[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

chương 197: pn 7: concept hiện đại (tt)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Nhiếp Huyễn học xong quay về nước, nhóm quản lý cao cấp âm thầm mở cuộc họp.

Chu Hi ném bản ghi chép dày như từ điển ghi chép đủ loại chuyện xấu của y lên bàn, một mặt ghét bỏ, nói: chưa tới mười tám tuổi, con ngoài giá thú đã có ba nam bốn nữ, cũng thật rất có bản lĩnh.

Dung Hàm Chi phì cười ra tiếng, hỏi: anh ganh tị hả?

Ôn Tử Nhiên nhanh chóng cản lại ý đồ gây sự của bọn họ, nói: Đây không phải là thay đổi hoàn toàn rồi hay sao? Thạc sĩ học viện thương mại Wharton đó, không tệ đâu.

Chu Hi uống một ngụm trà long nhãn táo đỏ, cười lạnh: Chỉ sợ là chẳng có gì thay đổi cả.

Sau này mỗi khi nhớ tới.

Chu tổng luôn không nhịn được cảm giác muốn đánh chính bản thân mình.

Nhất là vào những khi mà Nhiếp đổng còn chưa rút ra khỏi thân mình hắn.

Người phụ trách các hạng mục công trình, Chu Sưởng tiên sinh, hồi còn học đại học, phần ký tên trên qq đều là: Cuộc sống nào chỉ có cẩu thả, còn có một đại ca cẩu bức.

Nhiếp Huyễn ở câu lạc bộ gym gặp được kẻ trốn nhà là hắn, hai người trò chuyện vô cùng hợp ý.

Quay về liền kết bạn qq.

Tò mò mà hỏi: anh trai ông thế nào? Lão làm gì?

Chu Sưởng kể tội với y mất ba ngày ba đêm.

Còn chưa kể hết.

Nhiếp đổng sợ ngây người.

Y vốn muốn để người này đến bộ phận quản lý công trình là thử xem.

Hiện giở lại cảm thấy công việc quảng cáo cũng rất thích hợp với hắn.

Nhịn không được mà hỏi: Anh của ông tên gì vậy hả, để lần sau gặp thì trốn xa một chút.

Chu Sưởng gõ bàn phím: Chu Hi.

Ừ.

Hả???

Lúc đó Chu Hi đang cảm thấy không vui.

Ôn Tử Nhiên lấy bánh ngọt hồ li ra khỏi lò nướng, đưa cho Ôn Lộ, Ôn Dao, Ôn Thanh Trực, Ôn Thanh Viễn và vợ mình mỗi người một cái, sau đó bê mớ còn lại đến bàn trà.

Chu Hi nói cảm ơn, đặt trà táo đỏ long nhãn xuống, cầm lấy một cái.

Ôn Tử Nhiên hỏi dò: Thực ra anh cũng không bực bội em trai anh tới vậy đúng không? Nếu không thì vì sao lại không cắt thẻ tín dụng của nó luôn đi.

Chu Hi chậm rãi cắn miếng bánh ngọt, chân mày có chút giãn ra, thờ dài nói: Nếu cắt, thì làm sao còn nắm được hành tung của nó nữa?

Ôn Tử Nhiên sợ ngây người.

Thể loại cuồng kiểm soát như Chu Hi vậy mà lại không cài hệ thống định vị vô điện thoại em trai hắn?

Ôn Tử Nhiên cũng cắn một miếng bánh, sung sướng nghĩ: Dung Hàm Chi thua rồi, đợi lát nữa phải nhắc hắn lúc đi làm nhớ mang theo gà đi bộ nhà hắn mới được...Ừm, bánh ngọt lần này làm rất thành công nha.

Ôn Tử Nhiên giả vờ trầm trọng gật gật đầu, nói: Anh cũng thật cực khổ quá, em trai anh thật sự rất không hiểu chuyện.

