Lúc Hướng Nam mở miệng cầu xin Thiếu Kiệt có thể nghe ra, Thiếu Kiệt dường như có chút khó xử.
Trong lòng Hướng Nam cảm thấy thực ra Thiếu Kiểt cũng không có nghĩa vụ phải giúp mình, không định ép cậu, nào ngờ Thiếu Kiệt lại đồng ý.
“Có điều, đại thúc anh có lẽ phải chờ một chút đó.”
Thiếu Kiệt đồng ý giúp đã là chuyện quá tốt rồi, Hướng Nam vội vàng gật đầu nói được.
Đêm khuya, nhiệt độ ngày một giảm xuống.
Đoạn cầu thang dưới ánh đèn lạnh lẽo không có lấy một chút hơi ấm. Hướng Nam chỉ mặc trên mình một chiếc áo choàng tắm, cảm thấy lạnh liền co người lại run rẩy.
Y đợi rất lâu.
Nhưng Thiếu Kiệt vẫn chưa thấy xuất hiện.
Dần dần, y mất đi hy vọng.
Y đoán chừng Thiếu Kiệt sẽ không tới.
Y lại lôi điện thoại của Trình Nam ra, thử tìm trong danh bạ xem có số điện thoại của người nào mình quen biết không.
Y nhớ tới Cao Hách.
Y không chắc Cao Hách lúc ngủ có tắt điện thoại đi không.
Lúc y đang mải suy nghĩ, cửa thoát hiểm đột nhiên bị ai đó đẩy mở.
Hướng Nam nghe thấy tiếng động liền như chim sợ cành cong, vội vàng chạy xuống dưới tầng. Nhưng rồi y bị kéo mạnh lại, sợ hãi quay đầu, hóa ra là Thiếu Kiệt, người không khỏi ngẩn ra.
“Đại thúc, sao anh lại thành ra thế này?”
Hai mắt Thiếu Kiệt trợn tròn. Cậu nhìn Hướng Nam áo quần không đủ che thân, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Hướng Nam nhận ra người đến là Thiếu Kiệt, liền thở phào một hơi.
Y lúng túng, vô cùng xấu hổ giật giật khóe miệng đưa tay ra: “Quần áo…..”
Thiếu Kiệt đưa cái túi nhỏ trong tay cho y.
Thiếu Kiệt mang tới là một bộ đồng phục thể dục. Hướng Nam vội vàng đi xuống dưới thêm vài bước, đến chỗ chiếu nghỉ của cầu thang thay quần áo. (chiếu nghỉ cầu thang: phần khoảng trống tiếp nối giữa hai đoạn cầu thang ý)
Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm y, đoán xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, cậu đi đến bên cạnh Hướng Nam, hỏi: “Hướng Nam, sao anh lại thành ra thế này?”
“Một lời khó nói hết.”
Chuyện Trình Nam nhốt y lại, Hướng Nam đương nhiên không thể nói cho Thiếu Kiệt biết.
“Di động của Trình Nam nằm ở trong tay anh, vậy cậu ta đâu?”
Thiếu Kiệt lại hỏi.
Hướng Nam mở miệng định bảo cậu đừng hỏi nữa, không ngờ điện thoại của Thiếu Kiệt lại reo vang.
“Alo?” Thiếu Kiệt nhấc máy đi tránh ra một chỗ khác. Hướng Nam thấy vậy, cũng không nói gì.
Y nhấc vạt áo dưới của áo choàng tắm lên nhanh tay thắt dây lưng quần lại.
Lúc y vừa cởi áo choàng tắm ra chợt nghe thấy Thiếu Kiệt lớn tiếng kêu lên sợ hãi. Y vội vàng quay đầu lại, không ngờ lại bị Thiếu Kiệt lôi mạnh đi.
Hướng Nam không rõ đã xảy ra chuyện gì, bị Thiếu Kiệt kéo thẳng xuống dưới tầng, rồi mơ hồ bị nhét vào trong chiếc xe mở mui màu xanh.
“Làm sao vậy?”
Thiếu Kiệt đột nhiên như vậy làm Hướng Nam không khỏi căng thẳng.
Thiếu Kiệt cũng không trả lời y, mà là lớn tiếng kêu người gác cổng ký túc xá.
