- Ngu Thư Hân, em ổn chứ?
Chu Triều Dương lên tiếng, khẽ lay vai người đối diện, anh đã nói tới câu thứ ba mà vẫn chưa nhận được câu trả lời.
- À, em không sao. Em xin lỗi, tự nhiên em nghĩ tới mấy chuyện linh tinh.
Đã một tuần trôi qua từ sau cuộc nói chuyện với mẹ, Tiểu Đường ngày mai cũng trở về. Nàng vẫn chưa biết mình nên đối diện với người kia thế nào.
- Em đang lo cho sân khấu sắp tới sao?
- Một chút, đó là sân khấu cuối cùng của cả nhóm mà.
Chu Triều Dương nhìn người trước mặt, cô gái bé nhỏ năm nào giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, nét hồn nhiên vô tư không còn nữa, chỉ có giọng nói ngọt ngào cùng đôi mắt long lanh là không hề thay đổi, vẫn như cũ cuốn hút anh không thôi.
- Mấy năm qua vất vả cho em rồi, bây giờ có thêm anh bên cạnh em nữa.
Ngu Thư Hân khẽ giật mình khi Chu Triều Dương đột ngột nắm tay mình. Nàng nhẹ nhàng thu tay về. Nàng không phải không biết tình cảm của Triều Dương. Những năm tháng ở Singapore, nàng đã từng có lúc rung động với anh, nhưng sau cùng, vẫn chưa phải là tình yêu. Khi đó, Triều Dương vẫn còn chút háo thắng và tự cao của một công tử nhà giàu, mà như vậy vô tình lại khiến Ngu Thư Hân có chút không tin tưởng về phương diện tình cảm, giờ đây gặp lại, anh lại như biến thành một người khác, trầm ổn và trưởng thành hơn rất nhiều. Tuy nhiên hiện tại, cho dù anh xuất sắc tới nhường nào thì cũng không thể gạt được cái người trẻ con nào đó ra khỏi trái tim của nàng nữa rồi.
- Không sao mà, đây là lựa chọn của em. Chúng ta về thôi.
Chu Triều Dương có chút hụt hẫng, lần này trở về, anh hoàn toàn tự tin theo đuổi Ngu Thư Hân. Cho dù về ngoại hình hay gia cảnh, công việc, anh đều cảm thấy mình rất xứng đáng. Anh còn không phải người trong ngành giải trí, cũng không lo mấy việc như fan cãi nhau hay thế nào đó. Gia đình Ngu Thư Hân cũng rất yêu quý anh, gần như là đồng ý anh là "con rể" tương lai rồi. Chỉ có cô công chúa nhỏ này, gần như không muốn tiếp nhận anh nữa, mỗi khi anh tỏ ra quan tâm đều ý tứ tránh né. Không lẽ trong lòng em ấy đã có người khác rồi sao?
Ngu Thư Hân trở về căn nhà riêng của mình. Vừa mở cửa, nàng đã thấy điện trong nhà bật sáng, nhìn kĩ liền thấy một bóng dáng quen thuộc nằm ngủ trên sofa. Triệu Tiểu Đường tay ôm con gà bông của nàng, gương mặt mệt mỏi, cả người cuộn lại, vali vẫn còn để bên cạnh chưa mở. Ngu Thư Hân ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt thân yêu này, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi, xuống tới đôi môi, rồi cái cằm nhỏ nhắn mà nàng vẫn hay cắn vào. Những lo lắng mấy ngày qua như vỡ oà, nước mắt nàng không ngăn được mà bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt, cuối cùng là bật khóc thật to.
Triệu Tiểu Đường nghe động liền mở mắt, mà cảnh tượng đầu tiên cô thấy là Ngu Thư Hân khóc như một đứa trẻ trước mặt mình, cô vội vàng ngồi dậy, ôm nàng vào lòng
- Sao vậy Hân Hân? Chị sao vậy, khóc thành ra thế này. Em làm gì sai sao?
Triệu Tiểu Đường lo lắng hỏi càng khiến Ngu Thư Hân khóc to hơn. Người này dựa vào đâu mà luôn cho rằng mình làm sai mới khiến nàng khóc chứ?
- Tiểu Đường, chị ... chị ... rất nhớ em.
Ngu Thư Hân nói giữa những tiếng nấc nghẹn ngào. Triệu Tiểu Đường đầu óc không còn tỉnh táo, vừa xuống máy bay liền chạy luôn tới đây, không hề nghỉ ngơi, vé máy bay cũng đổi lên sớm hơn. Cô nhớ người yêu quá rồi.
