Phòng khách
“Bà nội ” Thiếu Kiệt chạy xuống lầu kêu to một tiếng rồi chạy thẳng về phía nhị lão phu nhân. Nhị lão phu nhân nhìn thấy Thiếu Kiệt, ánh mắt sắc nhọn ngày thường cũng trở nên dịu dàng.(Nhắc lại một chút: ông nội Thiếu Kiệt có hai người vợ, người sinh ra bố của Thiếu Kiệt là bà Hai nên gọi là nhị lão phu nhân nhị lão phu nhân ở đây ý chỉ bà nội ruột của Thiếu Kiệt nhé, chứ không phải là vị phu nhân nhé)
“Ai, cậu chủ nhỏ nhà chúng ta gọi lớn tiếng như vậy làm gì?”
Lão phu nhân cười hỏi.
“Bà nội bà nhìn cháu xem, bà nhìn cháu xem.” Hai tay Thiếu Kiệt bảo bối nắm lấy tay lão phu nhân để bà sờ lên mặt cậu: “Cháu gầy rộc đi rồi. Ở đây thực khổ, cháu bị giày vò đến thực khổ.”
Ông Đồ vừa nghe, lập tức biết Thiếu Kiệt cố ý tỏ vẻ đáng thương.
Ông Đồ phỉ nhổ.
Cậu ta khổ?
Có khổ hơn nữa cũng không khổ bằng cái bộ xương già này.
Bản thân hàng ngày các món ngon phải thay đổi không ngừng để hầu hạ cậu ta. Cậu ta thì hay rồi, mỗi ngày lại nghĩ ra một cách mới để làm khổ ông.
Nghĩ đến đây, ông Đồ thực đau lòng.
Chính mình bị giày vò thành như vậy, sao không thấy ai thương cho lấy một chút.
Thiếu Kiệt hiếu động, không thể ở yên một chỗ, lão phu nhân sao lại không biết.
Bà quay sang, hỏi ông Đồ: “Ông Đồ à, khoảng thời gian này làm khổ ông rồi.”
Một câu nói ấm áp như xuân tới, ông Đồ đang bi thương lập tức cảm động a
“Không khổ, không khổ, chăm sóc cậu chủ là việc của tôi.”
“Nhưng cháu lẽ ra không bị nhốt ở đây!” Thiếu Kiệt ai oán kêu: “Bà nội, chuyện lần trước thật sự không liên quan gì đến cháu. Bà đại từ đại bi, thả đứa cháu đáng yêu này của bà ra đi mà!”
Thiếu Kiệt bảo bối kêu khóc làm lão phu nhân bật cười lớn. Cuối cùng, bà xoa xoa mặt cậu: “Tiểu tổ tông của chúng ta thật sự gầy đi sao? Để bà xem nào.”
“Gầy, gầy.” Thiếu Kiệt bảo bối cường điệu gật mạnh đầu.
Lão phu nhân cẩn thận quan sát Thiếu Kiệt, rồi quay đầu sang, hỏi: “Ông Đồ, còn mấy ngày nữa?”
“Còn ba ngày ạ.” Ông Đồ trả lời.
Lão phu nhân nhíu mày.
Phản ứng này tốt nha
Thiếu Kiệt cùng ông Đồ thấy vậy mắt liền ‘lấp lánh lấp lánh’.
Lão phu nhân nói: “Cũng chỉ còn ba ngày, vậy thì….”
Vậy thì thôi đi.
Người bị nhốt cùng kẻ bị giày vò đồng thời mong chờ.
Nào ngờ….
“Chịu nốt đi.”
“A?”
Thiếu Kiệt cùng ông Đồ rất thất vọng.
“Bà nội, ba ngày đó.” Giọng điệu của Thiếu Kiệt bảo bối thực khoa trương.
“Cũng chỉ có ba ngày thôi.” Lão phu nhân nói với Thiếu Kiệt: “Nam tử hán đại trượng phu, cũng không phải bắt cháu làm việc gì khổ cực, ba ngày sẽ qua nhanh thôi.”
