Đại Phách Quan

chương 48: đại phách quan nhất bách vấn (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay trời đẹp, Lạc Hữu cung mời các vị bằng hữu gần xa đến dự một sự kiện đặc biệt được phát sóng trực tiếp lúc giờ (h?!? trời đẹp?!?) Số là Lạc Hữu cung đã liên hệ được với Thập nhất vương gia Phó Lâm Ý để bày tỏ ý nguyện được phỏng vấn các vị mỹ nam trong Đại phách quan, liền được vương gia hào phóng ra tay tương trợ bằng cách đút lót Hạ đại nhân một vạn lượng tuyết hoa ngân cùng mấy rương trân châu mã não kiệu tám người khiêng đến Lạc Hữu cung ngồi trên salon giữa sân khấu hoành tráng dự phỏng vấn (uy, nổ vãi =.+). Niếp đại hiệp tuy rất không tình không nguyện nhưng cũng phải đi theo, mà nguyên nhân sâu xa trong đó không nói mọi người cũng biết, chính là đương kim thánh thượng Phó Khinh Trần vì nể mặt Thập nhất vương gia nên cũng đã nhận lời mời đến dự phỏng vấn (Phúc Vũ: huynh đừng gạt người gạt mình, không phải vì nghe có nên mới háo hức tham gia sao! móc Già La đao xả xả xả… Phúc Vũ lão lệ tung hoành: Hoàng thượng tha mạng, ta còn muốn xem phỏng vấn a~~) Niếp đại hiệp sao có thể an tâm ngồi ở Bình Tử Phong xem phỏng vấn qua TV? Vì thế cả ba mỹ nam đều đã tập trung trên sân khấu, Thập nhất vương gia với bản tính ham náo nhiệt nên giành làm người chủ trì. Mời các vị bằng hữu quan chúng an tọa. Máy quay đã sẵn sàng… Một… hai… ba… Cười!!!!! Ách, lộn, có phải chụp ảnh đâu mà cười _.__||| Bắt đầu lại! Một… hai… ba… Action!

Câu : Xin cho biết tên của các vị?

: (mỉm cười) Cữu phụ muốn biết tên khai sinh hay tên hiện tại?

: (lạnh lùng) Vương gia muốn biết tên cha mẹ đặt hay tên hắn đặt cho ta?

: (khoan thai) Thập nhất ca muốn biết tên lúc trước hay sau khi ta đăng cơ?

: (ấm ức) Các ngươi rõ ràng hùa nhau ức hiếp bổn vương!

: Ai bảo vừa mở đầu ngươi đã hỏi vấn đề vô vị ai ai cũng biết này. Câu kế tiếp!

Câu : Giới tính?

: ….. (vẫn giữ bộ mặt quan tài)

: (lau mồ hôi)

: Ngươi thấy bọn ta có điểm nào giống nữ nhân?

: (tao nhã uống trà) Long tinh hổ mãnh.

: Thập tứ đệ, ta biết ngươi tài hoa thích thi ca, nhưng câu trả lời này hoàn toàn không đúng trọng điểm!

: Thập nhất ca cảm thấy câu này dùng để hình dung nữ nhân?

: … Câu tiếp theo.

Câu : Bao nhiêu tuổi?

: Ta lớn hơn Thập Tam hai tuổi.

: Ta nhỏ hơn Thập Ngũ hai tuổi.

: Ta lớn hơn Mẫn Chi sáu tuổi, nhỏ hơn Thập nhất ca hai tuổi.

: … Ta cảm thấy ta sinh ra không phải để làm người chủ trì.

Quần chúng: (gật đầu đồng tình) Chính xác, từ đầu tới giờ ngươi chẳng moi được thông tin gì từ họ = =

: Các ngươi thật quá đáng, tại bọn hắn cố tình trả lời trớt quớt a!

Câu : Tính cách của các vị?

: (cười đến sáng lạn) Hoàn mỹ không khuyết điểm.

: Thế tật tham tiền của ngươi là ưu điểm sao?

: Trầm ổn, si mê võ học.

: (xúc động) Không ngờ người đầu tiên chịu nghiêm túc hợp tác lại là tiểu tử Thập Tam ngươi.

: Ẩn nhẫn, thích quyền mưu.

: (vui mừng) Thập tứ đệ cuối cùng ngươi cũng chịu nể mặt Thập nhất ca này.