Nhiếp Kỳ vỗ tay bốp bốp bốp: Cháu trai tài giỏi quá nha, nhà người ta tổng cộng có ba người, cậu một người cũng không bỏ qua? Cậu nửa đêm tới nhà tôi là vì chuyện này hả?

Nhiếp Huyễn cãi lại: Làm gì có chuyện đó! Cháu mới quen biết với Chu Sưởng thôi! Huống chi lúc trước cũng đâu biết đó chính là em trai của Chu Hi đâu!

Nhiếp Kỳ cười ha ha, tự rót cho mình một ly nước dưa chuột: Lúc trước nhận Chu Dục làm trợ lý, thiếu chút nữa là bị Chu Hi bóp chết, không phải cậu cũng nói như vậy sao?

Nhiếp Huyễn nhìn ly nước dưa leo xanh biếc kia, tự cảm thấy mất khẩu vị, tự pha một tách Long Tĩnh cho mình.

Nói về các loại đồ uống, y quả nhiên là vẫn đồng đạo với Ôn Tử Nhiên hơn.

Nhiếp Huyễn nói: Chú không biết cháu thích style thành thục sao? Chu Dục mới bao tuổi? Cháu cũng không biết Chu Hi vì sao lại kích động tới vậy luôn!

Nhiếp Kỳ cười cười uống một ngụm nước dưa leo: tôi cảm thấy nguyên nhân chính là vì cậu giật giây con nhà người ta gọi cậu là anh rể.

Nhiếp Huyễn im.

Nhiếp Kỳ ngửa cổ uống nước, hầu kết lên xuống, có chút quyến rũ.

Uống xong còn liếm liếm môi, đến gần bên tai y thì thầm: đã trễ vậy rồi, còn chưa đi đi?

Nhiếp Huyễn ngứa eo.

Nhiếp Kỳ liếm liếm lên vành tai y, lưu luyến đến động lòng: Giờ tý rồi, tôi phải ngồi thiền, cậu nhanh cút đi.

Tuổi tác cũng là một thứ gì đó rất quyến rũ.

Ôn Tử Nhiên có một làn da trắng nõn, nhìn rất trẻ, tính tình e dè, quan trọng nhất là nhìn có vẻ rất mềm mại.

Ban đầu hay đeo một cặp kính đồi mồi, sau này toàn công ty đều cảm thấy không đẹp, nên hắn liền đổi thành cặp kính vuông đen.

Lúc mặc jean với chemise, thoạt nhìn cứ hệt như là sinh viên.

Hắn từ nhỏ đã chịu khổ chịu cực quen, quần áo đều mua ở chợ bán sỉ, về sau đi du học thậm chí ngay cả lúc đi làm rồi thì cách ăn mặc cũng có chút không theo kịp đẳng cấp.

Sau khi lên làm quản lý tài chính, ngay cả tổng giám đốc Chu Hi và phó tổng Dung Hàm Chi cũng cảm thấy gu ăn mặc của hắn có chút ảnh hưởng tới hình tượng công ty.

Sau khi trải qua một phen trao đổi thẳng thắng và tranh chấp kịch liệt, vấn đề lựa chọn và phối hợp trang phục cho Ôn Tử Nhiên liền do Dung Hàm Chi phục trách.

Cô hỏi Ôn thái thái đâu hả?

Cùng lập nhóm với Dung thái thái đến Hong Kong liều mạng rồi.

Việc này vẫn cứ tiếp diễn như vậy.

Hôm nay Dung phó tổng dẫn Ôn CFO đến một nơi mà hắn chưa từng đến để thay đổi phong cách.

Ôn Tử Nhiên về nhà thay âu phục bằng jean với chemise, chuẩn bị đi shopping.

Bị Dung Hàm Chi kéo lên chiếc siêu xe ferrari đỏ rực của hắn.

Đến cửa hàng, nhân viên cửa hàng rất quen mặt Dung Hàm Chi, nhiệt tình sáp lại đẩy mạnh tiêu thụ đống hàng hóa cao cấp mới về.

