Hoàng Tiểu Oa cả đời chỉ nhận và tôn kính một chủ tử là Hoàng thái hậu.
Nàng ta vốn bị phụ mẫu bán vào Hách phủ làm nha đầu giặt y phục, bất luận là trời nắng chang chang, hay là băng tuyết ngập trời, vẫn luôn có một đống xiêm y bẩn cao như núi chờ nàng, nếu như làm không tốt, cho dù xiêm y có một chút chưa sạch, đều không thiếu một trận đòn.
Là Hòa Kính hoàng thái hậu cứu nàng ta từ trong khổ nạn, ra khỏi ý muốn nhảy giếng tự sát. Bà không chỉ cứu nàng ta trong lúc hấp hối, đồng thời còn cho nàng cơm ăn, cho nàng bộ đồ mới mặc, còn dẫn nàng ta tiến cung, làm tiểu nha hoàn bên cạnh mình. Mỗi khi Hoàng Tiểu Oa nhớ lại, vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời nàng.
- --ĐỌC FULL TẠI
Chủ tử tiểu thư dạy nàng ta biết chữ, dạy nàng thêu, đối đãi với nàng ta như tỷ muội, trong lòng Hoàng Tiểu Oa, ân huệ đã nặng hơn trời cao. Bởi vậy Hòa Kính hoàng thái hậu bị chọn vào cung làm phi, nàng ta quỳ gối dưới chân nàng, xin nàng đem nàng ta cùng vào cung, để ngày đêm hầu hạ chủ tử.
Hoàng Tiểu Oa vốn đã chất chứa suy nghĩ là con gái lỡ thì trong đầu, chỉ mong sống yên ổn trong cung cùng chủ tử tiểu thư nương tựa lẫn nhau, nhưng không ngờ bị tiên đế coi trọng, mà lại còn mang thai nghiệt chủng.
Trạm Liên ra đời là chuyện Hoàng Tiểu Oa không muốn nhắc đến nhất, so với chuyện nàng ta bị bắt nạt ở Hách phủ còn khó mở miệng hơn. Bởi vậy dù tã lót của nữ nhi phấn điêu ngọc trác ra sao, nàng ta cũng không có nhiều lòng thương yêu.
Chỉ là nàng ta tuyệt đối không ngờ tới, con gái mình lại vừa mắt tiểu chủ tử Trạm Huyên, nó coi Trạm Liên như bảo bối, cũng đối xử không giống mấy công chúa muội muội khác. Hòa Kính hoàng thái hậu cũng yêu quý nó, lúc này Hoàng Tiểu Oa mới cảm thấy nữ nhi có lẽ còn các tác dụng.
Nào biết rằng, cuộc sống yên ả thường ngày không còn nữa, dần dần tất thảy đều thay đổi.Tiểu hoàng tử đã đăng cơ thành đế vương chí cao vô thượng, Hoàng Tiểu Oa cảm thấy xấu hổ vô cùng khi phát hiện ánh mắt mình đã không thể rời khỏi nam nhi anh tuấn nàng chứng kiến trưởng thành từ bao giờ, nàng ta thích nhìn dáng vẻ tươi cười cưng chiều của hắn, nhưng mà thiếu niên thiên tử lại chỉ cưng chiều suy nhất con gái nàng ta. Hắn lúc nào cũng cười nói với nữ nhi: "Liên Hoa Nhi", hắn kiên nhẫn đút nó ăn, ngủ cùng nó, ôm nó trêu đùa, dỗ dành khi nó giận, hễ là nữ nhi cầu xin, sẽ không có nguyện vọng gì không được hoàn thành. Thỉnh thoảng cũng được hưởng một chút quan tâm của đế vương, lúc ấy nàng ta cũng không biết là tư vị phức tạp gì.
Hoàng Tiểu Oa tự biết đó là tà niệm bị thiên lôi đánh chết, nàng ta cũng không dám cưỡng cầu, đè nén trong lòng, nhưng nàng ta không ngờ, tà niệm không nên sinh ra trên đời lại không chỉ có mình nàng ta.
- --ĐỌC FULL TẠI
Đôi mắt đen kia lúc nào cũng chăm chú nhìn nữ nhi mình, không để ý kỹ thì không phát hiện ra, nàng ta đứng bên cạnh lại thấy rõ ràng, là ánh mắt của nam nhân, không phải là ánh mắt của huynh trưởng.