: (thấy ai cũng hợp tác, thở dài) Được rồi, nể tình ngươi đã đưa trước một vạn lượng tuyết hoa ngân, ta thừa nhận, ta cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tật tham tài…

: (mỉm cười nhìn ) Ta thích tật xấu này của ngươi.

: (cười đến có chút cảm khái) Nếu ngươi không hết lần này tới lần khác đem cầm Đại thánh di âm, thà chọn tiền chứ không chọn ta, ta cũng triệt để yêu cả tật tham tài này của ngươi.

: (vừa định mở miệng cảm khái theo liền bị dùng ánh mắt như đang ở trên công đường Đại Lý Tự trừng một cái) … Câu tiếp theo.

Câu : Tính cách đối phương?

: (nhìn ) Ít nói, si mê võ học, ngốc nghếch, cứng đầu… (lại nhìn )

: (nhìn hắn, có điểm mong đợi khẩn trương)

: (lạnh lùng nói tiếp) Giỏi toan tính, thiện quyền mưu, tâm cơ khôn lường, bất chấp thủ đoạn…

: (thất vọng thở dài) Sao Mẫn Chi không nhớ những mặt tốt của ta?

: (chớp chớp mắt) Có chứ! Ta luôn ghi nhớ chiếc bình bích ngọc ngươi tặng ta!

: (đột nhiên xen vào đoạn đối thoại giữa bọn họ, chỉ nhìn , ngữ khí sủng nịch) Hắn thông minh, quật cường, lại khả ái…

: (thâm tình nhìn ) Càng hiểu hắn càng thêm yêu thương hắn.

: Mẫn Chi ngươi cho bọn hắn uống bùa mê gì…

Câu : Lần đầu gặp nhau là lúc nào? Ở đâu?

: Mười năm trước, trong một tiểu điếm ở Lâm Châu.

: Chính như hắn nói.

: (cảm thông nhìn , thầm nghĩ, bọn hắn không đếm xỉa ngươi…)

: (thần tình ‘không sao cả’) Tám năm trước, ở khu rừng bạch dương ngoại thành Tĩnh Phong.

Câu : Tình cảnh lúc đó là gì?

: (diện vô biểu tình) Đó là thời khắc đen tối nhất cả đời ta.

: (nắm tay ) Ta không định trả lời.

: (như chìm trong hồi tưởng) Lúc đó ta đang đánh đàn, Mẫn Chi chính là tri âm, vừa nghe liền hiểu tiếng đàn của ta.

Câu : Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

: Hắn không phải Đàn Khinh Trần.

: (nhướn mày, bất mãn) Nếu lúc đó ta không nói ta là Đàn Khinh Trần, giờ này chúng ta còn ngồi ở đây trả lời cuộc phỏng vấn ngớ ngẩn này sao?

: (có vẻ thỏa mãn) Tuy Mẫn Chi lợi dụng tên ta, nhưng ta rất thích nghe tên ta được thốt ra từ miệng ngươi.

: (hắc tuyến) Các ngươi không thấy mình đã đi quá xa trọng tâm vấn đề rồi sao?!?

Quần chúng: (lắc đầu) Thập nhất vương gia ngươi làm chủ trì hảo thất bại a~~

Câu : Thích đối phương ở điểm nào?

: Toàn bộ.

: Toàn bộ.

: Toàn bộ.

: (ngạc nhiên) Các ngươi thật tương thân tương ái.

: Ta nói Thập Ngũ.

: Ta nói Thập Tam.

: Ta nói Mẫn Chi.

: (lạc lõng) Không ai nói ta sao?

//: Ngươi là đối tượng được phỏng vấn?

Câu : Ghét đối phương ở điểm nào?

: Không có. (nghĩ nghĩ, lại bổ sung) Ta nói Thập Ngũ.

Mọi người: Chúng ta hiểu cả rồi! Ngươi chỉ biết mỗi Mẫn Chi.

: Với Thập Tam, không có. Với Đàn Khinh Trần… cũng không có.

: (mỉm cười) Ngươi không ghét, chỉ là từng oán hận ta.

: Còn ngươi thì sao Thập tứ đệ, ngươi vẫn chưa trả lời.

: Đã thích toàn bộ thì đương nhiên không ghét điểm nào.

Quần chúng: (nghiêm trọng hoài nghi, xì xầm bàn tán) Họ Đàn kia ôm hận bản tính tham tiền của Hạ đại nhân thì đúng hơn…

đạm đạm liếc mắt, bên dưới liền quay về trật tự.