Dung Hàm Chi lôi Ôn Tử Nhiên đang đứng nấp sau lưng ra, nói: mua cho người này.

Nhân viên cửa hàng cười đến vô cùng ái muội: Dung tổng đổi khẩu vị rồi sao? Trước đây không phải ngài từng nói không thích bao sinh viên sao?

Dung Hàm Chi:....

Ôn Tử Nhiên:....?!

Ôn Tử Nhiên: Nói ra chắc mấy cô cậu không tin.

Ôn Tử Nhiên: tuổi của tôi lớn hơn.

Ôn Tử Nhiên: lương cũng cao hơn.

Thoạt nhìn thì Dung Hàm Chi cũng không lớn tuổi.

Khỏe mạng tráng kiện, tràn ngập sức sống.

Ăn vận thời trang, vô cùng sống động.

Dung Hàm Chi: tôi có trái tim của tuổi trẻ.

Chu Hi: Cậu biết "ngây thơ" viết làm sao không?

Dung Hàm Chi: tôi còn có sức trẻ cùng với cơ bụng tám múi và nhân ngư tuyến, anh có không?

Chu Hi: tôi đâu có bán thân.

Dung Hàm Chi: lần sau nếu boss còn muốn anh chụp bìa tạp chí thì anh đừng có mà tới tìm tôi.

Chu Hi:.....

Dung Hàm Chi:..... ha ha.

Chu Hi:.... tôi sai.

Dung Hàm Chi: ha ha, van xin tôi đi.

Chu Hi: cậu đừng có quá đáng.

Nhiếp đổng hung hăng đập bàn: Chu tổng, Dung phó tổng, các anh chú ý hình tượng một chút có được không?

Nhiếp đổng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Cộng lại cũng hơn sáu mươi rồi, lúc ngồi họp mà còn truyền giấy, giống cái gì!

Nhiếp đổng tiếp tục mỉa mai: hai người các anh có biết "ngây thơ" viết thế nào không hả?!

Nhiếp Kỳ có thuật dưỡng nhan, xinh đẹp như hoa.

Có lần cùng đến quán bar với Nhiếp Huyễn, ai cũng đều cho rằng hai người họ là anh em.

Nhiếp Huyễn là anh, Nhiếp Kỳ là em.

Nhiếp Huyễn từng hỏi đến phương pháp bí mật để chăm sóc sắc đẹp của hắn.

Nhiếp Kỳ đang tập thổ nạp pháp, không thèm đếm xỉa tới y.

Tập thổ nạp xong lại ngồi thiền một giờ.

Sau đó mới mở thực đơn ra nhìn, lôi ra một trái khổ qua, nói: thực ra rất đơn giản, chủ yếu là phải để ý tới việc ăn uống.

Nhiếp Huyễn có chút dự cảm chẳng lành.

Nhiếp Kỳ xắt khổ qua, thả vào nửa trái tuyết lê với một nhánh rau cần xay chung.

Nhét nửa trái tuyết lê còn lại vào tay Nhiếp Huyễn, nói: trong tủ lạnh vẫn còn khổ qua với cần đó.

Nhiếp Huyễn cắn một miếng tuyết lê, bi thương bi phẫn nghĩ: già thì già chớ.

Chu Hi tuổi trẻ đã thành thục.

Về thẩm mỹ hay là tình thú lại vô cùng cổ hủ nghiêm túc.

Nói ngắn gọn, vô cùng lạc hậu.

Tuy rằng da trắng đẹp trai, thế nhưng chẳng có ai khen hắn trẻ.

Hôm nay ngoại lệ.

Mấy loại tiệc rượu xã giao này, bình thường đều do Dung Hàm Chi đại diện phụ trách.

Nếu để cho Chu Hi bưng trà long nhãn táo đỏ đi cụng với latte của người ta, cũng thật sự là chả ra làm sao cả.

