Hôm sau tỉnh dậy Ân Cửu U bị Tô Gia Hạo tiếp vào cung yết kiến hoàng thượng.
Lần này Ân Cửu U bị đưa đến tòa điện xa lạ, nàng chưa từng đến nơi này bao giờ, nhìn lên chữ rồng viết ba chữ Thái Hòa Điện.
Thái Hòa Điện? Tẩm điện của hoàng thượng hay hoàng hậu hay là của thái hậu chuyên dụng tĩnh điện?
Đi vào lúc sau nàng bỡ ngỡ một trận, đầu óc thiếu chút choáng váng va đập.
Một đám tiểu nữ tiểu tử bên trong Thái Hòa Điện ngồi ngay ngắn ở tọa vị, nhìn mười phần giống như các học đồ đang chờ lão sư.
Hy vọng nàng đoán sai đi.
Ngao Uy đế vương ra tiếp kiến Ân Cửu U, hắn cười cười mang điểm lấy lòng, "Ân đại sư, thật không dám giấu giếm, lão sư Trận Pháp Sư hôm nay đột nhiên có việc bận quấn thân không đến nên mới đường đột nhờ đến ngài."
Ân Cửu U trừng trừng mắt nhìn Ngao Uy đế nói dối mặt không đổi sắc, mắt không chớp một cái.
"Dương Triệu Bá đâu?"
"Dương đại sư ở Dương phủ..."
"Gọi hắn tới."
Ngao Uy đế lập tức kêu người gọi Dương Triệu Bá tiến cung, Ân Cửu U nhìn nhìn bảng hiệu trước điện, nàng nghi ngờ hỏi, "Bệ hạ là do ta không biết đọc hay đúng như trước mặt nơi này gọi Thái Hòa Điện."
Ngao Uy đế cười cười đáp, "Nơi này đúng gọi Thái Hòa Điện a."
Nàng thắc mắc, "Không nơi để học sinh học gọi Quốc Tự Giám sao?"
Ngao Uy đế vương ngượng, "Không dám giấu đại sư, thật ra nơi này là do vị lão sư Trập Pháp Sư kia giảng dạy chuyên môn khu vực, các học sinh luôn đến nơi này học, còn Quốc Tự Giám cũng là một nơi để học tập, nhưng là học thư tịch."
Ân Cửu U hiểu rõ gật nhẹ.
Trong lúc hai người nói chuyện Dương Triệu Bá đã đến cung điện, hắn khẽ khom lưng cung kính, "Ân thiếu."
Ân Cửu U không dong dài nói, "Ngươi vào đó dạy học sinh học đi."
Dương Triệu Bá ném tránh nhiệm, "Ta học tài không đến, không dám dạy học."
Ân Cửu U cau mày, "Ngươi học tài không đến nhưng có can đảm nhận đồ đệ thì nói gì đến việc dạy đám học đồ này. Ngươi hiện tại là muốn kháng lệnh?"
Câu cuối Ân Cửu U hằn giọng hỏi, tâm Dương Triệu Bá run khẽ một trận, máu huyết nghịch lưu xông lên cuống họng bị hắn cố gắng gượng ép đi xuống, "Không dám."
"Không dám thì vào đó mà dạy đi."
"Ân thiếu có kiến thức uyên thâm không giảng dạy học đồ sao?" Dương Triệu Bá nghi hoặc hỏi.
Câu này vừa chuẩn Ngao Uy đế thắc mắc. Thật ra hắn cố tình để Ân Cửu U đếm dạy dỗ đám học trò này, nhưng hắn lại không thể nói thẳng với nàng, nên chỉ đành bịa ra vài cái lí do.
"Ngươi nhìn vào trong đó, người lớn tuổi nhất hơn hai mươi, người nhỏ nhất cũng phải mười ba mười lăm tuổi đi. Ta mới có mười bốn tuổi, gần như bằng với những đứa trẻ nhỏ nhất trong đó, ngươi nói ta dạy dỗ chúng, sao không nói ta đi làm trò cười cho đám tiểu tử đó!"
Ngao Uy đế, Dương Triệu Bá, "...." Hình như có lý.
"Lần sau lão sư Trận Pháp Sư có việc bận đi vắng đừng tìm ta mà đi tìm Dương Triệu Bá đi, hắn rảnh rỗi hơn ta." Ân Cửu U để lại câu nói xong liền rời khỏi hoàng cung.