Câu : Ngươi xưng hô thế nào với đối phương?

: Thập Ngũ.

: Thập Tam.

Mọi người: (một lần nữa cảm thông cho Đàn mỹ nhân)

: (vẫn ung dung) Mẫn Chi.

Câu : Ngươi muốn đối phương gọi mình thế nào?

: Thập Tam.

: Thập Ngũ.

: Hai ngươi quả là đồng ý đồng lòng.

: (nhíu mày) Gì cũng được, nhưng đừng gọi cữu phụ quá thường xuyên.

Quần chúng: (dỗ dành) Đàn mỹ nhân, cho dù bị gọi là cữu phụ ngươi vẫn luôn rất trẻ trung ưu nhã.

: (vuốt cằm, nụ cười mang theo một tia khủng bố) Ta có bảo ta sợ già sao?

Quần chúng: (ngoan ngoãn câm nín)

Câu : Nếu so sánh với động vật, ngươi cảm thấy đối phương sẽ là?

: Tiểu hồ ly.

: Mãnh ưng. Còn Đàn Khinh Trần vừa có mưu mô của hồ ly, vừa có ngoan độc của sói, vừa có cường thế của hổ.

Quần chúng: (xôn xao) Hình như chưa nghe qua con thú nào lai từ ba loài này nha~

: Ân, hắn là một con tiểu hồ ly, vừa dụ hoặc lại vừa giảo hoạt.

: Quả nhiên… tiểu tử Thập Tam và Thập tứ đệ, hai ngươi chỉ biết nói đến Mẫn Chi, hoàn toàn phớt lờ bên thứ ba = =

: (lạnh lùng) Ai bảo ngươi muốn phỏng vấn cả ba người.

Câu : Nếu tặng lễ vật cho đối phương, ngươi sẽ tặng gì?

: Ta không tặng lễ vật, chỉ nấu ăn cho hắn.

: Ngân lượng.

Quần chúng: Niếp đại hiệp ngươi không thể lãng mạn hơn một chút được sao = =

: Bảo vật. Hoặc là đến hiệu cầm đồ định sẵn mức giá trước cho hắn.

: (vỗ vai ) Thập tứ đệ, khổ cho ngươi.

Câu : Còn bản thân muốn được tặng lễ vật gì?

: (trực tiếp) Hắn.

: (gật đầu) Ta biết, là Mẫn Chi.

: (sắc mặt như hoa đào) ….

: Uy, Mẫn Chi, trả lời đi a!

: Ta thích ngân lượng… nhưng… ta muốn hắn hơn… (mặt càng đỏ đến lợi hại)

: (cười đến ý vị thâm trường) Nga, ta cả đời sẽ thành toàn cho Thập Ngũ.

: (nỗ lực nhẫn nhịn hai kẻ đang liếc mắt đưa tình kia) Thứ ta muốn không ai tặng được.

Câu : Có điểm nào bất mãn với đối phương?

: Hắn giấu ta chuyện bị trúng độc.

: Hắn không nghe lời ta.

: Hắn không chịu cho ta cơ hội… (thở dài) Quên đi.

Câu : Tật xấu của các vị là gì?

: Tham ăn.

Quần chúng: (ngưỡng mộ) Oa oa Thập Tam huynh ăn nhiều nhưng làm sao vẫn giữ được dáng như vậy nha~~

: (nhíu mày) Ban nãy ta đã thừa nhận ở trên rồi.

: Không buông bỏ được quyền vị, tính kế với cả Mẫn Chi.

Câu : Tật xấu của đối phương?

: Tham tiền.

: Tham ăn.

: Tham tiền.

: Mẫn Chi ngươi nên sửa đổi đi, thấy có nhiều người phàn nàn chưa?

: (đạm đạm liếc Thập nhất vương gia) Ta thích hắn như thế!

: (cong khóe môi thỏa mãn)

: (âm thầm trút giận lên quần chúng Ất bất hạnh nào đó) Tại sao hắn luôn nói trước những câu ta định nói!!!

Câu : Đối phương làm chuyện gì khiến ngươi không hài lòng?

: Hắn lén lút nhận sính lễ của những thế gia đến cầu thân.

: Hắn một mực chạy lên Thiếu Lâm cầu dược.

