Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Thư Hân căng thẳng nhìn người trước mặt, từng giọt mồ hôi li ti chảy xuống trán nàng, đôi mắt long lanh sắp khóc, miệng nàng khẽ mấp máy.
- Đường ... em thật sự không tin chị nữa sao?
Triệu Tiểu Đường giữ chặt khẩu súng trên tay, đôi mắt mông lung nhìn người đối diện, mới hôm qua còn đầu ấp tay gối, hôm nay đã trở thành đối thủ của cô.
- Xin lỗi, em không thể. Chúng ta không đi chung một con đường nữa rồi.
- Vậy em nổ súng đi, đừng quên rằng trái tim chị vẫn mãi là của em.
Triệu Tiểu Đường do dự, bàn tay buông lỏng khẩu súng đang dần dần hạ xuống, nhưng chưa kịp nói thêm gì, trên người Ngu Thư Hân đã xuất hiện một mảng đỏ thẫm. Nàng ngã khuỵ xuống.
- Triệu Tiểu Đường, đây là chỗ để em diễn phim tình cảm đấy à?
Tiếng của Hứa Giai Kỳ vang lên. Cô vừa trốn thoát khỏi Khổng Tuyết Nhi bên kia, liền thấy bên này Triệu Tiểu Đường đã tóm gọn được Ngu Thư Hân. Nhưng chờ mãi, nửa ngày trời vẫn thấy hai người nhìn nhau liếc mắt đưa tình, cuối cùng cô đành phải ra tay, bắn vào vai Ngu Thư Hân. Chờ Triệu mắt lác kia nổ súng được chắc cả đội cô cũng hy sinh luôn rồi.
- Không có, em định hỏi thêm manh mối, bắt nàng làm con tin.
Triệu Tiểu Đường lên tiếng thanh minh, Ngu Thư Hân đúng ra trúng đạn đã mất mạng rồi, giờ này đang ai oán nhìn Hứa Giai Kỳ
- Này, cậu có biết tôi vừa từ vòng hồi sinh ra đây không?
Triệu Tiểu Đường nhìn khuôn mặt giận dỗi kia bật cười, mới chơi được một chút, Ngu Thư Hân tới giờ đã bị bắn mất mạng. Vừa từ vòng hồi sinh ra thì gặp cô, nhưng cô còn chưa kịp cho nàng chơi thêm chút nữa, Hứa Giai Kỳ đã nổ súng, một lần nữa đưa Ngu Thư Hân quay về vạch xuất phát.
Triệu Tiểu Đường đặt cây súng nước trên tay xuống, xoa đầu người kia
- Ngoan, lần sau ra thì trở thành con tin của em, em bảo vệ chị.
- Làm gì có luật đó chứ?
Hứa Giai Kì thất vọng, nhìn đồng đội không có tương lai này, cô chỉ muốn bắn luôn ahh.
Staff đi tới, đưa Ngu Thư Hân vào vòng hồi sinh, phải chờ đồng đội tới mới cứu nàng ra được.
Hôm nay cả nhóm tham dự một chương trình thực tế, chia ba người một đội, Triệu Tiểu Đường vô cùng thích những trò nhập vai như thế này, chơi vô cùng vui vẻ. Có điều trời quá nắng, cô uống trà sữa liên tục vẫn cảm thấy không đủ.
Tranh thủ nghỉ giải lao, Triệu Tiểu Đường đội cái mũ con vịt màu vàng, tung tăng mang cốc trà sữa thứ ba tới chỗ Ngu Thư Hân, có lẽ vòng sau nàng mới được hồi sinh tiếp. Ngu Thư Hân nhìn thấy người yêu, ban nãy còn cầm súng lạnh lùng, bây giờ không khác gì đứa trẻ đi công viên, thật đáng yêu ahh.
- Chị có uống không?
- Không uống, Ngu Thư Hân này không nhận gì từ kẻ địch cả.
Nàng lắc lắc cái đầu, hai chùm tóc theo đà mà lắc theo, Triệu Tiểu Đường thấy vậy, cố nén cười, nói:
- Vậy sao, thế em uống hết.
Triệu Tiểu Đường nháy nháy đôi mắt, thật sự một hơi hút gần hết cốc nước. Ngu Thư Hân cầm cái lá chắn to như cái chảo bên cạnh, toan đánh người kia.
- Haha được rồi, được rồi, bây giờ đang đình chiến mà. Ngoan nào uống đi, mặt chị nóng đến đỏ bừng rồi.
Ngu Thư Hân nhìn cái mũ con vịt lắc lư trên đầu người kia, lại thêm khuôn mặt cố gắng làm xấu, không diễn nổi nữa, phì cười.
Triệu Tiểu Đường đưa cho nàng cốc nước, sau đó cúi xuống, buộc lại dây giày cho người kia. Ngu Thư Hân từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy hai tai con vịt lắc lư, nàng không nhịn được, thầm cảm thán
- Đáng yêu quá.
- Em sao?
Triệu Tiểu Đường buộc xong dây giày cho người kia, đứng dậy hỏi.
- Cái mũ trên đầu em.
- Thế em không đội nữa, hừ.
Tiếng của đạo diễn vang lên, vòng tiếp theo bắt đầu, Ngu Thư Hân bây giờ chỉ còn một mạng, không thể không cẩn thận.
Triệu Tiểu Đường lần này để cho an toàn liền mặc thêm áo chống đạn, bỏ cái mũ con vịt kia ra, vẻ đáng yêu biến mất, thay vào đấy là một Triệu công binh ngầu ngầu lạnh lùng. Đi tìm manh mối một vòng mà không thấy gì, chỉ thấy một cái đầu với hai chùm tóc tung tăng đằng trước, Triệu Tiểu Đường nén cười, thầm nghĩ "cẩn thận" như thế này thì sống sao được chứ.
Cô nhẹ nhàng tới gần, một lần nữa, dí súng vào lưng người kia, miệng khẽ nói:
- Đứng im.
Ngu Thư Hân giật mình quay lại, thấy gương mặt lạnh nhạt kia, nàng bắt đầu ... chu mỏ
- Đừng bắt chị nữa, em coi như không thấy chị đi màaaa.
- Không được, Triệu Tiểu Đường này không giúp quân địch phản lại đồng đội.
- Nếu không tối nay em đừng hòng vào phòng ngủ.
Ngu Thư Hân doạ nạt, Triệu Tiểu Đường đằng sau cặp kính đen khẽ chớp chớp mắt, không vào phòng thì sao ngủ được chứ?
Cô thu súng về, quay đầu bước theo hướng ngược lại, nói vu vơ.
- Trời tối quá, chẳng thấy gì cả.
.
.
.
.
.
Huhu nay thấy ảnh high quá mọi người ạ, đáng iu chiss mất nên cho phép mình viết cái vui vui này tí nhé =)))) vì nó ko liên quan gì tới mạch truyện sau này nên mình để tạm là ngoại truyện ạ.
Xin lỗi nếu làm mất hứng của mọi người nha nhưng vì những ảnh kute bên dưới hãy bỏ qua cho mình nhóooon :))))
Lý do thấy trời tối ...
Trời ơi game bắn súng gì mà có chút zịt con lạc vào đây vậy :)))) đáng iu chết tôi rồiiiii
Đặc vụ này với cả chú zịt vàng ở trên là ư?
Cận cảnh màn dặn dò "tha cho chị" của ai đó :)))))