Nhưng đơn đặt hàng lần này lại vô cùng lớn, tổng tài về tiêu thụ bên đối tác lại mới được bổ nhiệm, cho nên Chu Hi cũng đến.

Dung Hàm Chi uống rượu với đối tác, Chu Hi cho hồng trà gừng đường vào trong chai rượu vang bắt trợ lý cầm theo, cho hợp với tình hình.

Tửu lượng của tổng tài phía đối tác không tệ, còn muốn uống, nhưng dù sao cũng không bằng được với tửu lượng của Dung Hàm Chi.

Lúc đã say lúy túy, hợp đồng cũng đã định, bắt đầu tâng bốc đối phương.

Tuy rằng Chu Hi không thể uống rượu, nhưng lại vô cùng biết cách nói mấy lời màu mè, Dung Hàm Chi thẹn không bằng.

Nịnh hót lẫn nhau, tổng tải ngồi đối diện mắt say lờ đờ mông lung cũng bắt đầu khen Chu Hi: Chu tổng thật sự bảo dưỡng tốt nha, đã hơn bốn mươi rồi, mà nhìn trẻ cứ như còn chưa tới ba mươi nữa! Mau mau chỉ cách cho mọi người đi nha!

Tình huống vô cùng xấu hổ.

Chu tổng vừa các mốc ba mươi hai tuổi không để ý mà cười cười.

Một cước đạp thẳng lên bàn chân Dung phó tổng đang cười như điên đến không cách nào dừng lại được.

Nhiếp đổng đương nhiên nhìn rất trẻ.

Dù sao y cũng là người trẻ tuổi nhất mà.

Cho dù là những lúc cùng dẫn theo mười đứa con riêng đi tản bộ trong công viên.

Các bác trai bác gái cũng sẽ chỉ hỏi: Mấy đứa là học ở lớp tối nào vậy? Lớp mấy đứa nhỏ tuổi như vậy mà cũng nhận hả? Học phí một tháng bao nhiêu vậy?

Cũng có bác gái sẽ hỏi: Cậu này có đối tượng nào chưa? Có muốn tìm đối tượng không hả?

Nhiếp đổng cười có vẻ rất ngại ngùng: Chưa có ạ. Làm gì có cô gái nào thích vừa bước vào nhà đã làm mẹ của mười đứa nhóc đâu ạ.

Toàn bộ công viên đều câm nín.

Công ty có mấy chi nhánh ở Châu Phi.

Nhóm quản lý cấp cao đều không thích tới mấy chỗ này.

Ấn tượng đầu tiên chính là quá lạc hậu, còn bẩn, trình độ y khoa cũng thấp, khí hậu cũng chán.

Do tài nguyên nước quý hiếm, các bạn da đen cũng không thích tắm rửa.

Khiết phích giai đoạn cuối như Chu tổng, sau khi đến Sultan một lần thì thà rằng lên giường với Nhiếp đổng cũng không chịu bước chân tới Phi Châu đại lục nữa.

Hiện giờ là Nam phi.

Dung phó tổng điên lên liền đi rồi, vui vẻ phấn chấn hăm hở tiến đến cái nôi của nhân loại.

Sau mấy tuần công tác xong xuôi, Dung phó tổng post đầy hình ảnh những loài động vật hoang dã lên group bạn bè.

Có tấm chụp hắn đang ngồi trong xe đi qua vườn quốc gia, một con sư tử đang liếm lên cửa sổ xe.

Dung Hàm Chi: đáng yêu quá! Muốn sờ sờ ghê!

Mọi người lần lượt like like like.

Chu Hi bình luận: cậu giỏi thì mở cửa sổ đi.

Chu Hi không quá yêu thích các thể loại vận động ngoài trời.

Giám đốc quản lý công trình Chu Sưởng tiên sinh ngầm để lộ, anh hai nhà hắn từ nhỏ đã nổi tiếng là dốt vận động.