Người nọ vội chạy vào trong phòng mở cổng ra, Thiếu Kiệt lập tức lái xe lao như tên bắn.
Kiểu lái xe nguy hiểm chết người này của Thiếu Kiệt làm Hướng Nam đổ mồ hôi lạnh.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hướng Nam hỏi.
“Bà nội tôi kiểm tra đột xuất!”
Hướng Nam sửng sốt.
Nếu nhớ không lầm, không lâu trước đó nhận được điện thoại của Thiếu Kiệt, cậu nói đã được giảm nhẹ hình phạt.
Hướng Nam vẫn nghĩ Thiếu Kiệt đã sớm trở lại trường, y nào biết cậu cư nhiên vội vàng từ ngoài trường đến giúp mình.
Xe Thiếu Kiệt đột nhiên phanh gấp lại trước cổng trường.
Xem ra thật sự rất vội, cậu điên cuồng bấm còi. Người bảo vệ trông cửa cầm đèn pin tiến lại gần, lúc nhìn thấy Hướng Nam liền ngẩn ra.
Hướng Nam lúc này mới nhớ ra, vừa rồi y nắm chặt cánh cửa, áo còn ôm trước ngực, chưa kịp mặc vào.
“Nhìn cái mông à! Mở cổng mau!”
Thiếu Kiệt ngại người kia làm rộn lên, trừng mắt rống lớn.
Người nọ gật đầu chạy đi mở cổng.
Hướng Nam nhanh chóng nhân lúc xe chưa bắt đầu phóng đi mà mặc áo vào.
Xe sau khi phóng như điên gần phút liền dừng lại trước một căn nhà yên tĩnh. Hướng Nam ngồi bên tay lái bị gió tạt cho choáng váng, nhất thời không phân rõ được hoàn cảnh. Thiếu Kiệt mở cổng lái xe vào, vừa nhìn thấy chiếc ô-tô đỗ trong sân liền hoảng sợ.
“Nguy rồi! Nguy rồi!”
Thiếu Kiệt đưa xe vào gara rồi kéo Hướng Nam ra phía sau lưng nhà.
Hướng Nam thấy một chiếc thang dây được thả xuống từ cửa sổ của một căn phòng trên tầng hai.
“May mà có chuẩn bị trước mau lên đi.”
“A?”
Hướng Nam lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn chiếc thang dây kia, có chút do dự.
“Anh leo lên đi.”
Hướng Nam nghĩ bà nội cậu đến kiểm tra thì Thiếu Kiệt mới là nhân vật quan trọng cần vội vàng, y thấy mình cứ ở dưới này là được rồi.
“Không được.” Thiếu Kiệt rền rĩ: “Đại thúc anh còn lôi thôi nữa là hại chết tôi đó!”
Thiếu Kiệt đã nói vậy, Hướng Nam đành vội trèo lên.
Cuộn thang dây này thắt không được chắc chắn, nhằm để tránh bị nhìn thấy, chỉ đành từng người một leo lên.
Thiếu Kiệt đứng ở bên giường không ngừng thúc giục Hướng Nam. Hướng Nam tay hoảng chân hoảng leo lên, mãi mới leo vào phòng được thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Hướng Nam lập tức căng thẳng đến mức lông tơ đều dựng đứng cả lên.
Ngoài cửa, ông Đồ nói với bà chủ nhà họ Ngụy – Diệp Tâm Dư đang đứng trước cửa phòng Thiếu Kiệt: “Phu nhân, đã muộn thế này, cậu chủ nhật định đã ngủ rồi.”
“Không sao, tôi chỉ muốn nhìn nó một chút thôi.”
Ông Đồ trong lòng sợ hãi, sốt ruột vô cùng, nhưng chỉ dám nhịn không biểu hiện ra ngoài, nói: “Phu nhân, gần đây cậu chủ lúc ngủ thích khóa cửa, sợ là vào không được.”
“Nhiều năm như vậy, chìa khóa phụ của căn nhà này ông không phải luôn mang theo bên người sao?”
Diệp Tâm Dư thấy ông Đồ cản trở như vậy có chút kỳ lạ, trong lòng bà đột nhiên có dự cảm không hay.