Triệu Tiểu Đường nhìn người trong lòng khóc lóc thảm thương, nhẹ nhàng cúi xuống hôn khắp mặt nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mình vẫn luôn mong nhớ. Nụ hôn chậm rãi, ngọt ngào xen lẫn vị mặn của nước mắt, dần dần giống như que diêm châm ngòi cho cảm xúc của Ngu Thư Hân, nàng vội vàng đẩy Triệu Tiểu Đường lên sofa, cả cơ thể nhanh chóng phủ lên người kia, hấp tấp vừa hôn vừa cởϊ áσ cô.
Triệu Tiểu Đường giữ người đang làm loạn trên người mình lại, lo lắng hỏi
- Sao thế? Hôm nay chị lạ lắm.
Ngu Thư Hân nhìn khuôn mặt lo lắng của người kia, chỉ thấy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu ngày một tăng cao, nàng không trả lời, nhanh nhẹn cúi xuống hôn đến điên cuồng. Triệu Tiểu Đường cảm thấy hôm nay Ngu Thư Hân thật kì lạ, nhưng nếu nàng có chuyện không vui, muốn phát tiết lên người cô, cô cũng không có lí do gì để từ chối cả, miễn là nàng thích.
Ngu Thư Hân vội vã cởi đồ của cả hai người, bắt đầu nhấm nháp từng chút cơ thể người bên dưới. Từ đôi môi đã hơi sưng, tới chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh quyến rũ, hai khoả mềm mại đang căng lên vì động tình. Ngực Triệu Tiểu Đường không lớn như Ngu Thư Hân, thế nhưng vẫn đủ để tạo nên sức hấp dẫn riêng của cô ấy, Ngu Thư Hân không nhịn được, cắи ʍút̼ điên cuồng. Triệu Tiểu Đường vừa cảm thấy đau rát, lại có chút hưng phấn, tiếng rên khe khẽ bắt đầu thoát ra từ cái miệng xinh xắn của cô, hai tay vô thức ôm lấy đầu người kia, nửa muốn đẩy ra, lại nửa như kéo gần vào.
Ngu Thư Hân là lần đầu tiên chủ động tấn công, nhưng lại vào ngày tâm trạng hỗn độn, nàng hoàn toàn không biết ôn nhu nhẹ nhàng, ngược lại như con sói nhỏ, bắt được con mồi rồi liền nhanh chóng xử lý. Nàng tiến tới nơi tư mật ở dưới, đã nhìn thấy có chút ươt ướt, nơi cửa hang phập phồng thu hút, nàng bắt đầu thăm dò một chút, đã nghe thấy tiếng rên của người ở dưới, liền không do dự mà tiến vào. Ngón tay bị hút chặt, Ngu Thư Hân khẽ di chuyển, nhịp độ dần trở nên nhịp nhàng, rồi đến nhanh hơn, thẳng tới khi cảm thấy ướt đẫm, Triệu Tiểu Đường cong người, kêu lên một tiếng, nàng mới rút tay về. Dáng vẻ động tình của Triệu Tiểu Đường vô cùng quyến rũ, đôi mắt nhắm hờ, đôi môi khẽ mở, những sợi tóc đen dính trên trán, từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài quanh khe ngực, Ngu Thư Hân nhẹ nhàng hôn lên môi người kia, ôn nhu trân trọng như một báu vật.
Suốt cả đêm đó, Triệu Tiểu Đường bị dày vò thêm nhiều lần, chưa bao giờ cô nghĩ Ngu Thư Hân có thể mạnh mẽ đến mức này, tới khi trời gần sáng, Ngu Thư Hân mỏi nhừ cả hai tay, liền ngủ quên trên ngực người kia. Nàng cảm thấy chỉ có cách này, chỉ có việc tiếp xúc thân thể, chỉ có lúc hai người như hoà vào một, Triệu Tiểu Đường mới không thể rời xa nàng.
Hôm sau, Ngu Thư Hân tỉnh lại trước. Nàng xuống khỏi người Triệu Tiểu Đường, ánh nắng mặt trời chiếu vào, lúc này nàng mới nhìn rõ từng dấu vết trên cơ thể trắng trẻo bên dưới, nàng nhận ra đêm qua, bản thân đã điên cuồng đến mức nào. Ngu Thư Hân chạm vào mặt người kia, giật nảy mình. Nóng quá, tại sao lại nóng như vậy?
