuống trước mặt người đàn ông và dùng băng cứu thương cuốn quanh tay và chân của ông ta.
“Chúng tôi đang tiến về Reyguard. Nếu mấy người ổn thì chúng tôi có thể cho các người đi với chúng tôi.”
“Xin hãy đợi đã….”
“C-Chúng tôi có….đồng đội…!”
Mặt của Rorona chuyển sang khuôn mặt dữ tợn.
Cô ấy rút kiếm của mình ra.
“Đồ khốn, các ngươi đang nói là đã bỏ lại đồng đội của mình và bỏ chạy ư……?”
“Đúng vậy….”
“Nhưng, cậu ấy bảo chúng tôi! Cậu ấy bảo chúng tôi để lại tình hình lúc đó cho cậu ấy và chạy đi….”
“Nếu mà chúng tôi ở lại xung quanh đó, thì tôi nghĩ rằng công sức của cậu ấy sẽ vô ích….!”
“Đúng là một sự logic thuận tiện đó nhỉ.”
Rorona nói vậy và rồi tra kiếm của mình vào bao.
“Hướng đó chẳng phải là chỗ con quái vật xuất hiện phải không?”
“Cô định đi cứu cậu ấy hả….?”
“Người đã ở lại để cứu đồng đội của mình chính là người đáng được để cứu. Thật là hối hận nếu như để mất cậu ta chỉ vì đống rác rưởi các người.”
“Xin lỗi….”
2 người đàn ông bắt đầu khóc và quỳ xuống đất.
“Như các cậu nghe thấy đó, tôi sẽ đi, nhưng mà mấy cậu phải ở lại đây.”
“Cô định đi một mình hả?”
“Không phải tôi vừa nói vậy sao?”
Rorona bắt đầu chạy đi.
“Eh?! Hey, cậu định làm gì bây giờ? Kehma.”
“Để tôi suy nghĩ đã…”
Tôi chữa trị cho 2 người đàn ông kia.
“O-Ohh…!!”
“Không ngờ lại có một ma thuật sư sử dụng phép thuật trị thương ở đây....!”
“Nhưng mà có vẻ như là máu và sức lực của mấy người không được hồi phục.”
“Điều đó cũng là đủ chỉ với như vậy rồi…!”
“Nếu như mấy người nghĩ vậy, bây giờ hãy kể cho tôi mọi thứ đi/”
“…?”
“Rank của mấy người và vũ khí hay ma thuật mà mấy người có thể sử dụng. Tên loài, số lượng kẻ thù và cách chúng tấn công.”
“R-Rank của chúng tôi là, 2 người chúng tôi là rank D, nhưng mà Rail là rank C.”
“Vũ khí của chúng tôi, toi sử dụng rìu còn gã này sử dụng cung.”
“Thế còn người gọi là Rail thì sao?”
“Cậu ta sử dụng đơn kiếm và có thể sử dụng hỏa thuật khá tốt.”
“Thế còn số lượng kẻ thù và loài của chúng thì sao?”
“Tôi không biết…”
“Ha….?”
“Tôi thật sự, thật sự không biết!”
“Kể chi tiết cho tôi.”
“V-Vâng….”
Tôi hỏi chi tiết về nó.
◆
Trong khi Kehma đang bình tĩnh thu thập thông tin thì.
Rorona đang chạy một mình.
Cô ấy chạy theo dựa vào mùi và dấu vết mà 2 người đàn ông để lại.
Tốc độ của cô ấy bây giờ ngang ngửa với 1 con ngựa.
Một cảm giác tức giận dấy lên trong người cô ấy trong khi chạy như vậy.
Nó không phải là cho một ai khác.
Để mà nói thì, những cảm xúc ấy hướng về định mệnh của cổ