Minh Đức đế đã chờ Trần Mặc này mấy ngày rồi.
Kể từ sau hôm hắn và Liên Hoa Nhi giãi bày với nhau, đã gọi Trần Mặc đến ám chỉ với nàng ta. Bản thân hắn là vua một nước, tất nhiên là không thể lật lọng trước hủy lời hứa, nhưng mà Trần gia có ân với hắn, chỉ cần bảo Trần Mặc tự mình rút lui, chuyện này mới coi như xong. Chỉ là không biết Trần gia cô nương ở phương diện này chậm chạp, hay là giả vờ ngốc, trì hoãn không tới tìm hắn rời cung. Bây giờ chắc là đã nghĩ thông suốt.
Trạm Huyên thầm nghĩ giải quyết được một nỗi lòng rồi, nhưng mà không như mong muốn, Trần Mặc tới tìm hắn nhưng không phải hủy bỏ việc vào cung làm phi.
- --ĐỌC FULL TẠI
"Gia phụ gửi thư nói muốn dẫn đệ tự xuất sơn, đưa Trần Mặc nhập cung, bởi vậy hỏi ngày nào tốt?"
Trạm Huyên nhướn mày, Trần Mặc bình thản cụp mắt.
Trong điện im ắng đến kỳ dị một lúc lâu, Minh Đức đế cười nói: "Trẫm tự có quyết định, không cần nóng ruột."
Hắn cũng không muốn tán gẫu với nàng ta, xua tay cho lui ra.
Trần Mặc ra khỏi Càn Khôn cung, trên mặt không nhìn ra vui buồn. Tiểu nha đầu tiến lên đón, lo lắng hỏi tiểu thư nhà mình rốt cuộc quyết định thế nào, Trần Mặc nói lại với tiểu nha đầu một lần, tiểu nha đầu gấp đến độ nhe răng trợn mắt: "Tiểu thư, tiểu thư, dưa hái xanh không ngọt, lòng người không giống người đọc sách như cô, hoàng thượng cho cô đường lui cô lại không đi, cô cứ như vậy mà tiến cung, cũng không được hoàng thượng yêu thích!"
Trần Mặc nhếch môi, hồi lâu sau mới nói: "Sống lâu mới biết lòng người."
Thuận An tiễn người đi, trở về nội điện, chắp tay nói: "Bệ hạ..."
- --ĐỌC FULL TẠI
Trạm Huyên cũng không ngẩng đầu lên, không nhịn được bảo Thuận An tìm cách giải quyết việc này.Thuận An đang chau mày suy nghĩ, tiểu thái giám đã dẫn Nhạn Nhi tới.
Minh Đức đế tuyên cho vào.
Nhạn Nhi ở trong ngục nhận đủ giày vò đã sớm thành người tàn tật, gân tay gân chân cũng đã bị phế. Nàng ta co quắp quỳ gối, chật vật dập đầu xin hoàng đế cho nàng ta một con đường sống.
Thuận An cho toàn bộ cung tỳ lui ra rồi tự mình canh giữ ở cửa, tập trung nghe
chủ tử thẩm vấn cung nữ thiếp thân biết rất nhiều bí mật của tiền hoàng hậu. Ai ngờ vừa nghe, đôi mắt nhỏ của ông ta ngày càng trừng lớn, nghe xong lại giống như trời sập, đại tổng quản trải qua bao sóng to gió lớn cùng thiên tử lại hai chân mềm nhũn ngồi phịch trước cửa.
Chiếc bàn gỗ tử đàn khắc hình rồng mới được mang về đã bị hoàng đế trong cơn tức giận lật đổ.
Cung phó ngoài điện thất kinh còn chưa nhận ra là âm thanh gì đã thấy bóng dáng Minh hoàng nổi trận lôi đình xông ra ngoài.
"Bệ hạ, bệ hạ!" Đại công công Thuận An ghé vào ngưỡng cửa, hốt hoảng gọi.
Thục Tĩnh thái phi ở Phật đường tĩnh tọa niệm kinh, nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, bà nhíu mày, mở mắt ra, đang định gọi người đến, đột nhiên thấy hoa mắt. Chớp mắt một bóng đen xông về phía trước, bàn tay giống như kìm sắt giữ chặt cổ bà.
Thái phi chết khiếp, theo bản năng nắm lấy cánh tay sắt kia không ngừng vùng vẫy, khó khăn lắm mới nhìn rõ người tới, hai mắt bà càng trợn to.
Người bóp cổ bà lại là Minh Đức hoàng đế vẻ mặt dữ tợn.
Bà không thể tin nổi, khó khăn hô hấp lại mới xác thực với bà đây không phải là cảnh trong mơ.
"Thái phi, thái phi!"
"Bệ hạ, bệ hạ, đây là thái phi nương nương mà, bệ hạ!"
Đám cung tỳ theo đến cửa thấy cảnh này gần như sợ mất mật. Hồng cô cô liều lĩnh muốn tiến lên cứu thái phi, bị Trạm Huyên đá một cước văng ra xa. Cung phó khác che miệng, cắn chặt răng mới không kêu thành tiếng.