: Hắn gọi tên tiểu sư đệ trong lúc… (chợt có một luồng sát khí dày đặc tản mác, đương kim thánh thượng vô cùng thức thời mà im lặng)

: (tươi cười chữa cháy) Câu tiếp theo.

Câu : Ngươi làm chuyện gì khiến đối phương không hài lòng?

: Ta thường đi khiêu chiến với người khác.

: Ta có chuyện nhưng lại giấu hắn.

: Câu này ngươi nên hỏi Mẫn Chi.

: Ta không có gì để nói.

: (tươi cười) Ý hắn là ta chẳng làm gì khiến hắn không hài lòng.

hừ một tiếng, tức giận: Đàn Khinh Trần, mặt ngươi cũng dày thật!

Câu : Quan hệ giữa các ngươi đã đạt đến mức độ nào?

: (ôm thị uy với bên thứ ba) Thuộc về nhau.

: Tiểu tử ngươi thật chiếm hữu a.

: (nhu thuận mặc hắn ôm) Ân, thuộc về nhau.

thở dài, đang định mở miệng, liền bị cướp lời: Hắn và ta là cữu sanh!

: (nhíu mày) Câu trả lời này hình như không đúng trọng điểm…

Câu : Hẹn hò lần đầu ở đâu?

: Hẹn hò?

: Thật ra ta cũng không rõ lắm nó có nghĩa gì.

: (tỏ vẻ am hiểu) Ở trong nhà chúng ta.

: (nghe vậy cũng trả lời theo) Ở Hải Đường quán…

Quần chúng: (xôn xao) Hình như các vị ấy có suy nghĩ lệch lạc về định nghĩa hẹn hò rồi thì phải…

Câu : Bầu không khí lúc đó thế nào?

: (sau khi nghe nói cũng nhanh nhẹn bắt nhịp) Tuy lúc đó trời đang vào đông nhưng ta chỉ cảm thấy cả người khô nóng.

: Ta cũng nóng…

: Ta càng nóng…

Quần chúng: (cuồng hãn) Hiểu lầm càng lúc càng nghiêm trọng…

: …. Lần sau các ngươi nhớ mang theo canh giải nhiệt…

Câu : Địa điểm hẹn hò thường là ở đâu?

: Ở nhà.

: Ở nhà.

: Ở phủ ta.

: (quay đầu hỏi nhỏ với khán giả bên dưới) Hẹn hò có đúng là theo khái niệm mà họ đang nói không?

Câu : Ngươi sẽ làm gì để chuẩn bị cho sinh thần của đối phương?

: Làm mỳ trường thọ.

: (hiếm khi bối rối) … Hắn không chịu nói sinh thần của hắn, cũng không bao giờ muốn mừng sinh thần, nên ta…

: (thở phào) Thì ra không chỉ riêng ta không biết sinh thần của Mẫn Chi.

Câu : Bên nào tỏ tình trước?

: Ta.

: Hắn.

: Đương nhiên là ta.

Câu : Ngươi thích đối phương đến mức nào?

: …. Trước đó không phải đã nói là thuộc về nhau sao?

: (gật đầu đồng tình)

: Các ngươi… hai vấn đề rõ ràng khác nhau a!

: (đạm mạc mỉm cười) Đến mức phi tần trong cung chuyên dùng xích sa ngân nơi khóe mắt để tranh thánh sủng.

Quần chúng: (sụt sùi) Đàn mỹ nhân a~~

Câu : Vậy ngươi có yêu đối phương không?

: Yêu.

: Yêu. (lại nhịn không được thắc mắc) Là ai đưa ra những câu hỏi trùng lặp không chút sáng tạo như vậy?

: Ta cũng cảm thấy vấn đề này quá nhàm chán. Bất quá, yêu!

Câu : Đối phương nói gì sẽ khiến ngươi cảm thấy bị mê hoặc?

: (trực tiếp) Ta muốn ngươi.

: (đỏ mặt) Tên đầu gỗ! Ngươi có cần khai thật như vậy không.

: Hắn không cần nói gì, chỉ an tĩnh ngủ…

: Mẫn Chi ngươi còn chưa trả lời!

: Hắn nói… hắn nói… Ngươi không thích ta yêu thương ngươi… (mặt đỏ như sắp cháy)

Quần chúng: (như lang như hổ) Oa oa oa Hạ đại nhân hảo khả ái >_

Truyện Chữ Hay