Ân Thập Cửu ở trên đỉnh núi nhìn xuống vuốt mồ hôi lạnh.
Sao hắn không biết muội muội nhà hắn độc miệng như vậy? Đây chẳng phải nói hai kẻ kia không đủ năng lực?
Đám người trẻ tuổi còn không rõ sao Ân Cửu U phải giúp bọn họ phá giải cấm chế, như thế chẳng phải hại bản thân bị thua sao?
Mấy lão già trải qua nhiều sự đời hiểu được ý của nàng chỉ biết cười thầm trong yên lặng.
"Ngươi có biết lời ngươi nói ra mang ý gì không?" Lão nhân trầm giọng.
"Biết chứ sao không, chẳng phải ta đang nói các ngươi không có khả năng phá giải cấm chế đấy sao? Ha hả." Ân Cửu U dựa lưng lên vách đá cười ha hả.
Nàng cười nhưng miệng không cong lên nổi.
Trên đỉnh đầu tại vị trí Ân Cửu U cười ha hả, Ân Thập Cửu mặt đầy hắc tuyến, hắn nghi ngờ đây là muội muội giả.
Lãnh ngạo, xa cách, ít nói, sát phạt, cuồng bạch thỏ kiên cường, cuồng ma sủng ca, xem người ngoài như vô hình... Mấy cái này biến đâu mất rồi!?
Hình như là do hắn gây ra...
Nhớ rồi! Là vì câu nói khi mới đến Kinh Phách thành!
Aaaa!!! Đáng lẽ ta không nên muội ấy mở lòng ra với mọi người, không nên nói muội ấy cứ giả trang hòa nhã. Giờ thành ra cái tiểu phúc hắc này.
Cho hắn cái cây đập đầu sống lại có được không!
Cửu U bên dưới khó chịu trong lòng. Sao cứ có cảm giác như vương tử đại nhân đang bất mãn vậy nhỉ? Có lẽ xong rồi phải quay về thăm vương tử đại nhân mới được, mua thêm chút quà vặt cho hắn.
Hắt xì!
Ân Thập Cửu hắt hơi một cái, quẹt mũi, chân mày khẽ chau lại. Là ai đang nhắc đến hắn?
"Ngươi..." Nam trung niên đang lập trận buông xuống tài liệu trong tay, muốn xông lên đánh Ân Cửu U một trận.
"Lập trận thì chuyên tâm vào, không tốn bao nhiêu tinh thần lực như Luyện Dược Sư nhưng là tốn thời gian đấy!" Ân Cửu U hất cằm về phía tài liệu dưới đất.
"Nói không chừng sư phụ ngươi lại không còn nhiều thời gian để cho tiêu tốn." Nàng nói thêm còn tặng kèm cười mỉa một trận lớn.
Đám người Kính Hồng Nguyên không nhịn được cười ha hả, hùa theo, "Phải nha phải nha, lão Dương đã là cái hơn hai trăm tuổi rồi vẫn chỉ dừng lại ở Vương Quân đỉnh phong, tuổi thọ của hắn không còn nhiều đâu nha."
Ân Cửu U ngưng lại ý cười trên miệng, đôi đồng tử đen kịt tựa như chốn chốn u minh, chợt lập lòe ánh huyết sắc nhìn đến Dương Triệu Bá.
Quả nhiên đã hơn hai trăm tuổi, thọ mệnh chỉ còn vài năm, nhưng cấp bậc hắn không hề thấp. Đã đến Hoá Hải cảnh.
Hóa Hải cảnh thọ mệnh ít nhất cũng ba trăm năm, cao nhất lên đến năm trăm năm... Còn Dương Triệu Bá hắn năm nay hai trăm ba mươi bảy tuổi, mệnh thọ còn lại, có chín năm...
Hồn Mệnh Nghịch Sinh Trận? Không thể nào, nếu theo trình độ văn minh ở Bách Triều Vực thì trận pháp này đã tuyệt tích.
Trên người hắn có dấu hiệu hồn lực suy giảm, mệnh thọ cũng suy giảm... Hoặc bị trọng thương ở hồn lực, thân thể cũng bị thương từ đó suy giảm xuống thọ mệnh...
Hắn ở ẩn cư trên núi...
"Các ngươi khinh người!" Dương Triệu Bá hống lên một tiếng nộ uy.
Đám người công hội Trận Pháp Sư lập tức yên lặng, bởi tất cả những người ở đây không có ai đạt đến Hóa Hải cảnh cả.