“Mở cửa ra.” Bà nói.
“À…..”
Ông Đồ hoảng hốt vểnh tai, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, ông liền cả lòng thư thái, sảng khoái đáp lời: “Dạ ”
Tiếng động vừa rồi là do Thiếu Kiệt tạo ra. Cậu leo lên nhưng bám không chắc, Hướng Nam vội vàng kéo cậu lại.
Thiếu Kiệt bảo bối ngã xuống nền nhà nghe thấy tiếng chìa khóa mở trong lòng liền như chảo dầu.
Cậu lập tức mở tủ quần áo to bên cạnh đẩy Hướng Nam vào.
Hướng Nam thuận theo cậu trốn vào trong tủ quần áo. Cậu ngay sau đó lập tức cấp tốc lột sạch tất cả quần áo giầy tất trừ quần lót ra nhét vào lòng Hướng Nam. Cậu đóng cửa tủ lại rồi lao thẳng lên giường, không ngờ chưa kịp nằm xuống cửa đã bật mở ra.
Cậu hoảng hốt lập tức lấy gối đầu ném về phía cửa, chiếc gối vừa hay đập vào mặt Diệp Tâm Dư. Hai người đi vào đều ngẩn ra, Thiếu Kiệt nhân lúc này kéo chăn bịt kín qua đầu.
“Ồn ào như vậy có cho người ta ngủ không vậy?”
Thiếu Kiệt bảo bối nằm trong chăn ồn ào nói.
Hành động này của Thiếu Kiệt, ông Đồ đương nhiên đã tính trước được, nhưng việc Diệp Tâm Dư bị gối đập vào mặt, đúng lúc giúp che đậy mọi việc.
Bà thấy Thiếu Kiệt thật sự có trong phòng, sắc mặt lập tức trở nên tốt hơn.
Bà ném chiếc gối sang một bên, ngồi xuống bên cạnh giường, nói: “Con trai, dậy đi.”
Thiếu Kiệt thế nhưng không hề nghe lời. Cậu vươn tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên chiếc tủ ở đầu giường nhét vào lòng Diệp Tâm Dư. Diệp Tâm Dư liếc cậu một cái, nói với ông Đồ: “Lấy quần áo cho cậu chủ.”
Thiếu Kiệt vừa nghe thấy phải mở cửa tủ quần áo, cả người lập tức bật dậy.
“Để làm gì? Để làm gì?”
Thiếu Kiệt chỉ vào ông Đồ: “Ông đừng động đậy!”
Diệp Tâm Dư véo mặt cậu: “Tiểu tổ tông của tôi Mau dậy đi, bà nội đang chờ con ở trong phòng khách kìa.”
“Tôi kháo! Bây giờ là mấy giờ vậy?”
Thiếu Kiệt tức giận cũng không phải không có đạo lý, lúc này đã quá nửa đêm, tờ mờ sáng.
“Mẹ cùng bà nội con vốn định chơi mạt chược thâu đêm, nhưng bà nội nhớ con, nên giờ này liền tới.”
“Ngủ đi, ngủ đi, mai gặp sau!”
Thiếu Kiệt bảo bối nghĩ thầm ở đây giờ giấc không như bên Mỹ, làm hại cậu vừa rồi gà bay chó sủa một trận, thật sự cảm động không nổi.
Cậu lại kéo chăn chuẩn bị nằm xuống, chăn lại bị Diệp Tâm Dư giữ lấy.
“Ông Đồ, lấy quần áo cho cậu chủ.”
Lời này của Diệp Tâm Tư làm Thiếu Kiệt nhảy dựng lên.
“Không được lấy!”
Thiếu Kiệt hét lớn như vậy, ông Đồ hiểu, trong tủ có thứ cổ quái.
“Mẹ, mẹ không cần đứa con này nữa sao?” Thiếu Kiệt oán giận.
“Mẹ xem bây giờ là mấy giờ rồi, con mẹ mệt muốn chết. Mẹ ra nói với bà nội….” Thiếu Kiệt bảo bối lộ ra một vẻ hy sinh quanh vinh, thâm tình nói: “Con đã ngất rồi…”
Thiếu Kiệt bảo bối diễn xuất có phần hơi quá, xong rồi còn vui sướng nhướn nhướn mày. Diệp Tâm Dư thấy cậu khua môi múa mép như vậy, híp mắt lại: “Ông Đồ, quần áo.”