Lão phu nhân đã nói vậy, ông Đồ đành đau lòng a
“Nếu gầy đi cũng tốt. Đến lúc trở về để ông nội cháu đau lòng, xem ông ấy sau này có còn nghe lời nói từ một phía mà để cháu chịu tội không.”
Nói rồi trong giọng lão phu nhân có chút hận ý, nói: “Cái thằng nhóc thối kia làm mọi người mắc phải tội lớn như vậy. Bà không tin, cháu trai mình nuôi lớn lại không bằng một đứa nhặt bên ngoài.”
Lời lão phu nhân làm Thiếu Kiệt cùng ông Đồ ngơ ngác nhìn nhau.
Lão phu nhân nói xong lập tức thu hồi hận ý, ngoài mặt lập tức trở lại bình tĩnh, hỏi: “Tâm Dư đâu?”
Lão phu nhân cảm thấy kỳ quái: “Nó sao còn chưa xuống, ở trên đó làm gì vậy?”
“Dọn dẹp tủ quần áo.”
Diệp Tâm Dư đúng lúc ở hành lang tầng hai nói.
Lời của bà làm tim ông Đồ cũng Thiếu Kiệt đập ‘thịch’ một tiếng.
Hỏng rồi.
Ông Đồ cùng Thiếu Kiệt đều ngẩng đầu về phía căn phòng kia.
Trong phòng
Sau khi Diệp Tâm Dư rời đi, Hướng Nam liền ngồi xuống giường.
Mạc Dương bị người ta khinh thường gọi là ‘thằng con ghẻ’, có thể tưởng tượng khi ở trong nhà họ Ngụy phải sống như thế nào.
Nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Trong lòng Hướng Nam thực không thoải mái.
Điện thoại của Trình Nam đột nhiên reo vang.
Hướng Nam nhìn màn hình, là số lạ. Dù sao cũng không phải điện thoại của y, không cần thiết, nghe máy cũng không phải, nên Hướng Nam cứ mặc nó kêu, không nhấc máy.
Hướng Nam không nghe, người gọi đến vẫn bám riết không tha. Chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác.
Lông mày Hướng Nam nhíu lại.
“Alo?”
Hướng Nam vừa nhấc máy, nghe được giọng nói từ đầu kia truyền lại lập tức kinh hoàng.
“Chết tiết, anh dám lừa tôi!”
Từ bên kia truyền tới giọng nói cùng hơi thở hổn hển của Trình Nam.
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
Trình Nam ở đầu bên kia vô cùng cáu kỉnh.
Mất công cậu chân thành tình thâm, mất công cậu coi y như bảo bối, không ngờ Hướng Nam giữ cậu lại chỉ vì chiếc chìa khóa.
“Tôi sẽ không nói…..”
“Tôi hỏi bây giờ anh đang ở đâu?” Trình Nam gào to cắt ngang lời Hướng Nam. Hướng Nam bị cơn giận của cậu dọa sợ, trực tiếp ngắt máy.
Vừa tắt máy không được bao lâu, Trình Nam lại gọi đến.
Trong lòng Hướng Nam lo lắng, nhấn nghe máy.
“Anh bây giờ đang ở đâu?” Ngữ khí của Trình Nam đã dịu đi rất nhiều.
Hướng Nam có thể nghe được, Trình Nam đang cố hết sức kiềm chế cơn giận.
Trình Nam biết lúc này không phải lúc tính nợ.
Hướng Nam chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cả người trần trụi, không biết bây giờ như thế nào, cậu sốt ruột vô cùng.
“Tôi….. đang ở trong một căn nhà.”
Hướng Nam trả lời theo đúng sự thật.
“Một căn nhà?” Trình Nam sửng sốt, hỏi: “Anh không ở trong trường?”
“Không có….”
Lửa giận trong lòng Trình Nam bùng lên.
“Anh đến chỗ Ngụy Dương?”
“Không phải.” Hướng Nam nói: “Tôi lúc này đang ở một nơi khá vắng vẻ.”
“Nơi này thật sự rất yên tĩnh.” Hướng Nam đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, đi đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài tối thui: “Thực ra tôi cũng không biết mình ở chỗ nào.”
Y nói vậy là để báo cho Trình Nam biết y đã tìm được một chỗ để ở tạm, nhưng lời của y lại làm Trình Nam khẩn trương.
