Hai người Dương Triệu Bá hừ lạnh không phục.
"Nhưng dù gì bọn ta cũng đã phá được một cái cấm chế rồi còn gì!" Đệ tử Dương Triệu Bá tức giận nói.
"Được được, vậy ta lấy hết ba cái cấm chế này làm luôn ba vòng thi, các ngươi vừa rồi giải xong một cái cấm chế coi như thắng một vòng. Hiện tại có hai cái, các ngươi có thể đi phá. Ta đã chọn lấy ba cái cấm chế làm đề tài thi hết cả ba vòng, ta cho các ngươi lần nữa phá cấm chế cơ hội, thế nào dám lên không?" Ân Cửu U cười ngạo mạn nói.
"Ngươi... Có gì mà..." Tên đệ tử định lên tiếng tiếp chiến không ngờ bị Dương Triệu Bá kéo lại.
Dương Triệu Bá nhìn qua cấm chế một vòng, chi chít văn tự thế này muốn phá giải chỉ sợ mất đến năm ngày thời gian.
"Cho chúng ta năm ngày." Dương Triệu Bá nói.
"Năm ngày?" Ân Cửu U kinh sợ nói.
Đệ tử Dương Triệu Bá đắc ý, cười nhạo, "Bọn ta chỉ mất năm ngày để giải mà khiến người kinh ngạc như thế à?"
Ân Cửu U lạnh mặt lườm đệ tử Dương Triệu Bá, sắc mặt tối sầm, không nhìn rõ ý khinh thường trong mắt Ân Cửu U.
"Ta cho các ngươi nửa canh giờ, nửa canh giờ trôi qua mà còn không phá được cấm chế thì các ngươi không còn cơ hội nữa." Giọng nàng không vui không buồn chẳng có chứa một tia cảm xúc, mọi âm điệu đều bình thản như nhau.
"Cái gì? Nửa canh giờ đi phá giải hai cái cấm chế. Chi bằng ngươi làm đi." Đệ tử Dương Triệu Bá không tin nàng làm được.
"Các ngươi nhận thua ta sẽ ra tay." Ân Cửu U nói.
"Ngươi nghĩ cũng thật tốt, bọn ta tốn ba canh giờ phá giải tầng một cấm chế. Muốn bọn ta phá giải cấm chế còn lại ít nhất cũng phải cho bọn ta một ngày, ngươi lại chỉ cho có nửa canh giờ song sau phán định chúng ta thua? Há có chuyện đơn giản như vậy." Đệ tử Dương Triệu Bá khịt mũi khinh thường.
Ân Cửu U chợt yên lặng nửa nhịp, nàng bật miệng đáp lại, "Do các ngươi vô năng."
Dương Triệu Bá cùng đệ tử hắn trợn trừng mắt nhìn Ân Cửu U, hai người đồng thời hô, "Ngươi!"
"Ngươi cái gì? Ta nói sai sao? Nếu các ngươi thông hiểu nhiều hơn về trận pháp ngay từ đầu đã nhìn ra trận pháp phong ấn này vốn có ba tầng. Ngươi ngay từ đầu cũng đã không phá giải cấm chế làm gì, chỉ việc làm cho nó xuất hiện một lỗ hổng sau dùng trận pháp bạo kích cho tầng cấm chế thứ hai bị nổ tung từ trong trứng, tiếp đó là triệt tiêu cấm chế bên ngoài là xong việc. Ngươi bây giờ thì làm thêm rắc rối phải đi phá cấm chế thứ hai. Ngươi có biết cái cấm chế thứ hai này thật ra là phong ấn hay không? Phong ấn này mạnh mẽ vô cùng, nếu ban đầu còn có thể tìm lỗ hổng để phá nhưng bây giờ muốn tìm lỗ hổng chẳng khác nào ngươi si nói mộng. Một đám phế vật mà ra vẻ tri thức."
Giọng nàng lãnh đạm răn dạy, vừa lãnh tâm nhân mà cũng vừa uy hiếp bao người.
Không chỉ có Dương Triệu Bá hai người mà còn có những Trận Pháp Sư có mặt ở đây đều hổ thẹn với nghề nghiệp.
