Đại Thần Tiềm Quy Tắc

chương 10: đích thân bảo hộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước tiên xin khái quát nội dung: Hai người ở Tiêu trạch lần đầu tiên gặp mặt. (sau đó, một chương này xuất hiện Vệ Danh Viễn, là người lần trước xuất hiện ở trong sơn cốc, thích Dạ Sắc Quân Lâm ~~)

Hướng Dịch đang nhàm chán lắc lư đi lại bên ngoài cửa sòng bạc, hai tay cậu đút trong túi quần, bĩu môi một chân đá cục đá. Đang suy nghĩ thì phía trước có người chận đường không cho cậu đi, đến tột cùng là muốn làm gì đây?

Lúc này, đối diện với cậu đứng một người, bạch y phiêu phiêu, giống như người trên trời cao quý ung dung, thanh nhã xuất trần —— đương nhiên không phải Dạ Sắc Quân Lâm đồng học.

“Hướng Dịch.” Nam tử mặc bạch y kia đi tới, thần tình hơi lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm lại ưu nhã không gì sánh được, “Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Thừa dịp Quân Lâm không ở đây, căn cứ tin tức hắn lấy được, đêm nay Quân Lâm sẽ bị Tiêu lão gia tử nhốt trong nhà, bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Hướng Dịch luôn luôn ghét phiền toái, trong lòng khó chịu, ta lại không quen biết ngươi, có lời gì để nói với ngươi, còn đem ta ngăn ở ven đường lâu như vậy, nếu không phải vì level thấp, lấy cá tính không thích dài dòng của cậu đã sớm nhằm hắn mà động thủ, sớm đi huy kiếm miểu sát hắn = =

Nghĩ tới đây, Hướng Dịch tâm tư khẽ động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị trí phương hướng Vệ Danh Viễn, bên môi cong lên một nụ cười xấu xa như có như không, từ bên cạnh khều khều hòn đá, nhấc chân đá ra.

Hòn đá vừa vặn đập vào đầu gối bạch y nam tử, hắn đau đến nhíu mày, vội vàng cúi đầu lấy tay đè lấy đầu gối.

Người này là Vệ Danh Viễn. Sáng sớm ở trong trò chơi hắn vẫn đi theo Dạ Sắc Quân Lâm và Hướng Dịch, lúc đó người trong lòng ở đây, Vệ Danh Viễn tìm không được cơ hội cùng Hướng Dịch nói chuyện. Bất quá vẫn kiên trì bền bỉ đợi, rốt cục hắn cũng gặp được lúc Hướng Dịch một thân một mình.

Thấy Vệ Danh Viễn trên mặt khó chịu, Hướng Dịch lạnh lùng vọt lên. Xuất kiếm, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn, đem kiếm nắm nghiêng trong tay, nói: “Tránh ra!”

Cậu mặc dù nói ít, lại càng không thích phiền phức. Người trước mắt tìm cậu dĩ nhiên không phải chuyện tốt, điểm này Hướng Dịch hiểu rất rõ ràng.

Vệ Danh Viễn kiềm chế vô cùng tốt, hỉ nộ không hiện lên mặt, một lần nữa đứng lên lúc đứng lên trên mặt từ lâu đã khôi phục vẻ ưu nhã, lạnh lùng trước mặt người ngoài: “Hướng tiên sinh, ta nghĩ cùng ngươi thỏa thuận một khoản giao dịch.”

Nhìn Hướng Dịch không phản ứng, Vệ Danh Viễn ở trong lòng cân nhắc một chút, nói ra ý nghĩ của hắn: “Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn cùng Quân Lâm ở chung, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện. Đương nhiên, để báo đáp lại, ta có thể cấp cho ngươi thứ gì đó giá trị cao làm trao đổi.”

Cách đó không xa Dạ Sắc Quân Lâm biểu tình hơi cứng ngắc…

Cảm giác bây giờ, thật giống như hắn là một khối thịt béo nằm trên thớt, Dạ Sắc Quân Lâm sờ sờ mũi, cân nhắc xem mình nên hiện tại đi ra, hay là nhìn thêm một hồi… Náo nhiệt, hắn rất chờ mong phản ứng của Hướng Dịch.

Hướng Dịch lỗ tai giật giật, ngực lại không đem lời nói của Vệ Danh Viễn để ở trong lòng. Cậu tuy rằng nghèo, bất quá lúc bình thường đối với tiền lại không có quá nhiều dục vọng. Về phần những thứ khác, không rõ lai lịch hơn nữa đạo lý cật nhân chủy đoản, cậu đương nhiên cũng không muốn.

(cật nhân chủy đoản,nã nhân thủ nhuyễn: cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, cắn cái gì của người ta thì mỏ phải ngắn, đại ý là lấy cái gì của người khác thì thái độ cũng phải mềm mỏng đi)

“Ngươi có bất kỳ điều kiện gì đều có thể nói, chỉ cần ta có thể làm được.” Vệ Danh Viễn tiếp tục thuyết phục, thấy Hướng Dịch ngẩng đầu nhìn trời, giống như có vẻ không nguyện ý, hắn lại nhàn nhạt bỏ thêm một câu, “Ta là Vệ gia trưởng tử, nếu như muốn qua trò chơi tra được bối cảnh một người, thì quá mức giản đơn. Ta từ nhỏ thích Quân Lâm, nếu như ngươi có thể giúp đỡ ta… Danh Viễn vô cùng cảm kích, ngược lại, Hướng tiên sinh sau này có thể phải chú ý an toàn.”

Uy hiếp rất trắng trợn, nhưng dưới mọi tình huống đều rất hữu hiệu.

Vệ Danh Viễn trước đây thật lâu đã đem tất cả tâm tư đặt ở trên người Tiêu Quân Lâm, đối với người thân cận bên cạnh Tiêu Quân Lâm hắn luôn không nương tay. Dần dà lâu ngày, hiện tại hắn ở trong trò chơi cũng dưỡng thành cái thói quen này.

“Hướng tiên sinh, ngươi đáp ứng điều kiện của ta không?” Vệ Danh Viễn khẽ cười nói.

Hướng Dịch hoàn toàn không đem lời nói của hắn lọt vào tai, khiêng kiếm liền dự định ly khai. Ngực có chút hơi phiền muộn, Dạ Sắc Quân Lâm thế nào không online? Cậu muốn ra ngoài đánh quái, hơn nữa, theo Dạ Sắc Quân Lâm mới có cơm ăn, trên người cậu chỉ còn lại có năm đồng kim tệ >o

Truyện Chữ Hay