Trình Nam cảm thấy không thực đáng tin.
“Anh lại đang lừa tôi.”
“Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Hướng Nam nhíu mày.
Y không thích nói dối người khác, càng không thích lúc nào cũng bị nghi ngờ.
“Di động tôi sẽ nhờ người khác trả lại cho cậu, cậu đừng gọi tới nữa.”
Hướng Nam nói xong liền cúp máy.
Sau đó Hướng Nam tắt nguồn điện thoại, đặt lưng xuống ngủ ở trong phòng.
Dù sao cũng rất mệt, ngủ một giấc không biết trời đất là gì, sau đó Hướng Nam vì đói mà tỉnh lại.
Y ngồi xuống mép giường nhìn ra ngoài cửa số, thấy trời vẫn một màu tối đen, cho rằng mình chưa ngủ được bao lâu, nhưng khi y nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới nhận ra mình đã ngủ một giấc rất dài.
“Anh dậy rồi sao?” Thiếu Kiệt vừa lúc bước vào phòng, ánh mắt lúc thấy Hướng Nam đã dậy có chút lóe sáng.
Thiếu Kiệt bảo bối leo lên gường.
Cậu từ phía sau nắm lấy vai Hướng Nam, áp sát lại gần y, nói: “Anh ngủ thực ngon nha, ngủ từ tối hôm qua đến tận bây giờ. Anh xem, đã mười một giờ rồi.”
Hướng Nam gật đầu. Y thật sự rất đói, hỏi Thiếu Kiệt: “Ở chỗ cậu có gì để ăn không?”
“Có, ở phòng bếp có rất nhiều thức ăn.” Thiếu Kiệt xuống khỏi giường: “Tôi đi gọi ông Đồ dậy nấu cho anh.”
Hướng Nam nghe vậy, vội giữ cậu lại: “Bỏ đi, tự tôi làm là được.”
“Đại thúc muốn nấu ăn sao?” Thiếu Kiể bảo bối hai mắt bừng sáng, hỏi: “Có phần của tôi không?”
Hướng Nam cười, gật đầu.
Ông Đồ là người thông minh hiểu rõ suy nghĩ của người khác.
Tuy lúc trước phu nhân bảo ông sáng sớm gọi người đến đưa Hướng Nam đi, nhưng ông biết chắc chắn sẽ không qua được cửa của Thiếu Kiệt, cho nên ông sớm đã để một vài vật dụng hàng ngày cho Hướng Nam ở trong phòng tắm của Thiếu Kiệt.
Kết quả chứng minh ông Đồ đã đúng.
Lúc Hướng Nam vẫn còn đang say giấc nồng, người đã bị Thiếu Kiệt đuổi đi hết.
Hướng Nam đi vào phòng tắm, thấy mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ trên giá thì lấy làm kỳ lạ.
“Đại thúc bình thường mặc cỡ bao nhiêu?”
“Hả?” Hướng Nam quay đầu lại.
Thiếu Kiệt vung vẩy tay, chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Ông Đồ gọi điện cho người mang tới, cỡ nào cũng có. Tất cả đều được giặt sạch phơi khô để trong ngăn tủ kéo rồi.”
Hướng Nam nhìn chiếc quần lót trong tay Thiếu Kiệt có chút xấu hổ, y nói: “Để tôi tự mình lấy.”
“Khách khí cái gì.” Thiếu Kiệt tiến vào.
Cậu để chiếc quần lót trên tay sang một bên, sờ lên thắt lưng của Hướng Nam: “Tôi giúp anh chuẩn bị không tốt sao?”
Thiếu Kiệt bảo bối nở nụ cười xấu xa, hai tay một trước một sau đi dần xuống. Hướng Nam cuống quít vứt những thứ trong tay đi đẩy cậu ra.
Thấy Thiếu Kiệt có phần mất hứng, Hướng Nam nhỏ giọng: “Cậu đừng đùa nữa, tôi thật sự rất đói rồi.”
Thiếu Kiệt bảo bối nghe Hướng Nam nói vậy cũng không làm cản trở y nữa, ‘à à’ hai tiếng, ngoan ngoãn chạy đi.