Dương Triệu Bá trợn trắng mắt dã nhìn Ân Cửu U bỏ đi.
Cái con người tùy hứng này hắn không muốn phục vụ! Nhịn a nhịn a, chỉ có ba tháng thời gian.
Ân Cửu U tiếp tục đi chợ mua đồ về nấu ăn, hôm qua Thập Cửu đề cập đến bánh kem, nàng nghĩ đi mua nguyên liệu theo lời Ân Thập Cửu.
"Vương tử đại nhân, ta mua nguyên liệu về rồi, người chỉ ta cách làm a." Ân Cửu U cười nhỉn bước vào nhà.
Ai ngờ người ở trong khách phòng không phải là Ân Thập Cửu mà là một cái nam nhân xa lạ.
Nam nhân khoảng mười tám đến hai mươi tuổi, mái tóc trắng, đôi mắt hạnh màu tím sẫm, ngũ quang rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, môi bạc hồng nhuận, da mặt có điểm trắng như người bị bệnh, không đúng, từ trên xuống dưới con người này đã khá giống với người bị bệnh bạch tạng rồi a.
Cửu U không thấy Thập Cửu có điểm mất kiểm soát tâm tình, lại còn có thêm kẻ xa lạ trong nhà... một cỗ hỏa khí trong bụng dâng lên, lấy tốc độ nhanh chóng rút ra hai khúc côn ghép lại với nhau, tạo ra đoạn côn đập từ trên đỉnh bách hội nam nhân đập xuống.
Nam tử trong nhà thấy Ân Cửu U định chào hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị một trận sát khí tràn ngập khắp phòng khách đè ép đến ngột thở, nam tử sợ hãi theo bản năng trốn đi.
Ầm!
Hắc côn hạ xuống tạo một cái động lớn dưới đất, nam nhân sắc mặt tái mét, bỏ chạy, miệng không ngừng kêu cứu, "Chủ nhân cứu mạng, cứu mạng a!!! Ta chết mất, chủ nhân ta thật sẽ chết, sẽ chết a!!!"
Ân Thập Cửu ở trong phòng lập tức chạy xuống dưới, từ mắt thường hắn vẫn thấy được sát khí mịt mù trong phòng, thấy thêm Cửu U con ngươi vô hồn xuất ra từng tia hàn quang lạnh lẽo nhìn Bạch Dạ chạy trối chết, miệng không ngừng kêu cứu.
"Tiểu U Nhi, dừng tay!" Ân Thập Cửu quát lên.
Nghe được giọng Thập Cửu, sát khí mù mịt trong phòng trong nháy mắt tiêu tán chỉ còn vài tia hàn khí chưa dứt.
"Ca..." Ân Cửu U nhìn nhìn Ân Thập Cửu, thấy hắn không có gì nàng mới nhẹ nhàng thở ra một ngụm nhọc khí.
"Ân."
"Ai đây?" Nàng chỉ đến Bạch Dạ.
Ân Thập Cửu nhìn hắn, cười híp mắt đáp, "Bạch Dạ, nô lệ ca mới mua từ chợ đen về."
Ân Cửu U cau mày, "Muội vừa mới từ đó về sao không thấy ca?"
Ân Thập Cửu vẫn cười híp mắt để che đi xúc động trong con ngươi, vân đạm phong khinh đáp, "Lúc muội được Tô đại nhân đến tiếp đón rời đi, ca cũng ra chợ một chuyến, chắc lúc ca về với lúc muội đi chợ không có trùng hợp đi."
Ân Cửu U xem.như tạm chấp nhận, hỏi tiếp, "Còn Mặc đâu?"
Ân Thập Cửu như cũ trả lời, "Ca đưa bản đồ cho hắn để hắn tự rời đi rồi."
Ân Cửu U ninh mi, "Ca biết vẽ bản đồ?"
Dừng trách nàng hỏi câu này, nàng có ký ức nguyên chủ, ca ca từ lúc nhỏ thường xuyên đi lạc, hơn nữa còn là bệnh mù đường mãn tính, vừa mới chỉ hắn đường từ chợ về, qua lại một khắc sau không nhớ gì cả, hình như hơn ba năm cũng không có nhớ được, phải đến năm bảy tuổi mới nhớ đường đi...