Diệp Tâm Dư đã nhìn ra, Thiếu Kiệt căn bản không hề ngủ.
“Dạ!”
Lời ông Đồ còn chưa dứt, Thiếu Kiệt đã lập tức ồn ào: “Làm gì, làm gì!”
Diệp Tâm Dư đã bắt đầu nghi ngờ chiếc tủ kia.
Nhưng Thiếu Kiệt bảo bối lại không phải dạng người biết quan sát sắc mặt, đối với sự thay đổi trên nét mặt của Diệp Tâm Dư không mảy may phát hiện.
Muốn chết tử tế cũng không xong. Hướng Nam ôm một đống đồ lớn, một chiếc giầy của Thiếu Kiệt trượt tay, đập ‘cộp’ một tiếng ở bên trong.
Nghe thấy tiếng động này, mấy người bên ngoài lập tức im lặng.
Diệp Tâm Dư đứng dậy. Ông Đồ thấy bà hình như muốn ra mở cửa, lập tức nhào tới trước.
Hành động này của ông Đồ thành công ngăn Diệp Tâm Tư đến gần tủ quần áo. Diệp Tâm Dư liếc ông một cái, ngồi xuống.
Ông Đồ thấy Diệp Tâm Dư ngồi xuống, khẽ thở phào.
Vấn đề hiện tại là…
Ông Đồ quay đầu lại, nhướn nhướn mày với Thiếu Kiệt.
Bên trái hay bên phải?
Thiếu Kiệt nhìn Diệp Tâm Dư rồi lại nhìn ông.
Cuối cùng, Thiếu Kiệt bảo bối nhìn về phía cánh tủ bên phải.
Tim lão Đồ đập ‘thịch’ một tiếng.
Hỏng rồi, ý của cậu chủ là bên phải có vấn đề hay là bên phải an toàn vậy?
Ông quay đầu lại, Thiếu Kiệt liền nhìn chằm chằm cánh tủ bên phải.
Bây giờ phải làm sao đây?
Ông Đồ đã đứng đến trước tủ quần áo, không thể không mở a.
“Ông Đồ, ông làm gì vậy?” Diệp Tâm Dư thấy ông Đồ đứng đó hồi lâu mà vẫn chưa lấy quần áo, nhíu mày.
Cùng lắm thì chịu một trận gia pháp, chết thì chết
Ông Đồ âm thầm cắn răng, giật mở cánh cửa tủ bên trái. Diệp Tâm Dư nhìn một cái, ánh mắt liền chuyển đi.
Không sao
Vai Thiếu Kiệt bảo bối cùng ông Đồ lập tức thả xuống.
Không có bị Thiếu Kiệt làm cho liên lụy, ông Đồ thầm thở phào một hơi.
Ông nghĩ đợi mấy phu nhân đi rồi hẳn là nên vào phật đường nhỏ trong nhà thắp hương một chút.
Ông tiến lại định tìm quần áo, không ngờ thấy Hướng Nam đang ôm đồ của Thiếu Kiệt trốn không sâu bên phần tủ bên phải, lập tức bị dọa, hít vào một hơi khí lạnh.
Hướng Nam cứng ngắc giật giật khóe miệng chào hỏi ông Đồ. Y nhướn ra một chút, đưa quần áo trong tay ra.
Ông Đồ đưa tay vào làm bộ như đang lấy đồ, một chiếc giấy khác rớt xuống. Diệp Tâm Dư vừa nghe thấy tiếng động kia, liền nhìn về phía ông Đồ.
“Cậu chủ, cậu hôm nay bảo muốn tự mình dọn đồ mà lại dọn như thế này sao. Lộn xà lộn xộn, đều rơi xuống dưới hết cả rồi.”
Ông Đồ nói dối, lấy quần áo ra rồi vội đóng cửa tủ lại.
Không có làm lộ, Thiếu Kiệt bảo bối khẽ mỉm cười.
