Tống San mấp máy khóe miệng, lập tức hoài nghi mình đã nghe nhầm. Nhà họ Tống rõ ràng có ba cô con gái, sao đã biến thành có một cậu con trai rồi?
Tống San muốn hỏi điều gì đó nữa, rồi cô chợt nghĩ, lẽ nào lại là người từ nhà bác cả đến? Nhưng cũng không đúng, không nên là như thế, lúc này còn chưa đón người ta đến mà, cô vẫn còn đang đi học.
Trần Đông Mai thấy con gái hơi có hứng thú thì bĩu môi. “Thằng cu con của con mụ đó được nhà họ cưng chiều lắm, bình thường trong nhà không nỡ cho dầu, sau khi thằng cu con đó về, mụ ta không chỉ bỏ dầu vào khi xào rau mà còn vụng trộm đến nhà họ Tạ mua chút thịt về ăn, mà chỉ cho một mình thằng con ăn thôi.”
Còn về chỗ trứng gà của nhà họ Tống, tất cả được cất cho Tống Uyên mang đến trường để cầm đi đổi thành tiền tiêu hoặc làm đồ ăn.
Trần Đông Mai không thích nhà họ Tạ, nhưng so với nhà họ Tống, nhà họ Tạ cũng không đến nỗi. Nhà họ Tống đúng là làm hỏng tập tục của đội sản xuất số Chín. Trọng nam khinh nữ chính là một sai lầm cực lớn, nhất thiết phải chấn chỉnh. Huống hồ những gia đình trọng nam khinh nữ đó đều không có kết quả tốt gì, con trai nuôi ra đứa nào đứa nấy đều vô dụng.
Trần Đông Mai cảm thấy mình vẫn phải nhìn nhận sự thật. “Nhưng mà thằng cu đó cũng được, nghe nói thành tích không tệ, đối xử với hai chị nó cũng không đến nỗi, ngay cả tên của hai con bé đó đều là do thằng cu đó đặt đấy.”
Ông Tống Thiết và bà Cát Hồng có một cậu con trai? Tống San khó lòng tin được. Kiếp trước họ đòi sống đòi chết cũng không có con trai, không tiếc mượn một cậu con trai từ nhà Tống lão đại đến. Bây giờ vậy mà họ thật sự có một cậu con trai như ước nguyện rồi.
Tâm trạng cô khá phức tạp, tất cả những chuyện này quả thực quá giả, đều là giả thôi, tất cả đều là giả.
Đúng, nhất định là vì cô từng có một suy nghĩ – Con muốn nhìn xem bố mẹ thật sự có con trai thì có đúng là có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp hay không.
Đúng vậy, họ đều cảm thấy nỗi khổ cả đời này của họ đều đến từ cô con gái là cô, vậy thì thử nhìn xem, có phải là khi họ đã có con trai thì thật sự có thể sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp hay không.
Đều là mơ, đều chỉ là ảo tưởng của bản thân cô lúc buồn chán mà thôi.
Nhưng cô véo mình một cái thật mạnh, vẫn rất đau, vậy tất cả rốt cuộc có phải là mơ không?
“Mà thôi, không nhắc đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà đó nữa.” Trần Đông Mai mà nói về chuyện của nhà họ Tống thì có nói ba ngày hai đêm cũng không hết.
“Nói đi ạ!” Tống San nuốt nước bọt. “Con muốn nghe.”
Trần Đông Mai nhìn con gái với ánh mắt khác thường, dì luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng có thể nói, có thể nghe thế này, đâu phải là dáng vẻ của người ngốc chứ. Dì cũng bèn nhắc qua về chuyện của nhà họ Tống.
Hai vợ chồng nhà Tống lão nhị đều bủn xỉn, với bản thân mình thì tằn tiện, với hai con gái cũng thế. Bình thường một ngày ba bữa đều ăn cháo loãng, cháo thì cũng chẳng thấy mấy hạt gạo, toàn là khoai. Nhưng từ nhỏ những thứ Tống Uyên ăn không như thế. Tống Thiết và Cát Hồng dùng vải cuộn một nắm gạo vào, dùng rơm buộc chặt, bỏ vào nồi nấu cháo khoai, sau khi nấu chín, cả nhà thì ăn cháo khoai, chỉ có Tống Uyên ăn một nắm cơm.
Ở nhà Tống lão nhị, con gái có húp cháo cũng chẳng húp được mấy hạt gạo, nhưng con trai lại có thể ăn cơm khô.
Người trong thôn, ngoài nhà họ Tống ra, thật sự không có ai làm ra được chuyện như thế. Cho nên mọi người đều lôi chuyện của nhà Tống lão nhị ra làm chuyện cười. Con gái đầu thai vào nhà họ Tống đúng là mệnh không tốt, mọi người đều có chung nhận định đó.
Một vài người phụ nữ cũng không nhịn được mà nói – Mặc dù tôi cũng không thích con gái, nhưng để nó ăn no mặc ấm là điều căn bản, cùng lắm là sau này không thể thêm bao nhiêu của hồi môn, sẽ không giúp đỡ nó bao nhiêu thôi.