Nàng sờ khắp mặt người kia, sau đó chạy đi lấy kẹp nhiệt độ. Đã hơn độ rồi, Triệu Tiểu Đường sốt rồi.
Ngu Thư Hân nhanh chóng lấy khăn lau người, mặc cho người kia một bộ đồ thoải mái, sau đó mang chăn ra đắp lên. Triệu Tiểu Đường sốt li bì, cả người nhức mỏi, cô mơ màng không rõ mình đang ở đâu, chỉ biết rằng mùi hương quen thuộc vẫn ở đây, lại yên tâm ngủ. Thẳng đến khi cảm nhận được cổ họng khô rát, cô khẽ mấp máy môi
- Nước ... nước.
Ngu Thư Hân nghe vậy, nhanh chóng chạy đi lấy nước. Triệu Tiểu Đường sau khi uống xong, đôi mắt nặng nề hé mở, điều đầu tiên cô thấy là khuôn mặt lo lắng của Ngu Thư Hân, phía sau là Dụ Ngôn.
- Tỉnh rồi, Tiểu Đường tỉnh rồi.
Dụ Ngôn đặt bát cháo xuống bàn. Sáng nay khi gọi cho Tiểu Đường, chỉ thấy Ngu Thư Hân nghe máy, nói cô ấy sốt rất cao. Dụ Ngôn liền tới, giúp Ngu Thư Hân nấu cháo, sau đó dọn dẹp một chút. Tới khi xong tất cả, Tiểu Đường cũng tỉnh lại.
- Nào, em ăn một chút, chị đã mua thuốc rồi.
Ngu Thư Hân nhìn khuôn mặt tái nhợt của người kia, vừa thương xót, vừa tự trách bản thân không nghĩ cho cô ấy, quay phim mệt mỏi, nàng lại bắt cô vận động cả đêm, quần áo không mặc, dẫn tới cảm sốt nặng như bây giờ.
Triệu Tiểu Đường khẽ lắc đầu, ngụ ý không sao, sau đó cố gắng ăn mấy thìa cháo người kia đưa tới miệng. Cô cảm thấy đắng ngắt khó nuốt, cổ họng đau rát đến khó chịu.
Sau khi ăn xong, nhờ thêm Dụ Ngôn giúp đỡ, cuối cùng cũng đưa được Triệu Tiểu Đường vào giường nằm. Uống thuốc xong, Ngu Thư Hân dịu dàng ôm cô, đôi tay lành lạnh xoa lưng, Triệu Tiểu Đường một lần nữa chìm vào mộng mị.
Tới hôm sau tỉnh dậy, trong người cảm giác đã khá hơn rất nhiều. Triệu Tiểu Đường nhìn bộ quần áo ngủ trên người mình, mới tinh, thơm mùi Ngu Thư Hân, cô khẽ mỉm cười. Nằm trên giường suốt cả một ngày, tay chân có chút tê dại, mất một lúc mới đứng được lên. Triệu Tiểu Đường mở cửa ra ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng lúi húi trong bếp, sofa ở phòng khách cũng đã được thay mới. Cô đi tới, ôm lấy người kia từ phía sau, dịu dàng hôn lên tóc Ngu Thư Hân.
- Em thấy khá hơn không?
Ngu Thư Hân lên tiếng, muốn quay lại nhưng người kia lại có vẻ vẫn muốn duy trì tư thế này. Triệu Tiểu Đường cất giọng, âm thanh vẫn còn mang chút khản khàn
- Em ổn, hôm nay sẽ khỏi, mai còn đi tập chứ.
Ngày mai cả nhóm sẽ bắt đầu luyện tập cho sân khấu tốt nghiệp vào tháng sau, chấm dứt hành trình tháng của The .
- Xin lỗi, là tại chị em mới ốm ra thế này.
- Sao lại là tại chị chứ, là do em quá quyến rũ.
Triệu Tiểu Đường cười cười. Cô vẫn còn nhớ đêm đó, Ngu Thư Hân khóc rất nhiều, nhưng có lẽ cô sẽ để một thời điểm thích hợp hơn để lên tiếng. Nếu Ngu Thư Hân chưa muốn nói, cô sẽ để im theo ý nàng.
____________________
Tà đạo tà đạo không thể viết được phái tà đạo