Ở Ân gia, Ân Cửu U lấy Tử Kình Hung Xà làm một cháo mười món khô, Tam Vĩ Yêu Hồ bảy canh một kho, lấy thêm ít dược liệu ngoài vườn và nguyên liệu cùng với thêm vài thứ sơn hào hải vị nàng mới đi chợ về làm thêm vài chục món ăn.
Đến giờ ngọ, mãn hán toàn tịch cũng vừa xong, nàng bày lên bàn, ăn cùng Ân Thập Cửu.
Nói mãn hán toàn tịch cũng hơi quá, vì trên bàn chỉ có khoảng mười món đúng trong thực đơn mãn hán toàn tịch, hơn bốn mươi món còn lại đều sai lệch rất nhiều.
Cái duy nhất nàng không tin tưởng vào mắt mình chính là Ân Thập Cửu sức ăn một người hết tám phần thức ăn trên bàn, còn lại hai phần hắn ăn không hết, duy nhất có một món Thập Cửu nhất quyết không ăn là cháo...
Ân Cửu U cũng không có để ý quá nhiều, chỉ xem như hắn ăn no không ăn được hết toàn bộ, nên thay hắn ăn hết số còn lại.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ăn thịt Thanh Tước Điểu sau về nhà liền rơi vào trạng thái ngủ sau để tiêu hóa linh khí dồi dào.
Cửu U suy đoán, lần này Tiểu Bạch cùng Tiểu Bắc muốn xông thẳng đến đại giới, tiến đến Võ Hoàng cảnh.
Ma thú cao cấp tiến nhập đến Võ Hoàng cảnh tốc độ sẽ có điểm chậm chạp nhưng so với con người vẫn nhanh hơn rất nhiều, đến khi đạt đến Hóa Hải cảnh mới cùng con người đồng dạng chậm chạp khó tiến, đi một bước gian nan một bước.
Ân Thập Cửu ăn xong không đi nổi chỉ có thể nằm dài trên ghế chờ tiêu hóa bớt rồi đi lại cho tiêu hóa thức ăn.
Thịt ma thú không giống thịt bình thường, chúng rất dồi dào năng lượng, dễ no, no lâu, hơn hết, chúng còn có tinh nguyên trong thịt, ăn vào để hỗ trợ võ giả tu luyện.
Thập Cửu nhớ đến thứ mình ăn là thịt ma thú liền hoảng loạn nhìn lại Cửu U, thấy nàng không nói lời nào mới bình tâm vuốt xuống lo âu.
Thật ra Ân Cửu U đã biết hắn có thể tu luyện từ lâu, uống thuốc do nàng điều chế người điên liền sẽ hết bị điên, thiểu năng liền hết thiểu năng, linh mạch không thông liền được đả thông, há có lý nào uống cả tháng mà một chút cũng không có tiến hóa, trừ phi không điên, không thiểu năng, đã tu luyện.
Duy nhất nàng không rõ là trên người Thập Cửu không có linh khí ba động như võ giả thông thường, nàng suy tư mấy ngày cũng không có tìm ra đáp án đành phải để qua một bên không quản đến.
Không giống Thập Cửu, nàng chỉ ăn hai phần không tính quá no cũng chẳng tính vừa bụng, quyết định đi dạo hoa viên tiêu hóa.
Gần đến giờ chiều, Ân Cửu U thấy Mặc ở trong dược viên tưới nước, nàng khẽ ở phía sau lưng hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn.
"A!" Mặc thất kinh nhảy về trước một bước, cảnh giác nhìn người phía sau.
Trên mặt Mặc hiện rõ vẻ sợ hãi cùng cảnh giác làm Cửu U cau mày, nàng hỏi, "Ngươi sợ ta?"
Mặc ra sức lắc đầu, cố gắng áp chế tâm tình bất định trong lòng đáp, "Không có."
Lại là ánh mắt quật cường, che giấu cảm xúc, mỗi lần nhìn đến thứ ánh mắt như vậy Ân Cửu U có cảm giác tim đập lạ thường, rất muốn lôi đối phương đánh một trận... Có khi còn có loại xúc động muốn giết người.
"Chủ.... chủ... nhân... Chủ nhân..." Mặc ra sức gọi.