Cửu ngũ chí tôn sinh tà niệm với muội muội kim chi ngọc diệp của mình, đây là chuyện hoang đường cỡ nào! Nếu lan truyền ra ngoài, hoặc là cuối cùng đế vương không kiềm chế nổi, chẳng phải thiên tử một đời anh minh bị hủy hoại trong chốc lát hay sao, sử sách ghi lại chuyện bê bối này ắt hẳn để lại tiếng xấu muôn đời! Lão nhân gia Hòa Kính hoàng thái hậu trên trời có linh thiêng, sợ rằng mãi mãi không được yên!
Nàng ta nào có thể trơ mắt nhìn thảm cảnh này xảy ra? Thời khắc Hoàng Tiểu Oa run sợ không biết làm thế nào cho phải, không ngờ còn một người khác cũng phát giác ra bí mật của thiên tử. Đó chính là tiền hoàng hậu Toàn thị.
Toàn thị tìm tới cửa, thử thăm dò mấy lần, Hoàng Tiểu Oa đang lo không người bàn bạc đại sự họa nước này, nắm chặt lấy Toàn thị như nắm được chiếc phao cứu sinh. "Tại anh tại ả, tại cả hai bên" "Không biết cách dạy con", Toàn thị nói ra những lời ám chỉ như thế khiến nàng ta xấu hổ vô cùng, nàng ta và Toàn thị mấy lần bí mật bàn bạc, cuối cùng cũng tìm ra biện pháp diệt cỏ tận gốc.
Chỉ có nữ nhi không còn ở nhân thế, e rằng thiên tử mới có thể thực sự vứt bỏ suy nghĩ hoang đường kia đi.
Toàn thị giống như bị dọa sợ, nàng ta khuyên can nàng đừng có quyết tuyệt đến bước này, chỉ là nàng ta càng khuyên, Hoàng Tiểu Oa lại càng kiên định với ý nghĩ trong đầu, con gái mình giống như một cái gai độc, nếu không rút ra hoàn toàn, sợ rằng tất cả Đại Lương cũng không có một ngày yên bình. Nàng ta cắn răng quyết định, bảo Toàn thị nghĩ cách rút cái gai độc này ra.
Chỉ là miệng nói thì dễ, muốn trừ bỏ bảo bối trong tay thiên tử mà dễ vậy sao? Hạm Đạm cung là nơi quan trọng nhất trong hoàng cung, nữ nhi ăn gì, trước giờ đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được đưa lên, chỉ cần nữ nhi ho nhẹ một tiếng, thái y của thái y viện sẽ thay nhau đến chẩn mạch, nếu như người ngoài muốn có ý đồ với nó, sợ là còn khó hơn lên trời.
May mà nữ nhi yếu ớt từ nhỏ, thiên tử nuông chiều lại càng yếu đuối, hai ba ngày lại bị bệnh nhẹ là chuyện thường, huống hồ nàng ta là mẫu phi của Trạm Liên, đề phòng người ngoài cũng không thể phòng đến mẹ ruột.
Bởi vậy Toàn thị bí mật tìm độc dược, nàng ta trộn lẫn vào trong canh, trộn vào trong dầu bôi tóc, cẩn thận từng li từng tí, qua một năm rưỡi, nàng ta cuối cùng cũng hại chết con gái mình.
Thậm chí Hoàng Tiểu Oa cảm thấy may mắn, bản thân cuối cùng cũng ngăn cản được trước khi thiên tử làm ra cử chỉ gì khác thường, ngăn cản được một thảm cảnh luân thường đạo lí, hủy thiên diệt địa.
Bà ta nhìn đế vương đau khổ gần chết, tuy có thương xót, nhưng mà vui mừng nhiều hơn.
Bà ta giết con gái của mình, vẫn cảm thấy vui mừng.