"Ngươi tên gì?" Tiếng nộ hòng đi qua, Ân Cửu U bình thản hỏi.
"Hừ! Tiểu oa nhi ngươi còn chưa đủ tuổi để hỏi tên ta." Trương Triệu Bá hừ lạnh nói.
"A... Nể tình đồng môn, ta nhắc nhở ngươi, cấm chế có ba cửa." Ân Cửu U lạnh mặt nói.
Người người nhìn nàng trợn trừng mắt, vừa rồi người công kích nhiều nhất cũng là đầu đàn hình như là cái con người lạnh lùng đang nói chuyện này thì phải.
"Ai là đồng môn của ngươi, ta không phải người của Trận Pháp Sư công hội." Dương Triệu Bá hừ đáp.
Ân Cửu U nhún vai không giải thích.
Dương Triệu Bá này ngoại trừ là là Trận Pháp Sư hắn còn có một nghề nghiệp khác.
Chắc hẳn vì khi xưa hắn bị trọng thương rơi xuống mới tìm hiểu trận pháp để làm bồi dưỡng lại linh hồn, nếu như nàng không lầm hắn còn nghiên cứu luyện đan đi.
Nếu hắn có thêm một chức nghiệp ngoài võ giả nữa thì người này đã trở thành Đại Năng Giả, đáng tiếc, hắn vẫn thiếu một bước.
Nghề nghiệp đầu tiên kia của Dương Triệu Bá trên khắp Bách Triều Vực không thường có công hội, nhưng bị chia ra hai phái khác biệt, chỉ cần ở cùng một phái đều được xem là đồng môn.
Đối với Ân Cửu U, phe nào cũng là đồng môn.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua, hai người kia mới lập xong hết một trăm lẻ tám trận đồ và bảy mươi hai thế trận.
Canh thứ ba trôi qua, trời về hoàng hôn, vì ở trong khe núi nên khi nhìn lên bầu trời chỉ thấy một mảnh mây đỏ rực trôi qua.
Không ánh nắng, không mặt trời, chỉ có bóng đêm kéo đến cùng những ánh mây đỏ soi những ánh sáng cuối cùng đến hang động.
"Thắp đèn." Ngao Uy đế vương thấy sắc trời đã xuống nên bảo người đốt lửa.
Người kia còn chưa kịp thấp lửa đã nghe phải một âm điệu lạnh sống lưng, "Ai thắp đèn ta giết kẻ đó."
Khi mọi người nhìn lại bất ngờ trước người phát ra câu đó. Kẻ yếu nhất lại lớn giọng nhất a.
"Ân tiểu hữu, không thắp đèn sao có thể thấy được." Lý Hồng Nguyên khuyên.
"Ngươi muốn thấy đường? Vậy cút khỏi đây." Ân Cửu U lạnh lẽo nói.
Cả đám câm miệng, sao người này có thể lúc nắng lúc mưa như thế chứ?
Ầm!
Đột nhiên trên cửa đá phản phệ, đánh bay hai người Dương Triệu Bá cùng đệ tử hắn ra xa ba thước dài.
Trận văn trên cửa đá biến mất, ngay lập tức bù lại những văn án chi chít khác xuất hiện.
Văn án trận pháp gấp xuất phát từ trung tâm cánh cửa sau lan tỏa liên tục đến hai bên vách đá.
Chữ trên cửa phát ra ánh sáng đỏ nhẹ nhàng, được một khắc sau trận đồ hình tròn tỏa ra ánh sáng lam ở trung tâm xuất hiện, theo đó những văn án, những trận pháp hình tròn khác từng cái xuất hiện xung quanh trận pháp ở trung tâm cửa đá.
Hai thứ ánh sáng xanh đỏ lẫn nhau xuất hiện qua ba khắc thời gian liền biến mất.
Để lại một cấm chế duy nhất có văn tự lẫn trận pháp, nếu như không nhìn thấy một trận vừa rồi thì chẳng hiểu được cấm chế này được vẽ lên như thế nào.
"Các ngươi thua rồi." Ân Cửu U lãnh đạm thanh điệu truyền vào tai bọn người.
"Ngay từ đầu ta đã nói còn có hai cái cấm chế ngươi không tin. Kiến thức về trận pháp của ngươi vẫn còn non kém lắm." Ân Cửu U lần nữa mở ra giọng điệu mỉa mai, bất quá... Âm điệu trước sau lãnh lãnh.
Khụ, thật ra nàng đang muốn làm lưu manh phát ngôn ngông cuồng.