Sau đó, Thiếu Kiệt nói: “Ông đừng có dọn. Ngày mai tôi sẽ không ngừng cố gắng, dù sao tôi ở đây cũng không có việc gì làm, không kiếm chút việc chắc buồn chết mất.”
“Không buồn chết, không buồn chết.” Diệp Tâm Dư dỗ: “Con không phải muốn nhanh chóng rời khỏi đây, sớm ngày thoát ly bể khổ sao? Đi, theo mẹ đi gặp bà nội. Đợi con năn nỉ bà một lúc, để bà xin cho bên phía ông nội, sẽ không phải ở đây nữa, được không?”
Lão phu nhân nửa đêm đến đây quả thực là rất nhớ cháu trai.
Diệp Tâm Dư là con dâu cả suốt ngày ở bên cạnh lão phu nhân nghe bà càm ràm, làm sao không hiểu tâm tư của lão nhân gia.
Lão phu nhân đã nhớ mong đến vậy, bà nghĩ muốn thuận nước đẩy thuyền. Nhân lúc lão nhân gia đến thăm Thiếu Kiệt càng thêm nhớ nhung, thêm mắm thêm muối nói Thiếu Kiệt bị nhốt ở đây thật sự suy sụp, để lão nhân gia đau lòng, cho đứa con bảo bối cảu bà sớm nhìn thấy lại ánh mặt trời.
Thiếu Kiệt bảo bối vừa nghe.
Tự do vạn tuế
Cậu cũng không chống đối nữa, lập tức mặc quần áo vui vẻ chạy nhanh ra ngoài.
Hướng Nam ở trong tủ quần áo không biết tình hình bên ngoài thế nào. Y nghe thấy trong phòng im ắng, đoán rằng mọi người chắc hẳn đều đã rời khỏi rồi.
Vậy y bây giờ có phải có thể ra ngoài rồi không?
Trong lòng Hướng Nam không chắc.
Y không dám liều mạng.
Vì nếu tùy tiện xông ra sẽ chỉ rước thêm phiền phức cho Thiếu Kiệt.
Hướng Nam lại đợi thêm một lúc, trong phòng vẫn không có tiếng động gì. Y nghiêng tai nghe ngóng thử, không ngờ điện thoại trên người y lại đột nhiên reo vang.
Nghe thấy tiếng điện thoại kêu, Hướng Nam liền hoảng hốt.
Y cuống quít tắt máy, tim không ngừng đập loạn.
Y chờ thêm một lúc, thấy bên ngoài không vì tiếng di động mà có động tĩnh gì, nghĩ trong phòng đã thật sự không còn ai nữa.
Y thả lòng người, cẩn thận đẩy cửa tủ thò đầu ra.
Nào ngờ vừa thò đầu ra, y đã phải ngỡ ngàng.
Thiếu Kiệt và ông Đồ quả thực đã đi ra ngoài, nhưng Diệp Tâm Dư thì vẫn chưa đi, vẫn ung dung ngồi đó, chờ y.
“Tôi nên gọi cậu như thế nào đây? Người hầu của Cao Hách? Hay là đại ân nhân của Ngụy Dương?”
Diệp Tâm Dự thực ra không nghĩ tới người trốn trong tủ là Hướng Nam. Mắt bà híp lại, giọng điệu khinh miệt làm Hướng Nam khẽ nhíu mày.
Hướng Nam đi ra, đáp: “Tôi họ Hướng.”
Hướng Nam trong lòng có phần áy náy, y cảm thấy mình đã hại Thiếu Kiệt rồi.
“Cậu Hướng, tôi nghĩ chuyện lần trước Thiếu Kiệt lôi cậu đến trước mặt mọi người tuyên bố kết hôn hẳn là trò đùa.”
“Quả thực….” Hướng Nam gật đầu: “Là một trò đùa.”
Diệp Tâm Dư nghe vậy đưa mắt nhìn về phía y: “Vậy cậu làm gì ở đây vào giờ này?”
“…..” Hướng Nam một lúc lâu sau mới đáp lời: “Thực ra, tôi vừa nhận sự giúp đỡ của Thiếu Kiệt.”
Hướng Nam nói cho Diệp Tâm Dư biết chuyện lúc mình đang cảm thấy bất lực thì nhận được điện thoại của Thiếu Kiệt, được cậu giúp đỡ.