Nhưng Hoàng Tiểu Hoa đánh giá thấp huyết mạch tương liên. Sau khi nữ nhi chết, bà ta chưa bao giờ nằm mơ lại bắt đầu gặp ác mộng hằng đêm, mơ nữ nhi xinh đẹp động lòng người thế nào, làm nũng với bà ta, lại chớp mắt một cái, không ngờ là khuôn mặt nữ nhi máu chảy đầm đìa tìm bà ta đoạt mạng. Đêm nào bà ta cũng không thể nghỉ ngơi, chịu dằn vặt nhiều lần bà ta chỉ đành cầu xin trước Phật tổ, giải thích với Phật bà ta là vì việc nước quên tình nhà, không phải là vì ha m muốn cá nhân mà hại con. Ban ngày bà ta không ngừng niệm kinh, ban đêm mới có thể yên lòng một chút. Nhưng mà thỉnh thoảng, ác mộng vẫn kéo về, khiến bà ta không kiềm chế được khóc lớn.
Vốn tưởng rằng, bản thân hi sinh đến tận bây giờ, cuối cùng có thể bảo đảm thiên tử một đời anh minh, dù có là địa ngục nghiệp hỏa, bà ta cũng nhất định gánh chịu thay hắn. Nhưng Hoàng Tiểu Oa vạn vạn không ngờ tới, con gái mình, lại cải tử hoàn sinh!
Lúc đầu bà ta chưa phát hiện ra, mặc dù Trạm Liên nhất thời nóng lòng thốt ra, bà ta cũng chỉ cho là ma chướng, bà ta khó lòng tin được chân tướng sự thật càng đáng sợ hơn. Nhưng mà thời gian dần trôi, bà ta sao có thể không nhận ra nữ nhi ruột thịt của bà cố ý thân cận mình?
Hoàng Tiểu Oa từng mừng rỡ, từng hổ thẹn, nhưng phần nhiều là sợ hãi, lo lắng. Bà ta đã từng muốn nhận lại nữ nhi, nhưng lại sợ nữ nhi đã biết chân tướng sự việc, tìm bà ta trả thù. Lúc trước sự chú ý của bà ta đặt trên người Lư Phù, lại không để ý Toàn tứ tiểu thư này và hoàng thượng thân mật không giống bình thường, đợi đến khi bà ta phát hiện ra thì đã muộn. Bà ta trăm phương ngàn kế ngăn cản sự việc nhưng vẫn xảy ra.
Thiên tử lại muốn cưới nữ nhi làm hậu!
Sự phẫn nộ chiếm cứ lấy tâm trí Hoàng Tiểu Oa, bà ta chỉ còn một ý niệm trong đầu, bản thân đã hi sinh đến tận bây giờ, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Bà ta cảm thấy thân mang trọng trách, lại không có cách nào, muốn tới lãnh cung bí mật bàn bạc với Toàn thị, tìm ra cách phá giải, ai ngờ sét đánh ngang trời, bị thiên tử phát hiện ra chân tướng!
Nhưng mà người biết được chân tướng không phải một mình Trạm Huyên.
Do trên mặt sưng đỏ, Trạm Liên không muốn bị Trạm Huyên nhìn thấy nên quay về phủ, hai huynh đệ Toàn gia đã chờ trong phủ từ lâu, bọn họ biết được Thục Tĩnh thái phi có ý đồ ngăn cản tứ muội làm hậu, người một nhà lòng nóng như lửa đốt, thầm nghĩ không thể bỏ qua cơ hội tốt nhất để trở mình, bàn bạc mãi, hai huynh đệ vội vã đến phủ công chúa, báo lại năm đó tiền hoàng hậu đòi độc dược trong nhà, vốn là chuyển cho thái phi, việc này duy chỉ có Toàn phụ biết, hôm nay tình thế nguy cấp, Toàn phụ mới nói việc này cho hai huynh đệ nghe, bảo bọn họ đi nói cho tứ muội, thứ nhất là có thể để cho nữ nhi mượn việc này khống chế thái phi, thứ hai cũng là cho nữ nhi một nhân tình, để nàng biết phía sau có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa là tốt.
Đương nhiên Trạm Liên nghe được sự thực trong lời hai huynh đệ hoảng hốt luống cuống thế nào, nàng không tin, nhanh chóng cưỡi ngựa tiến cung đối chất với mẫu phi, một lòng muốn bà mắng một câu hoang đường, ai ngờ lại nghe được lời của Trạm Huyên.
Thục Tĩnh quý thái phi Hoàng Tiểu Oa tự biết không còn sức xoay chuyển càn khôn, ngay cả nói dối bà ta cũng không thể nữa, cuối cùng ôm mặt khóc rống lên.