Bà Triệu đứng ngoài cửa, nhìn Triệu Tiểu Đường ở trên giường tủm tỉm cười một mình, cảm thấy liệu có phải con mình có vấn đề về não bộ, nhưng bác sĩ chưa phát hiện ra không?
- Tiểu Đường
Bà nhẹ giọng gọi, nhưng không nhận được câu trả lời.
- Triệu Tiểu Đường.
Vẫn không nhận được câu trả lời.
Bà Triệu nhíu mày, tiến đến gần giường, vỗ nhẹ vào má Triệu Tiểu Đường. Lúc này, cô mới giật mình nhìn lên.
- Con bị sao vậy?
- Con đâu có sao.
- Thế sao con cứ ngồi cười một mình vậy? Mẹ gọi con mấy tiếng, con đều không trả lời.
- À, do con đang nghĩ đến chuyện khác thôi.
Triệu Tiểu Đường vừa nói, vừa tiếp tục ... cười. Cô quả thật đang nghĩ đến chuyện khác, chuyện ấy tên là Ngu Thư Hân.
Hôm qua, nàng ở lại với cô cả đêm. Mặc dù mẹ cô đã tới, nhưng nàng lại nhất định đòi ở lại chăm sóc cô. Hai người nói chuyện rất nhiều, nàng cũng đồng ý bắt đầu lại mối quan hệ yêu đương. Triệu Tiểu Đường cảm thấy lần bị thương này cũng không tệ, ngoài việc đau đến mức phải dùng đến thuốc ngủ, thế nhưng đổi lại được trái tim người đẹp thì cũng chấp nhận được. Tới sáng nay, bà Triệu mới nhất nhất "đuổi" nàng về nghỉ ngơi, đã mệt mỏi cả một ngày một đêm rồi.
- Tiểu Đường, tình hình của con cũng ổn rồi, nên tối nay bố mẹ sẽ trở về Bắc Kinh, mẹ không yên tâm để em trai con ở nhà một mình. Mẹ đã sắp xếp người đến chăm sóc con rồi, khi nào ở đây được xuất viện, mẹ sẽ đón con về nhà sau.
- Được được, mẹ yên tâm về đi, con cũng chỉ là một tay tạm thời không cử động được thôi.
Bà Triệu nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay cô, khẽ nói
- Con lớn rồi, mẹ không thể can thiệp vào chuyện của con nữa, chỉ là con hãy cố gắng tự bảo vệ bản thân, làm gì cũng phải đặt an toàn lên trước tiên.
Đứa con này của bà từ ngày bước vào giới giải trí đã trưởng thành hơn rất nhiều, thay đổi cũng rất nhiều. Bà biết, bên cạnh việc bảo vệ bản thân, Tiểu Đường còn ra sức bảo vệ gia đình, bảo vệ tâm tình của bà. Bà đến giờ cũng không còn quá đau buồn vì những lời nói độc địa trên mạng nữa, bà chỉ đau lòng cho con gái mình. Mặc dù Tiểu Đường bây giờ rất thành công, rất nổi tiếng, thế nhưng tâm tình mấy năm qua lại không thực sự vui vẻ. "Nụ cười thương mại" thường trực trên môi chỉ có thể đánh lừa người ngoài, sao có thể qua mắt được người sinh ra mình cơ chứ. Chỉ tới khi gặp lại Ngu Thư Hân, nhìn ánh mắt của Tiểu Đường dành cho cô bé ấy, bà mới hiểu ra một điều, ấy là người duy nhất mở được nút thắt trong lòng con gái bà chỉ có thể là cô gái xinh đẹp đó mà thôi.
- Mẹ, con xin lỗi. Mẹ rất mệt mỏi vì con phải không?
Triệu Tiểu Đường cúi đầu, nhìn vào bàn tay gầy guộc đang đặt lên tay mình. Rất nhiều người nói rằng gia đình cô vô cùng giàu có, như vậy là đủ hạnh phúc rồi. Thế nhưng đâu ai hiểu, đằng sau hai chữ "giàu có" ấy, mẹ của cô cũng chỉ là một người mẹ bình thường, con cái mãi mãi là điểm yếu đuối nhất của bà.
- Mẹ không mệt, mẹ rất tự hào vì con. Cho dù con yêu ai và làm gì.
Bà Triệu dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
giờ tối, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Triệu Tiểu Đường.
