Sau khi sự cố xảy ra, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, phóng viên cũng vì vậy mà kéo đến vây kính cổng. Chu Triều Dương mất rất nhiều công sức mới vào được bên trong, anh vội vàng chạy đến cửa phòng cấp cứu liền bắt gặp Ngu Thư Hân đang ngồi một mình trên băng ghế lạnh lẽo, khuôn mặt giấu sau mái tóc dài, bàn tay trái bị thương đã được băng bó cẩn thận, tay phải nàng vẫn nắm chặt sợi một sợi dây chuyền.
Chu Triều Dương tiến đến, cúi xuống trước mặt nàng, khẽ hỏi
- Em ổn không? Mẹ đang đến rồi.
Ngu Thư Hân ngước mắt lên nhìn người đối diện, Chu Triều Dương lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ thấy một Ngu Thư Hân yếu đuối và đáng thương như thế này. Đôi mắt nàng đỏ hoe, mấy giọt lệ vẫn đọng lại nơi khóe mắt, giống như sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
- Em vẫn ổn, chỉ có Tiểu Đường ...
Ngu Thư Hân nói đến đây, đột nhiên khóc nức nở, khung cảnh đáng sợ vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí nàng. Giàn đèn led rơi xuống, Triệu Tiểu Đường ôm chặt lấy nàng, máu của cô chảy ra ngày một nhiều, nhuộm đỏ cả một phần chiếc áo phông trắng.
Chu Triều Dương vội vàng ôm lấy nàng an ủi
- Không sao, không sao rồi, Triệu Tiểu Đường cũng sẽ không sao.
Ngu Thư Hân vẫn không ngừng khóc, đôi vai nàng run rẩy từng hồi. Nàng nắm chặt sợi dây chuyền của Triệu Tiểu Đường, trên đó là chiếc nhẫn đôi của hai người năm xưa. Hóa ra, Tiểu Đường vẫn luôn đeo nó bên người, chỉ là không ai biết mà thôi.
Chẳng biết qua bao lâu, đèn phòng cấp cứu được tắt đi. Ngu Thư Hân vội vàng đứng lên, nhìn Triệu Tiểu Đường được đẩy ra, một bên vai cùng cánh tay đã được băng kín.
- Cô ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng, các chấn thương phần mềm, chúng tôi đã xử lý và khâu lại, tuy nhiên do vết thương khá sâu, lại bị vật nặng rơi trúng, cho nên một phần xương đòn vai của cô ấy bị nứt, hiện tại chúng tôi cũng đã bó cố định lại.
- Vậy có thể khỏi được chứ?
Ngu Thư Hân gấp gáp hỏi lại.
- Có thể, tuy nhiên sẽ mất thời gian rất lâu, khoảng từ đến năm. Bệnh nhân sau khi tỉnh lại tốt nhất không nên cử động cánh tay bị thương, sau này cho dù tháo nẹp rồi cũng phải tránh bê vác nặng và tham gia các hoạt động cần cử động tay với vai quá nhiều.
Ngu Thư Hân lặng người, như thế này chẳng phải nói rằng ít nhất trong năm tới, Tiểu Đường không thể nhảy múa được nữa sao? Đối với một idol mà nói, đây quả thật là một tin dữ.
Nàng nói lời cảm ơn với bác sĩ, sau đó lặng lẽ đến phòng của Triệu Tiểu Đường. Chu Triều Dương và Tiêu Ngọc thấy Ngu Thư Hân vào, liền đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường nằm im ắng trên giường bệnh, trên trán còn có một vết thương nhỏ, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ gạt đi mấy sợi tóc dính trên đó. Ngón tay trắng trẻo từ từ lướt qua khắp khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện, cuối cùng, nàng gục đầu xuống người cô, nước mắt vừa rồi chưa kịp khô đã tiếp tục tuôn ra không ngừng.
- Triệu Tiểu Đường, sao em ngốc như vậy?
Ngốc nghếch giữ mãi chiếc nhẫn bên mình, ngốc nghếch chạy đến bên nàng, ngốc nghếch dang tay che chắn cho nàng...
Lời hứa hẹn gặp nhau sau đêm chung kết cuối cùng lại trở thành nằm trên giường bệnh...
Khi Triệu Tiểu Đường tỉnh lại, trời đã gần tối. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chỉ thấy bố mẹ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa gần giường. Bà Triệu thấy con gái cử động, liền giục chồng gọi bác sĩ, còn mình vội vàng chạy đến, lo lắng nói
- Tiểu Đường, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con cảm thấy thế nào, có nhận ra mẹ không?
Triệu Tiểu Đường cố gắng mỉm cười, đôi môi tái nhợt mấp máy
- Mẹ, con đâu có bị mất trí nhớ.
- Đứa nhỏ này, con có biết mẹ sợ lắm không, đang ở nhà liền nhận được điện thoại nói con gặp tai nạn, mẹ vội ra sân bay chạy tới đây.
Triệu Tiểu Đường theo thói quen, muốn giơ tay lên, nhưng vừa cử động, cô đã cảm thấy một cơn đau thấu xương ập đến, miệng khẽ xuýt xoa. Bà Triệu vội vàng giữ cô lại
- Con đừng cử động, bác sĩ nói tạm thời cánh tay cùng vai trái của con phải nẹp lại.
Triệu Tiểu Đường từ bỏ ý định muốn ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lần nữa, lại hỏi
- Mẹ, trước khi mẹ đến, ai ở đây cùng con vậy?
- Là Ngu Thư Hân.
- Vậy bây giờ cô ấy đâu?
- Con bé mới ra ngoài rồi, có lẽ tí nữa sẽ quay lại thôi.
Bà Triệu nhìn gương mặt thoáng qua một chút thất vọng của con mình, khẽ thở dài. Buổi chiều, khi tới đây, bà đã gặp Ngu Thư Hân trong phòng. Con bé vừa chào hỏi xong đã vội xin lỗi bà, nói rằng Tiểu Đường vì mình cho nên mới bị thương thế này. Bà Triệu tuy rằng xót con, nhưng cũng hiểu rằng, kết cục này là sự lựa chọn của Tiểu Đường, cho nên bà chẳng thể trách ai được. Hơn nữa, người đó lại là Ngu Thư Hân, nếu bà trách móc con bé, Tiểu Đường có thể vui vẻ được sao? Dù bà không rõ vấn đề gì xảy ra giữa hai đứa trẻ, thế nhưng là một người mẹ, bà vẫn có thể nhìn thấu tâm tư tình cảm của con mình.
- Bác sĩ đến rồi.
Tiếng ông Triệu vang lên, theo sau ông là bác sĩ cấp cứu cho Triệu Tiểu Đường và cả người mà cô mới nhắc đến - Ngu Thư Hân. Nàng lúc này đã thay một bộ đồ khác, mái tóc cũng được buộc gọn lên. Triệu Tiểu Đường vừa nhìn thấy nàng liền tươi cười, thế nhưng ở đây có nhiều người lớn, cô lại không biết phải nói gì.
Vị bác sĩ lớn tuổi sau khi kiểm tra xong, nói một vài câu đại khái rồi đi ra ngoài. Bà Triệu nhìn ánh mắt của con gái mình vẫn không rời khỏi cô gái xinh xắn đang đứng sau ông Triệu, liền lấy lý do muốn trao đổi thêm cùng bác sĩ, sau đó kéo ông ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường lúc này mới lên tiếng
- Chị có thể đỡ em dậy được không? Mỏi quá.