Khuôn mặt Trạm Huyên lúc này giống như ác quỷ, sức lực dưới tay hắn ngày càng mạnh, Thục Tĩnh thái phi mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt luôn tái nhợt bây giờ giống như gan heo, bà ê a trong miệng, mắt trợn trắng, mắt thấy sẽ tắt thở mà chết thì đột nhiên bàn tay ma quỷ buông ra, bà ta ngã xuống đất, không ngừng thở dốc như cá mắc cạn.
Cung tỳ Ninh An cung quỳ đầy đất, không ai dám tiến lên đỡ thái phi, sợ thiên tử nổi giận.
Thục Tĩnh thái phi chật vật ngẩng mặt lên, lệ rơi đầy mặt.
"Ngươi còn có mặt mũi niệm Phật, thái phi ngươi còn có mặt mũi niệm Phật sao? Ngươi siêu độ niệm Phật, hay là phật dưới địa ngục?" Trạm Huyên xách thái phi lên, giọng nói của hắn lạnh thấu xương, mà ánh mắt của hắn giống như sau một cái chớp mắt sẽ đem đi băm thây vạn đoạn.
"Bệ hạ, bệ hạ, người, người đây là... người đây là..." Thục Tĩnh thái phi vẫn còn cảm thấy cổ như bị lửa đốt, bà gấp gáp nói, nhưng lời nói bị nghẹn ở cổ họng không nói nên lời. Chẳng lẽ, là bà tát Vĩnh Lạc một cái, nó đã tới cáo trạng với hắn?
Thuận An lảo đảo đuổi theo, đuổi tất cả những người không phận sự ra ngoài.
Ngực Trạm Huyên phập phồng kịch liệt, hắn như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Thục Tĩnh thái phi, đột nhiên giơ tay lên, dường như muốn cho bà một cái tát.
"Bệ hạ, bà ấy chung quy vẫn là thân mẫu của Liên Hoa điện hạ!" Thuận An nói lớn.
Bàn tay tràn ngập sát ý dừng giữa không trung, Trạm Huyên cắn chặt hàm dưới: "Bà ta còn có tư cách được gọi là mẫu thân? Bà ta chính tay nữ nhi ruột!"
"Á!" Thái phi hoảng sợ, hai mắt trừng lớn, hô lên một tiếng rồi ngất đi.
Trạm Huyên cầm ấm trà thờ Phật tổ bên cạnh, giội lên mặt phi tử tiên đế không chút lưu tình.
Thục Tĩnh thái phi giật mình một cái tỉnh táo lại, còn chưa kịp phản ứng, lại bị
Trạm Huyên nắm lấy cổ: "Có phải là ngươi không, Liên Hoa Nhi chết có phải là do người mẹ ruột ngươi hạ độc hay không?"
"Oan uổng quá bệ hạ, oan uổng quá! Ta... sao ta lại hại chết con gái của mình!"
"Còn dám nói dối! Cung nữ thiếp thân của Toàn thị đã khai ra rồi, là Toàn thị từ từ hạ độc vào dầu bôi tóc, chẳng trách khi Liên Hoa Nhi bị bệnh, ngươi còn ngày ngày chải đầu cho nàng, nói cái gì mà nhìn rất có tinh thần, hóa ra là xóa sạch thứ trí mạng trên người nàng!"
"Không, không, tuyệt đối không có chuyện này, tuyệt đối không có chuyện này!"
"Chẳng trách trẫm vẫn không nghĩ ra, rõ ràng thái y nói Liên Hoa Nhỉ chỉ là thân thể yếu đuối, không phải bệnh nặng, trẫm lại đem đến đồ ăn ngon, nàng sao có thể suy yếu lần nữa? Thái y lấy đầu ra bảo đảm nói mấy thang thuốc là nàng có thể khỏi bệnh, nhưng lại vẫn không thấy chuyển biến tốt! Trẫm điều tra từng người trong hậu cung, chỉ sợ bọn họ chứa chấp mầm họa ám hại Liên Hoa Nhi, nhưng trẫm phòng nghìn phòng vạn, lại tuyệt đối không phòng đến mẫu thân ruột của Liên Hoa Nhi!"
Lúc này Thục Tĩnh thái phi không nói ra lời, chỉ có thể càng không ngừng lắc đầu, thất thanh khóc rống lên.
"Rốt cuộc Toàn thị dùng tà thuật gì với ngươi mà ngươi lại có thể tâm địa hiểm độc hại chết nữ nhi ruột của mình, hổ dữ không ăn thịt con, độc phụ ngươi, đã làm việc độc ác không bằng cầm thú!" Trạm Huyên không khống chế được rít lên.
"Ta... ta..."
"Mẫu phi, thật sự là người sao? Thật sự là người hạ độc với con sao?"
Âm thanh chực như khóc truyền đến, Trạm Huyên mạnh mẽ quay đầu lại, đứng lên cạnh bình phong, chẳng phải là Trạm Liên tiến cung lần nữa sao!