Bố mẹ trở về Bắc Kinh, chị quản lý cũng bị cô đuổi về khách sạn nghỉ ngơi. Từ hôm qua đến giờ, dư luận rất xôn xao vì tai nạn lần này của cô, cho nên chị ấy vô cùng bận rộn, chính xác là một ngày một đêm không ngủ. Sáng nay, mọi người trong nhóm cũng đã tới thăm cô. Sự cố lần này mặc dù không làm đêm chung kết phải hoãn lại, nhưng tiết mục của The Nine đã bị cắt, phần vì thiếu đi Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân, phần vì tất cả đều gặp một phen hoảng sợ, hoàn toàn không còn tâm trạng và thời gian để tập lại. Tuy có một chút tiếc nuối, thế nhưng Triệu Tiểu Đường không gặp nguy hiểm gì mới là điều khiến mọi người an tâm. Khổng Tuyết Nhi nói rằng Tịnh Hương cùng Lam Tuyết Y đều đã thành công xuất đạo, mặc dù phút cuối, Lam Tuyết Y vươn lên dẫn trước, trở thành Center của nhóm. Tịnh Hương sau khi được giải cũng chẳng hề vui vẻ, bởi vì không thể vào bệnh viện thăm cô được mà rất buồn bã và lo lắng. Triệu Tiểu Đường nghe đến đây, liền nhấc máy gọi điện chúc mừng cô bé, nói em nhỏ hãy yên tâm, cô không bị sao cả.
Sau cả một ngày nhộn nhịp người tới trò chuyện, cuối ngày, cô mới mở điện thoại, up một dòng trạng thái nói rằng mình vẫn ổn để trấn an fan hâm mộ. Trên mạng, tin tức về vụ việc tràn ngập, đúng sai đều có, cô cũng chẳng có tâm trạng đọc những thứ bát quái đó.
Cô vào Wechat, tìm tên Dụ Ngôn, ngón tay thoăn thoắt gửi đi dòng tin nhắn
- Cậu có tìm thấy sợi dây chuyền của tôi không?
Hôm nay khi mẹ giúp cô thay đồ, cô mới nhận ra sợi dây chuyền trên cổ đã biến mất. Triệu Tiểu Đường tìm tới những bác sĩ phẫu thuật để hỏi, kết quả chỉ nhận lại được cái lắc đầu của họ. Cuối cùng, cô không biết làm sao, đành nhờ Dụ Ngôn trước khi trở về thì quay lại Trường Long hỏi một chút xem lúc xảy ra sự cố, có ai nhặt được sợi dây ấy không.
Điện thoại kêu lên tiếng ting ting, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng mở ra xem
- Tôi đã hỏi rồi, không ai nhặt được cả.
- Vậy à, cảm ơn cậu.
Triệu Tiểu Đường chán nản bỏ điện thoại xuống. Cả ngày hôm nay, Ngu Thư Hân không trở lại bệnh viện, chiếc nhẫn cô luôn đeo trên cổ cũng biến mất theo sợi dây chuyền. Cô với tay, lấy điều khiển tivi, bật bộ phim hoạt hình yêu thích, thế nhưng chỉ xem được vài phút, tâm hồn đã giống như treo ngược cành cây, không chú ý gì đến sự tình xảy ra trong đó nữa. Cuối cùng, cô tắt hẳn tivi, miệng than thở
- Ngu trứng bao giờ mới quay lại đây chứ ?
Chẳng biết có phải Ngu Thư Hân nghe được lời than thở đó không, mà ngay lập tức, nàng xuất hiện phía sau cánh cửa. Triệu Tiểu Đường cầu được ước thấy, khuôn mặt mất mát nhanh chóng được thay bằng một nụ cười rạng rỡ.
Ngu Thư Hân sáng nay trở về khách sạn cùng mẹ và ông, hai người ngay sau sự cố đã tới Quảng Châu, thế nhưng vì quá lo lắng cho Tiểu Đường mà nàng cả đêm cũng chưa đến gặp hai người. Hơn nữa, Tuyết Y đã thành công xuất đạo, nàng cũng phải mất một chút thời gian sắp xếp và bàn giao công việc sắp tới cho trợ lý của mình. Nàng có lẽ sẽ ở đây cùng Tiểu Đường, ít nhất là tới khi cô được xuất viện, hai người sẽ cùng trở lại Bắc Kinh. Triệu Tiểu Đường này từ lúc nàng đồng ý yêu lại từ đầu, liền trưng ra khuôn mặt cún con, nài nỉ cô đừng vội trở về. Nhưng cái người ngốc nghếch ấy không biết một điều, ấy là cô lúc nào cũng nguyện ý ở lại.
Kể từ hôm đó, bác gái được mẹ của Tiểu Đường tin tưởng giao phó việc chăm sóc cô bỗng dưng lại trở thành người nhàn rỗi, bởi vì Ngu Thư Hân đã trả phòng khách sạn, ở luôn trong bệnh viện. Triệu Tiểu Đường đối với việc này vô cùng hài lòng, phòng bệnh cao cấp này không thiếu thứ gì cả, hàng ngày thức giấc đều được nhìn thấy người trong mộng, hơn nữa, lúc nào giả vờ đau đều đòi được một "liều thuốc" giảm đau đặc biệt, ấy là đôi môi ngọt ngào của Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường trước khi xảy ra sự cố đã thuê một căn hộ bên bờ biển, định rằng sau khi chung kết xong sẽ dẫn nàng tới đó một ngày, bây giờ kết quả lại biến thành gần một tuần cùng nàng trong bệnh viện, không biết nên vui hay buồn nữa. Ngu Thư Hân đối với việc Triệu Tiểu Đường bày ra tính cách trẻ con, thậm chí mè nheo đòi hỏi đều rất tự nhiên mà chiều theo, cũng không rõ là do người đó đang bị thương, hay là từ sâu trong tim nàng, trước giờ đều không kháng cự được.