Hướng Nam rửa mặt chải đầu một lúc, đi theo Thiếu Kiệt xuống phòng bếp dưới tầng.
Y kiểm tra thức ăn trong tủ lạnh, nấu một chút mì cho hai người. Thiếu Kiệt bảo bối vui vẻ há miệng ăn, ai ngờ đầu lưỡi lại bị bỏng.
“A, xui xẻo!” Thiếu Kiệt bảo bối lè lưỡi oán giận, Hướng Nam thấy cậu như vậy thì bật cười.
“Tôi rót nước cho cậu.” Đại thúc lấy từ ngăn dưới của tủ lạnh một bình nước đá rót cho Thiếu Kiệt.
“Tôi bảo….” Hướng Nam thấy cậu cầm ly nước thủy tinh ừng ực uống, hỏi cậu: “Tôi ở đây thế này có chút không tiện đi.”
Thiếu Kiệt bảo bối cắn cái ly ‘á’ một tiếng, nước cũng không uống, để lộ ra chiếc răng nanh: “Ai nói?”
“Cậu…. Ngụy phu nhân hôm qua nói sẽ cho người đến….”
“Đuổi đi hết rồi.” Thiếu Kiệt cắt đứt lời Hướng Nam.
Địa bàn của cậu đương nhiên do cậu làm chủ, sao đến lượt người khác tới đây khua chân múa tay.
“Đại thúc anh không được đi! Tôi bị nhốt ở đây đều là do anh cả, anh phải ở đây với tôi cho đến khi tôi được thả ra.” Thiếu Kiệt bảo bối cố tình làm Hướng Nam áy náy.
“Được.”
Lời thỏa hiệp của Hướng Nam lập tức làm khuôn mặt đẹp trai của Thiếu Kiệt bảo bối bừng sáng.
“He he, đại thúc thật tốt.” Thiếu Kiệt bảo bối thật lòng khen, nói: “Không uổng công tôi chạy đi cứu anh.”
Thiếu Kiệt nói đến đây, Hướng Nam liền nhớ tới lời Diệp Tâm Dư nói.
“Ngụy phu nhân nói di động của cậu bị tịch thu.”
“Hả?” Thiếu Kiệt vừa lúc đang đầy một mồm mì. Cậu gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ‘chiến đấu’.
“Nhưng hôm qua tôi thấy trên màn hình rõ ràng báo là số máy của cậu.”
Thiếu Kiệt nhét đầy mì vào miệng, nhai thật nhanh, cuối cùng, cậu nuốt hết mới nói với Hướng Nam: “Mẹ tôi thu là điện thoại, vậy tôi liền rút sim ra rồi đưa điện thoại cho bà.”
Hướng Nam sửng sốt.
Hãn
Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam phản ứng như vậy, hỏi: “Sao thế?”
“À….. không có gì.” Hướng Nam lắc đầu.
Thiếu Kiệt cảm thấy hơi nghẹn, hai tay cầm bát tô lên húp nước dùng, nói: “Lúc đó tôi nghĩ, mấy số điện thoại kia tôi đều lưu trong sim. Trên người ông Đồ khẳng định có di động, thi thoảng tôi trộm dùng một chút cũng được.”
Thiếu Kiệt bảo bối hoàn toàn không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng. Cậu thấy bát mì này thực ngon, vùi đầu vào ăn.
Hướng Nam thấy cậu ăn ngon lành như vậy, cũng thấy thèm thèm, ăn liền mấy miếng.
“Vậy chiếc xe kia hẳn là cậu gọi điện hỏi mượn.”
“Xe?” Thiếu Kiệt ngẩng đầu, lại cúi xuống, nói: “Đó là tôi mượn của con trai ông Đồ.”
“À ” Hướng Nam gật đầu.
Có di động có thể gọi thì chuyện gì cũng dễ làm, Hướng Nam cho là vậy.
Thiếu Kiệt nói: “Tôi bảo ông Đồ gọi cho con trai, hỏi anh ta có cần ông bố này không ”
“A? Hướng Nam lại ‘hãn ’
“Tên kia thực nghĩa khí, tối hôm qua may có anh ta anh dũng hiến xe.”