Ngay cả bọn họ cũng không ngờ còn có cách phá giải cấm chế như vậy.
"Bọn ta chịu thua, ngươi giải đi." Dương Triệu Bá ngập ngừng rất lâu mới nói lên được câu này, hắn lúc đầu còn không muốn tin lời Ân Cửu U nói, cho đến khi nhớ lại trận pháp cấm chế tầng đầu tiên quả thực có lỗ hổng để phát hiện được trận phấp ẩn bên dưới.
Ngay lúc cấm chế ẩn kia chưa thành hình còn đang ở trạng thái ngủ say có thể cho một kích biến mất rồi nhẹ nhàng phá vỡ tầng bên ngoài, cấm chế như thế sẽ dễ dàng phá giải.
Nhưng giờ thì không đơn giản như thế, cấm chế trước mặt bọn họ được kết hợp bởi văn tự và trận pháp, hai cái không chỉ không khắc chế nhau mà còn bổ trợ nhau, tăng cường phong ấn trên cánh cửa.
Muốn phá giải... Khó!
Người lập ra trận pháp phong ấn cánh cửa này hẳn là một vị Nguyên Hư Thần đi.
"Ngươi nhận thua? Ngươi nhận thua đơn giản như vậy sao?" Ân Cửu U hỏi.
Nếu nàng dùng tức giận thanh điệu hay mỉa mai thanh điệu, lòng Dương Triệu Bá có lẽ sẽ thanh thản hơn, nhưng giọng điệu nàng cư nhiên không mặn không nhạt, cứ như đang hỏi hắn "ngươi ăn cơm chưa?" làm hắn khó chịu trong lòng một trận lâu.
Giọng điệu càng thờ ơ, càng lạnh nhạt càng khiến lòng người không thỏa mái. Vì khi đó họ có cảm giác, cả thế giới này ruồng bỏ họ.
"Sư phụ ta đã nhận thua, ngươi còn muốn cái gì?" Đệ tử Dương Triệu Bá bất mãn hỏi.
"Ta muốn cái gì? Ngươi không biết kẻ thua cuộc trong cuộc khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư sẽ bị gì sao?" Ân Cửu U như trước không mang cảm xúc hỏi.
"Chúng ta chỉ là được người nhờ."
"Được người nhờ nhưng ngươi lại chấp nhận chính là đứng cùng phía đối nghịch công hội Trận Pháp Sư. Cùng bọn chúng một bọn xử hình."
"Cái gì..." Đệ tử Dương Triệu Bá nghe tin như rơi xuống vực sâu không đáy.
"Ngươi muốn xử phạt như thế nào?" Dương Triệu Bá trầm giọng hỏi. Hắn hiện tại đã thua, thua tâm phục khẩu phục, kiến thức hắn không bằng người, ngay từ đầu Ân Cửu U đã nhắc nhở hắn, là không nghe, là chính hắn cố chấp không thức thời.
Nếu như quay lại, hắn sẽ chú ý hơn, sẽ phát hiện ra cái cấm chế kia còn có một tầng che giấu. Có lẽ khi đó hắn sẽ không thua.
Đáng tiếc, thời gian thì cứ vô tình trôi qua, chuyện đã qua thì không lấy lại được nữa.
"Dương đại nhân người đừng để tiểu tử đó lừa gạt, hắn chỉ khoa môi múa mép dùng lời lẽ áp người. Ngươi không thấy hắn nãy giờ cứ kéo dài thời gian sao? Nói như vậy, trận cấm chế này thật ra hắn cũng không biết cách giải!" Giọng Ngọc Cương từ xa vang tới đánh thức mọi người.
Trong đêm tối, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Ân Cửu U, có người không tin biểu hiện cũng có người tin tưởng Ân Cửu U nàng không phải như thế, mang theo ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Nhưng bọn họ đều nhận lại một đám án... Trầm mặc...
Phải, Ân Cửu U trầm mặc không đáp, nàng cúi đầu trầm mặc trong đêm tối làm người nghĩ rằng đúng như Ngọc Cương nói, nàng không có khả năng phá giải cấm chế.