Duy chỉ có một điều khiến cho Triệu Tiểu Đường có chút bối rối, ấy là mỗi lần thay đồ. Tuy rằng cả ngày chỉ ở trong phòng, thế nhưng tính cách ưa sạch sẽ từ nhỏ, cô không thể chịu được việc một ngày không tắm. Mà một bên tay thì lại bị thương, hoàn toàn không cử động được, cho nên việc thay đồ dĩ nhiên là do Ngu Thư Hân giúp đỡ. Giống như lúc này, đã sang đến ngày thứ được người đẹp chăm sóc, ấy vậy mà Triệu Tiểu Đường vẫn như ngày đầu tiên, đỏ mặt khi được đưa vào phòng tắm. Ngu Thư Hân nhìn người kia bối rối, tay chân luống cuống, miệng lí nhí nói rằng để cô ấy tự làm, nàng cố nhịn cười, lên tiếng
- Em còn ngại sao ? Cũng đâu phải lần đầu tiên.
Triệu Tiểu Đường cảm thấy mặt mình lại nóng lên, cô ấm ức đáp trả
- Có phải chị đang trả thù em mấy ngày trước trêu chị ở nhà phải không ?
- Dù có hay là không thì bây giờ, ngoài chị ra không ai giúp được em cả. Hay là em muốn mấy nữ y tá ngoài kia nhìn thấy cơ thể của mình ?
Triệu Tiểu Đường mím môi, không trả lời, tay bắt đầu đưa lên cúc áo. Ngu Thư Hân tiến tới, nhanh nhẹn giúp đỡ, sau khi cởi hết hàng cúc kia rồi, nàng nhẹ nhàng kéo chiếc áo xuống, sau đó để Triệu Tiểu Đường ngồi lên ghế, lại tiếp tục định tháo nốt áσ ɭóŧ bên trong. Triệu Tiểu Đường mặt càng thêm đỏ, cúi đầu xuống, mặc kệ người trước mặt, trong đầu thầm nghĩ mình không làm loạn thì càng nhanh chóng xong việc.
Ngu Thư Hân sau khi cởi nốt lớp phòng bị cuối cùng, nhìn cơ thể không một mảnh vải trước mặt, nàng cũng có chút ... thẹn thùng. Thực ra không phải mỗi Triệu Tiểu Đường muốn nhanh chóng tắm xong, mà cả Ngu Thư Hân cũng vậy. Nàng chỉ là một người bình thường, đứng trước cơ thể quyến rũ của người mình yêu, không thể không nổi lên chút ý tứ du͙ƈ vọиɠ nào. Mặc dù trước kia, hai người đã cùng nhau trải qua chuyện giường chiếu, không ít lần nhìn thấy dáng vẻ động tình của nhau, thế nhưng sau năm gặp lại, cũng mới chỉ đến mức hôn môi, bây giờ đột nhiên động chạm da thịt thế này, trong lòng không thể tránh khỏi một chút suy nghĩ đen tối. Nàng lắc lắc cái đầu, một tay cầm bông tắm, một tay cầm vòi tắm, cẩn thận để nước không dính vào vết thương, bắt đầu kỳ cọ.
Triệu Tiểu Đường cả người căng thẳng, lưng cứng đờ, cảm nhận từng nơi Ngu Thư Hân lướt qua, ngón tay như có như không chạm vào da thịt nóng hổi của cô. Nếu có cuộc bình chọn khoảnh khắc khiến Triệu Tiểu Đường xấu hổ nhất, thì chắc chắn là lúc này, khi người kia chạm vào ngực mình.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng, việc làm khiến không khí trong phòng tắm giống như ở phòng xông hơi cũng kết thúc, Ngu Thư Hân lấy một cái khăn quấn quanh người kia, kéo ra ngoài, chăm chú lau khô cơ thể đối diện, sau đó cẩn thận mặc áo cho cô.
Triệu Tiểu Đường nhìn xuống, thấy Ngu Thư Hân chăm sóc cho mình, trong lòng có cảm giác nàng giống như một cô vợ nhỏ đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh hơi hồng hồng. Cô nhanh chóng quên mất không khí ngương ngùng ban nãy, quên luôn cả cái tay đau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Thư Hân lên, dịu dàng cúi xuống, ngậm lấy đôi môi nàng, cái áo đang mặc dở còn chưa kịp cài cúc đã tụt xuống, lộ ra một nửa thân trên của cô.