Đương nhiên, Hướng Nam không có nói mình vì chuyện gì mà cảm thấy bất lực.
“Cậu đang nói dối.”
Diệp Tâm Dư nói vậy làm Hướng Nam lập tức nhíu mày.
“Tôi không có.” Hướng Nam nói.
“Cậu có.” Diệp Tâm Dư không quá kích động, nhưng ngữ khí đầy sự hăm dọa.
“Cậu nói Thiếu Kiệt gọi điện cho cậu.” Diệp Tâm Dư hất hất cằm, nói: “Đường dây điện thoại ở đây đã bị cắt đứt, di động của Thiếu Kiệt sớm đã bị tôi tịch thu. Xin hỏi, nó lấy gì gọi cho cậu?”
Hướng Nam ngẩn ra.
Nhưng nghĩ lại thì không phải.
Thiếu Kiệt lúc trước có gọi đến phòng ký túc xá của Cao Hách.
Hơn nữa vừa rồi trên màn hình điện thoại của Trình Nam rõ ràng hiện tên Thiếu Kiệt.
“Hơn nữa, vì để Thiếu Kiệt ngoan ngoãn ở trong nhà, tất cả xe ở đây đều đã bị mang đi. Như vậy một nơi hoang vắng căn bản không có loại phương tiện giao thông nào khác để lựa chọn, nó lấy xe đâu ra để đi giúp cậu?”
Hướng Nam lại ngẩn người.
Thiếu Kiệt rõ ràng lái xe đưa y đến đây.
Hướng Nam nhất thời nghẹn lời, Diệp Tâm Dư nghĩ mình nói trúng, khẽ ‘A’ một tiếng.
“Cho dù thế nào…” Diệp Tâm Dư nói: “Tôi không muốn cậu ở đây nữa.”
Diệp Tâm Dư đứng dậy, nói: “Sáng mai sẽ có người đến đón cậu, sau này tôi mong cậu biết tự quản chính mình.”
Ý của bà là đừng gây phiền toái cho Thiếu Kiệt nữa.
Diệp Tâm Dư định ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa lại như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu.
Cánh môi hoàn mỹ cong lên, bà nói: “Thằng nhóc kia cho cậu cái gì?”
“Hả?”
Hướng Nam có chút không rõ.
“Cái thằng con ghẻ kia.” Diệp Tâm Dư nghĩ Hướng Nam đang giả bộ, nói: “Cậu trở về nói với nó, đứng có quay lại rồi tùy tiện trăm phương ngàn kế gây chuyện với Thiếu Kiệt của chúng tôi. Muốn đấu với bọn tôi sao, nó chưa xứng.”
Hướng Nam nghe hiểu.
Ý của Diệp Tâm Dư là nói Hướng Nam bị người ta giật dây, có ý đồ xấu, đặc biệt dâng mình đến tận cửa.
Hướng Nam nghe hai chữ ‘con ghẻ’ liền biết bà ta đang nói Mạc Dương, tức giận.
“Xin bà dùng cái miệng cao quý của mình nói năng tôn trọng một chút.” Hướng Nam nói: “Bà sống an nhàn sung sướng bao nhiêu năm như vậy, nhẽ nào nền giáo dục cao cấp của bà chưa từng dạy bà phải xưng hô với người nhà như thế nào sao?”
Người đàn ông trước mặt cư nhiên mỉa mai bà không có giáo dục, sắc mặt Diệp Tâm Dư lập tức xám xịt.
“Cậu…”
Diệp Tâm Dư định chửi ầm lên, nhưng bà lập tức ổn định được cảm xúc của mình.
Diệp Tâm Dư không thể cãi nhau với y. Cãi nhau sẽ làm kinh động đến lão phu nhân, vậy việc Thiếu Kiệt muốn thoát ra sẽ bị ngâm nước nóng.
Cuối cùng, bà trợn mắt trừng Hướng Nam một cái, đi ra ngoài.
Hướng Nam chọc giận bà, nợ này, Diệp Tâm Dư bà nhớ kỹ.
P/s: Mạng mẽo chán nản quá Có lẽ mai mới post chương tiếp được: