Những ngày gần đây vô cùng bận rộn với cả nhóm. Quay quảng cáo, phỏng vấn, thu âm, luyện tập vũ đạo, chuẩn bị cho sân khấu hoành tráng nhất, cũng là sân khấu cuối cùng với cái tên The , mỗi ngày chỉ được ngủ vài tiếng đồng hồ, mọi người thân thể ai cũng mệt mỏi, thế nhưng trước ống kính vẫn phải giữ được trạng thái ổn định nhất. Lịch trình dày đặc như vậy khiến cho Triệu Tiểu Đường không còn thời gian để nói chuyện cùng Ngu Thư Hân. Dạo này, cô thoáng cảm thấy một chút khác lạ từ người kia. Ngu Thư Hân như có tâm sự, nếu không có ống kính trước mặt, nàng trở nên trầm tính đến lạ lùng, cái miệng xinh xắn không còn líu lo suốt ngày nữa. Có nhiều lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, nàng cũng không còn bám lấy cô mà ngủ nữa. Chỉ khi về nhà, Triệu Tiểu Đường mới cảm thấy quen thuộc, vì cũng chỉ tới lúc đó, Ngu Thư Hân mới như cũ cuộn tròn trong vòng tay của cô. Nhưng nhìn nàng mỏi mệt, cô cũng không muốn tra hỏi, chỉ im lặng ở bên chăm sóc nàng.
Hôm nay kết thúc công việc đã h sáng. Xe dừng trước cửa ký túc xá, Triệu Tiểu Đường bước xuống trước, theo thói quen để cho Ngu Thư Hân khoác tay mình vào nhà. Mới đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng gọi, cánh tay vẫn luôn bám vào cô chợt rút ra, hai người quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, ngũ quan tinh xảo, mặc trên người một bộ đồ thể thao đơn giản.
- Triều Dương
Ngu Thư Hân khẽ lên tiếng. Chu Triều Dương tiến đến trước mặt hai người, hơi mỉm cười, chào hỏi Triệu Tiểu Đường vài câu, rồi rất tự nhiên xoa đầu Ngu Thư Hân.
- Anh gọi em mãi không được, cho nên tới đây chờ. Không phiền em chứ?
- Anh đợi lâu chưa? Máy em hết pin, nên em không để ý.
Ngu Thư Hân trả lời, liếc nhìn người bên cạnh, sau đó kín đáo đứng lui về sau, tránh cái xoa đầu kia của Chu Triều Dương.
- Không sao, mới thôi.
Chu Triều Dương đưa cho Ngu Thư Hân một túi đồ, miệng nói
- Mẹ nói anh đưa cái này cho em, nhưng từ hôm qua anh đều không gọi em được, hết cách rồi, đành đến đây thôi.
- Cảm ơn anh.
- Được rồi, anh đi đây. Em nghỉ ngơi đi.
Chu Triều Dương nói xong, liếc nhìn Triệu Tiểu Đường vẫn đang đứng im lặng bên cạnh Ngu Thư Hân, sau đó rời đi. Trong mấy giây ngắn ngủi, anh ta cảm giác được Triệu Tiểu Đường đã hiểu ý mình rồi.
Triệu Tiểu Đường đây là lần đầu tiên nhìn Chu Triều Dương ở khoảng cách gần như vậy. Lần trước đưa Ngu Thư Hân về, anh ta không xuống xe, nên cô mới thoáng thấy bóng dáng cao lớn thôi, hôm nay nhìn mới nhìn kĩ, quả nhiên không chỉ dáng đẹp, mà khuôn mặt cũng không hề thua kém bất cứ người nổi tiếng nào. Khí chất tỏa ra mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Ngu Thư Hân vô cùng dịu dàng, còn ánh mắt nhìn cô lại mang chút ý cười nho nhỏ. Là ý tốt hay xấu, Triệu Tiểu Đường chưa rõ, nhưng chắc chắn anh ta cũng biết được quan hệ giữa cô và Ngu Thư Hân.
Sau khi Chu Triều Dương lên xe rồi, Triệu Tiểu Đường thở dài mệt mỏi quay người đi. Ngu Thư Hân lẽo đẽo theo sau, vừa có chút khẩn trương, lại xen lẫn vẻ bối rối. Suốt khoảng thời gian vừa rồi, mẹ không nói thêm gì với nàng cả, nhưng nàng hiểu, mẹ là đang chờ nhóm kết thúc hoạt động, khi ấy phim của Triệu Tiểu Đường cũng bắt đầu được quảng bá, những bức ảnh kia mà bị tung ra, hậu quả mà cô ấy phải gánh sẽ vô cùng lớn. Nàng nửa muốn nói cho Triệu Tiểu Đường, lại nửa không muốn, nàng không muốn đưa Tiểu Đường vào thế khó, không muốn cô ấy nghĩ mình là lí do khiến gia đình nàng bất hòa, thế nhưng bảo chia tay với Tiểu Đường, nàng lại hoàn toàn không tìm được một lí do gì hợp lý. Có những đêm nhìn người kia yên ổn ngủ cạnh mình, tưởng tượng ra cảnh hai người không bên nhau nữa, sự ôn nhu của Triệu Tiểu Đường rồi sẽ dành cho người khác, Ngu Thư Hân cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt, đau đến khó thở. Bên trong chuyện gia đình, bên ngoài lại thêm một Chu Triều Dương âm thầm quan tâm, anh không giống những người theo đuổi khác, không hề vồ vập, cũng chưa một lần tỏ tình để nàng có cớ từ chối. Đối với những cô gái khác, sự ấm áp của anh có lẽ sẽ nhanh chóng kéo họ vào biển tình của mình, nhưng với Ngu Thư Hân bây giờ, nó thật sự trở thành một gánh nặng.
Ngu Thư Hân tắm xong ra ngoài, thấy Triệu Tiểu Đường cầm một lon bia đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn vào đêm tối trước mặt. Nghe tiếng động, cô quay lại, thấy người kia cũng đang nhìn mình, Triệu Tiểu Đường đặt lon bia xuống, tiến đến lấy cái khăn trên tay Ngu Thư Hân, thành thục lau khô tóc cho người kia. Ngu Thư Hân im lặng hưởng thụ sự chăm sóc quen thuộc này, nhưng lúc này, nàng không còn cảm nhận được bình yên nữa.
- Chị có chuyện gì muốn nói với em không?
Triệu Tiểu Đường lên tiếng. Mấy ngày qua, cô không phải vô tư không biết những thay đổi nhỏ nhặt của người kia, chỉ là cô không muốn nói, cô cũng thấy cả những lần Chu Triều Dương nhắn tin cho Ngu Thư Hân. Dĩ nhiên, cô không tin vào việc Ngu Thư Hân thay lòng đổi dạ, dù Chu Triều Dương thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Nhưng hôm nay, khi anh ta xuất hiện, đứng bên cạnh Ngu Thư Hân, cô lại cảm thấy họ thật đẹp đôi, mà người này đã quen Ngu Thư Hân tới giờ cũng gần năm rồi.
Ngu Thư Hân chui vào lòng người kia, đôi tay siết chặt eo người đối diện, vùi đầu vào vai Triệu Tiểu Đường, tham lam hít hà mùi hương đặc trưng êm dịu thân thuộc.
- Cho chị thời gian có được không?
- Chị có tình cảm với Chu Triều Dương?
- Không có, không có.
Ngu Thư Hân lắc lắc cái đầu, rõ ràng, nếu nàng nói có, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Triệu Tiểu Đường sẽ vì vậy mà rời xa nàng, nhưng nàng lại không có can đảm.
- Hân Hân, chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau đối mặt tất cả, có chuyện gì cũng phải nói cho đối phương, không được giấu giếm mà.
- Đường, bây giờ chị chỉ muốn tập trung cho sân khấu cuối cùng thôi, mọi chuyện hãy để sau đó nói được không?
Triệu Tiểu Đường xoa đầu người kia, khẽ nói một chữ "Được". Đêm này hai người ôm nhau ngủ, nhưng trong lòng mỗi người lại theo đuổi suy nghĩ khác nhau.
Đầu tháng , sân khấu tốt nghiệp của The chính thức diễn ra, một buổi biểu diễn bùng nổ và tràn đầy cảm xúc. Quãng đường cả nhóm đi cùng nhau đã tròn hai năm, kể từ khi bắt đầu vào chương trình cho tới bây giờ, có thị phi mà cũng có hạnh phúc, với cả cô gái, đây là kết thúc quãng đường đầu tiên, đồng thời mở ra hành trình mới, mọi người vẫn là bạn tốt, vẫn sẽ ủng hộ nhau hết mình.
Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân như tháng trước, lúc hai người được xướng tên debut. Giữa tiếng reo hò và những giọt nước mắt nóng hổi, cô thì thầm
- Hân Hân, em yêu chị.