Triệu Tiểu Đường từ lúc tỉnh dậy thì không thể quay người được, chỉ có thể nằm một tư thế duỗi thẳng, việc này đối với người ưa vận động như cô thật sự là một cực hình. Ngu Thư Hân vẫn không đáp lời, nhưng chân đã tiến đến bên giường. Nàng nhìn cái người vẫn đang cười cười với mình, mím môi không nói gì, sau đó cúi xuống, dịu dàng đặt tay dưới cổ và eo Triệu Tiểu Đường, nhẹ nhàng nâng lên. Triệu Tiểu Đường phối hợp vô cùng tốt, sau khi nhấc được cổ lên, cô chống tay không bị thương xuống giường rồi từ từ ngồi dậy. Nhưng do đã nằm khá lâu, vết thương chỉ mới được băng bó, cử động đột ngột này vẫn khiến cho vai bên kia nhói lên, cô nhíu mày, cắn răng chịu đựng nó. Đến khi ngồi dậy được rồi, Ngu Thư Hân một tay đỡ cô, một tay điều khiển giường nâng lên để người kia có thể thoải mái dựa lưng vào. Sau khi làm xong hết thảy, trên trán Triệu Tiểu Đường đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Thật sự rất đau. Nhưng điều khiến cô lo lắng hơn, ấy là tới giờ, Ngu Thư Hân vẫn không hề lên tiếng, mà chuyển sang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Triệu Tiểu Đường vô thức nuốt nước miếng, đôi môi khô mấp máy
- Chị ... sao vậy?
Người đối diện thay vì trả lời cô, lại nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, hai bờ môi phút chốc chạm vào nhau. Ngu Thư Hân nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi có chút khô ráp, vô cùng chậm rãi nhấm nháp, nâng niu như một báu vật. Thế nhưng sau cùng, nàng không đẩy nụ hôn sâu hơn, cứ như vậy rồi rời ra.
Triệu Tiểu Đường từ lúc bị hôn đến khi kết thúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ biết rằng, Hân Hân lại rơi nước mắt rồi. Triệu Tiểu Đường vội vã giơ tay lên định lau, nhưng cánh tay mới đưa ra được một nửa đã bị Ngu Thư Hân bắt lấy.
- Chị đã rất sợ hãi, không phải sợ sự cố đó, mà là sợ em xảy ra chuyện. Em sau này có thể đừng như vậy nữa được không?
Nàng vừa nói, vừa nhìn vào cái người ngốc nghếch kia, bao nhiêu lo lắng sợ hãi đến giờ mới có thể tạm thời đặt xuống. Lúc ôm lấy Triệu Tiểu Đường một thân đầy máu, nàng mới nhận ra tình cảm của mình lớn hơn bản thân vẫn tưởng rất nhiều. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng nếu kết quả xảy ra xấu hơn, nếu lỡ như Tiểu Đường thật sự rời xa nàng theo cách này, nàng cũng không muốn sống nữa. Tâm trạng đan xen và rối bời không từ ngữ nào diễn tả được, ngay cả khi Tiểu Đường tỉnh lại rồi, cười ngốc nghếch rồi, nàng vẫn không dám tin, chỉ có cách thân mật nhất mới có thể giúp nàng cảm nhận được hơi ấm thực sự của Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường nhìn nàng như vậy, trong lòng nổi lên một tia đau lòng.
- Hân Hân, em đã nói rằng sẽ bảo vệ chị.
- Không phải theo cách này, Tiểu Đường.
- Không có cách nào cụ thể cả, chỉ cần là nguy hiểm và tổn thương, em đều không muốn chị phải chịu. Em không phải cố tình để chị cảm thấy có lỗi, chỉ là nếu người nằm đây bây giờ là chị, em sẽ đau hơn rất nhiều. Chị hiểu không? năm qua là quá đủ rồi. Hân Hân, chúng ta đừng làm khổ nhau nữa, có được không?
Ngu Thư Hân không trả lời, gục đầu vào vai người đối diện, tiếng khóc nức nở ngày một lớn, giống như một đứa trẻ đi lạc giữa bóng đêm, đến khi nhìn thấy người thân của mình, mới yên tâm chạy vào vòng tay người đó mà bấu víu, mà khóc cho vơi nỗi sợ. Nước mắt nàng rơi trong suốt ngày hôm nay có lẽ còn nhiều hơn cả năm qua cộng lại.
Triệu Tiểu Đường im lặng nghe tiếng thút thít bên tai, tay trái không thể giơ lên được, chỉ có thể bất lực nghe nàng khóc, miệng không ngừng lặp lại mấy lời nói an ủi. Không biết qua bao lâu, âm thanh nức nở mới dừng lại, Ngu Thư Hân nói giọng nghèn nghẹn
- Chúng ta ... bắt đầu lại đi.