Nhiếp Kỳ vừa dùng tăm chấm cà phê vẽ hình bát quái lên bàn, vừa nghi hoặc: có bao giờ nhìn thấy anh của cậu đi đứng chân trái đá chân phải đâu?

Nét mặt Chu Sưởng vi diệu lắc lắc đầu: không phải là loại không biết vận động như vậy đâu.

Nhiếp Huyễn tò mò hỏi ủa vậy chớ là loại nào?

Biểu tình của Chu Sưởng u ám như thể rơi lọt vào một hồi ức không đành lòng nhớ lại: Ổng là loại tuy rằng không chạy nổi m tiếp sức nhưng mà lại cảm thấy đồng đội không đáng tin cho nên một mình chạy luôn phần của bảy người còn lại.

Dừng một chút, Chu Sưởng sâu sắc cảm khái nói: Cho nên thể loại dốt vận động như ổng vì sao lại muốn tham gia hoạt động đoàn thể chứ?!

Ôn Tử Nhiên đang bỏ đường vào trong tách cà phê.

Nghe vậy thì lắc lắc đầu: thật sự thì Chu tổng cũng không giống như là người không có tinh thần đoàn đội như vậy đâu.

Chu Sưởng mặt không đổi sắc nói: Bởi vì lần đó ổng chạy đến ngất luôn.

Nhiếp Huyễn không nhịn được cười.

Nhiếp Kỳ vẫn đang vẽ bát quái, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Chu Sưởng: Anh hai nhà cậu chắc cũng không thích động vật?

Chu Sưởng thở dài một hơi: Có lông thì ổng mẫn cảm, không có lông thì ổng chê xấu, còn gì để nói nữa chứ?

Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa vang lên.

Tay nắm cửa phòng họp khẽ xoay, Chu Hi đẩy cửa bước vào, có chút nghi hoặc hỏi: thư kí nói ba vị đang họp ở đây, nhưng trên lịch trình của tôi lại không có...

Ôn Tử Nhiên lỡ tay đổ hết nửa lọ đường vào tách cà phê, chững chạc đàng hoàng đằng hắng mấy tiếng, chuẩn bị bịa ra một đề tài nào đó hợp lý một chút mà thảo luận.

Như là họp xét duyệt dự toán thi công công trình của quý sau chẳng hạn.

Nhiếp Huyễn lại vẫy vẫy tay nói: Bá Dương tới rồi hả, lại đây đi.

Vừa kịp, cùng nhau uống trà chiều.

Chu Hi giận dữ nói: Chủ tịch ngang nhiên rủ quản lý công ty uống trà chiều giữa giờ làm, nhất định là điềm báo tầng quản lý hủ bại không làm tròn trách nhiệm!

Dưới ánh nhìn hậm hực của Chu Sưởng, Chu Hi ưu nhã ăn xong miếng bánh mousse dâu cuối cùng mà Ôn Tử Nhiên đưa cho hắn, dùng khăn giấy lau miệng, tức giận bỏ đi!

Lúc tới cửa còn quay lại nhắc nhở mấy vị bên trong: tôi hy vọng không có lần sau! Cũng hy vọng chủ tịch tiên sinh ngài có thể làm tấm gương tốt!

Nói xong đóng sầm cửa đi rồi.

Chu Sưởng nhìn cái đĩa không từng đựng lát bánh mousse: ổng vậy mà lại dễ bị thu mua như vậy sao.

Ôn Tử Nhiên không trả lời, mắt nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, rồi lại nhìn đồng hồ.

Nhiếp Kỳ thấy hắn xem giờ, cũng bừng tỉnh đại ngộ: A, bốn giờ rồi, tới giờ đón con!

Nhiếp Huyễn gặm thìa một cách vô tội: loại người mà ngày nào cũng tan tầm sớm để đi đón con như vậy, thì làm gì có tư cách chỉ trích chúng ta uống trà chiều hả?

Truyện Chữ Hay