Loại ngữ khí này, có thể không nghĩa khí sao…..
“Lúc bà nội đến anh ta trốn trong phòng ông Đồ, sáng sớm hôm nay rời đi rồi, nếu không đã giới thiệu cho hai người làm quen.”
Thiếu Kiệt nói xong, cái bát trước mắt đã trống không.
Hướng Nam thấy cậu như hổ đói nhìn chằm chằm cái bát, cười nói: “Trong nồi vẫn còn đó.”
“He he ” Thiếu Kiệt vui sướng xuống khỏi chiếc ghế chân dài, đi lại về phía nồi mì.
Hai người không biết, ông Đồ trốn bên ngoài cửa phòng bếp.
Lúc trước Diệp Tâm Dư giao cho ông trước lúc Hướng Nam đi phải giám sát chặt chẽ hai người, bây giờ Hướng Nam không rời đi, ông chỉ đành tiếp tục nhìn.
Ông thấy Hướng Nam không giống người xấu.
Quan trọng nhất là, cậu chủ thật sự thích ở bên y.
Ông Đồ cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ tốt.
Bàn tính như ý của ông Đồ ‘lạch cạch’ chuyển động. (‘bàn tính như ý’ ý chỉ trong lúc suy nghĩ một vấn đề thì bắt đầu từ mặt tốt đẹp nhất mà nghĩ ngoài ra bàn tính ở đây cũng có thể hiểu là bàn tính gảy ngày xưa của Trung Quốc)
Ông nghĩ cậu chủ sau này sẽ chuyển sang giày vò Hướng Nam, ông có thể khổ tận cam lai rồi.
Ông Đồ đoán không sai, Thiếu Kiệt thật sự bám dính lấy Hướng Nam.
Nửa ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Buổi sáng sau khi rời giường, trừ lúc đi vệ sinh, thời gian còn lại Thiếu Kiệt đều ở bên cạnh Hướng Nam, đã sắp đạt tới cảnh giới hình bóng không phân rời.
Hướng Nam không muốn ăn không ở không, cho nên y rảnh rỗi liền dọn dẹp, chủ động nấu ăn.
Ông Đồ cảm thấy con người y không tồi. Hai người bắt đầu thân thiết, dần dần, chuyện trong nhà Thiếu Kiệt Hướng Nam cũng biết được chút ít từ ông Đồ.
“Đại thúc, anh biết trong căn nhà này có một mảnh đất không?”
Hướng Nam bận rộn trong bếp, Thiếu Kiệt bảo bối ngồi trong phòng bếp nhàm chán đột nhiên chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
“Đất?”
“Một mảnh đất không lớn, trên đấy trồng đủ loại cây.” Đó là chỗ lúc trước Thiếu Kiệt buồn chán đi dạo trong nhà phát hiện ra. Cậu vốn định tiến vào xem chơi, nào ngờ còn chưa đặt chân xuống đã bị ông Đồ khuyên rời đi.
“Ông Đồ nói trong đó trồng rất nhiều bắp cải. Tôi muốn ăn. Tôi đi nhổ, đại thúc anh nấu cho tôi ăn được không?”
“Bắp cải?” Hướng Nam nhíu mày quay đầu lại: “Thật sự là bắp cải sao?”
Hướng Nam có chút nghi ngờ một cậu nhóc đẹp trai chưa vào bếp lần nào thật sự biết phân biệt rau củ trông như thế nào sao.
Thiếu Kiệt bảo bối gật đầu.
“Được rồi, cậu đi nhổ về đây.”
“Ừm Ừm ” Thiếu Kiệt bảo bối nghe lời hùng hổ chạy đi.
Một lát sau, Thiếu Kiệt bảo bối đem một đống gì đó được đựng trong một cái mẹt nhét vào tủ ở chỗ cửa sổ phòng bếp.
Thiếu Kiệt bảo bối nhanh như chớp chạy đi.
Hướng Nam nhìn đống rau kia.
Ố ồ
Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu gào hổn hển của ông Đồ: “Mụ nội nó, ai nhổ sạch mầm cây còn chưa lớn của tôi rồi ”