Ân Cửu U hoàn hồn, nàng phát hiện bản thân đang dùng sức bàn tay siết chặt cổ Mặc, đảo mắt nhìn vẻ mặt thống khổ kia, lòng Ân Cửu U chợt nhảy ra tia thất vọng buông cánh tay khỏi cổ Mặc.
Nàng ảo não đi vào nhà, miệng thì thầm âm thanh vô cùng nhỏ, "Xin lỗi."
Mặc có tu vi Võ Hoàng, hơn nữa còn là người Dực tộc nên nghe rất rõ Cửu U xin lỗi hắn. Mặc thật sự không rõ hai vị chủ nhân hắn phục vụ...
Vào nhà, Ân Thập Cửu đã có thể đi lại sau cơn no, hắn thấy Cửu U liền cười híp mắt, giọng nói dễ nghe, "Tiểu U Nhi, ca có thể xin muội một việc không?"
Ân Cửu U nhướng mày, "Vương tử đại nhân muốn gì?"
Ân Thập Cửu nghĩ nghĩ, "Muội phải đáp ứng trước."
Ân Cửu U bật cười, "Chỉ cần vương tử đại nhân muốn dù có bảo muội chết muội cũng đồng ý."
Lời vừa ra sắc mặt Thập Cửu không vui vẻ lắm, nhưng nó diễn ra trong nháy liền biến mất, hắn khoắt khoắt tay, "Ta không thích muội chết, muội chết ta sống thế nào chứ? Ta là muốn xin muội đổi nô lệ."
Thập Cửu nói khiến Ân Cửu U ấm áp trong lòng, nàng khẽ mỉm cười, nên khi Thập Cửu muốn người Ân Cửu U không do dự gật đầu, "Hảo."
Hắn kinh ngạc hỏi, "Thật sao?"
Nàng khẳng định, "Thật."
Bất quá, Ân Thập Cửu đã biết trước đáp án...
"Lần này ca sẽ tự thân đi chọn nô lệ." Ân Thập Cửu vỗ ngực tự tin nói.
Ân Cửu U khẽ ninh mi, "Vương tử đại nhân có thể không?"
Ân Thập Cửu hừ hừ cười tự luyến, "Muội đừng khinh thường ca, ca có thể nhìn ra được tu vi người khác đó nha."
Cửu U cười nhẹ gật đầu hùa theo cho hắn vui.
Thập Cửu rõ ràng thấy được Cửu U cười với gật đầu chính là có lệ... Trát tâm a.
Nàng nói thêm, "Vương tử đại nhân không cần bán Mặc lại đâu, cần tiền, muội cho vương tử đại nhân đi mua nô lệ." Nói rồi còn đưa đến cho Ân Thập Cửu một túi tinh thạch cao cấp.
Trong lòng Ân Cửu U như chuốc xuống tảng đá trong lòng, để Mặc đi cũng tốt, cứ mỗi lần nhìn thấy mắt hắn cường quật nàng lại nổi sắc tâm dục vọng... Cảm giác này vô cùng khó chịu và tội lỗi.
Cứ như... Nàng nổi sắc tâm sai người.
Giống như kiểu nàng đã có phu quân, nhưng lại nổi sắc tâm với nam nhân khác, cùng hồng hạnh xuất tường cảm giác tương tự đến bảy phần.
"Ngày mai ca sẽ mua nô lệ khác, còn về Mặc... Ca nghĩ hắn cần sức mạnh, hắn không phải nhân loại, hắn chắc hẳn có mối thù trong tộc mới bị đưa đẩy đến con đường nô lệ. Ca biết một nơi có thể tu luyện, ca sẽ chỉ dẫn hắn đến đó." Ân Thập Cửu quyết định nói ra.
"Ở đâu?" Ân Cửu U nghi ngờ.
"Ca từng lạc trong rừng tại Đại Ngụy quốc, mới biết được có điểm lịch luyện, chỉ qua hơi nguy hiểm điểm." Thập Cửu rõ ràng nói lắc léo cho qua chuyện.
Ân Cửu U vô tâm không quản, "Vương tử đại nhân quyết định là được."
Thập Cửu trong lòng hoan hô muội muội nhà hắn. Tiểu Tịch Nhi nhà ta trước sau vẫn là sủng ca cuồng ma a!