Cho nên cách hành sự của nhà họ Tống quả thực là vô cùng quái lạ ở nơi này, khiến mọi người về nhà thì đều sẽ dạy dỗ cô con gái không nghe lời rằng – Nói tao đối xử không tốt với mày, mày nhìn xem Tống Vũ và Tống Tuyết kia kìa, so với chúng nó, mày sống cuộc sống trên thiên đường đấy.Có điều nếu mấy cô bé đó thật sự có thể nghe lọt những lời như vậy thì con gái ở đây sẽ không được những người bên ngoài đánh giá uyển chuyển là “có cá tính”.
Cho dù Trần Đông Mai nói năng rành rọt, có căn cứ, nhưng Tống San vẫn không thể tiếp nhận việc bản thân mình đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Một vấn đề nữa xuất hiện, đứa con thứ ba của ông Tống Thiết và bà Cát Hồng là con trai, cô biến thành Lâm Tố Mỹ, vậy Lâm Tố Mỹ thật sự đâu rồi? Cô chiếm lấy cơ thể của Lâm Tố Mỹ, vậy Lâm Tố Mỹ phải làm thế nào? Chẳng lẽ thực ra Lâm Tố Mỹ cũng ở trong cơ thể này?
Cô có suy đoán như vậy cũng là điều hợp lý. Dẫu sao cô cũng có kí ức của cơ thể này, mà những kí ức đó thuộc về Lâm Tố Mỹ, đây chính là chứng cứ chỉ ra rằng Lâm Tố Mỹ vẫn còn tồn tại.
Cô thầm gọi nhỏ tên của Lâm Tố Mỹ, gọi đi gọi lại, nhưng vẫn không có được lời hồi đáp.
Cô đã nghĩ rõ rồi. Cho dù chuyện này là thật hay là giả, ông Tống Thiết và bà Cát Hồng có sinh con trai như ý nguyện hay không, đó đều là chuyện không liên quan đến cô. Cô chỉ muốn trở về cuộc sống thực tại của mình, trở về thành phố Ninh Hải, sau đó sống bên Lục Trụ, có thể hai người sẽ sinh con đẻ cái, mà có thể hai người cứ bầu bạn bên nhau sống qua ngày đoạn tháng như vậy thôi.
Kiểu trọng sinh kì lạ này, cô căn bản không cần.
“Tiểu Mỹ, con đang nghĩ gì đấy?” Trần Đông Mai thấy sau hồi lâu con gái không có phản ứng gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Con… Con cảm thấy Tống Vũ và Tống Tuyết hơi đáng thương.”
“Ôi dào, chuyện này còn phải xem là so với ai nữa.” Trần Đông Mai đè thấp giọng. “Mẹ còn nghe mẹ chồng của chị con nói, có một số nơi người ta sinh con gái ra thì dìm chết nó luôn cơ, so với con gái ở mấy nơi đó, hai đứa nó cũng sống không tệ rồi.”
Tống San trợn mắt nhìn dì, như bị dọa sợ. “Vì sao ạ?”
Đều là con mình, vì sao có sự đối đãi khác biệt như thế, còn làm ra chuyện tàn ác đến vậy.
Bản thân Trần Đông Mai cũng không hiểu rõ. “Không biết, có lẽ hoàn cảnh là như thế đấy, mọi người đều thích con trai, sau đó không xem trọng những nhà chỉ sinh con gái, dần dà, mọi người đều muốn có con trai và khinh miệt con gái.”
Tống San gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Trần Đông Mai nhìn sắc mặt con gái, kéo cô đến khu đất canh tác của nhà mình, chắc là Lâm Bình và Lâm An vẫn đang ở đó hái dâu.
Bởi vì cây dâu đó gây ra chuyện lớn như thế, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đều có tâm trạng khó tả. Hai người bèn dứt khoát bảo hai anh con trai đi hái hết toàn bộ số dâu trên cây, đỡ để con gái nhớ đến. Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, họ sẽ không thể chịu nổi mất.
Muốn đến khu đất canh tác nhà họ Lâm còn phải đi qua khu đất canh tác nhà họ Tống. Điều này không có nghĩa là khu đất canh tác nhà họ Tống gần nhà họ hơn. Thật sự tính ra thì nhà họ Lâm cách khu đất cách tác của nhà họ gần hơn một chút. Đây cũng coi như điểm lợi khi có một ông bác cả là đội trưởng đội sản xuất.
Vừa nhìn thấy bóng dáng bà Cát Hồng, cơ thể Tống San không khỏi lại cứng đờ lần nữa.
Khu đất canh tác nhà họ Tống được bà Cát Hồng chăm sóc rất tốt, một ngọn cỏ dại cũng không có, diện tích đất được tận dụng triệt để, rau trồng bên trên, củ trồng dưới mặt đất, tất cả đều ngay ngắn thẳng hàng. Đương nhiên, đây chắc chắn cũng có công lao của Tống Vũ và Tống Tuyết.
Khó khăn lắm Tống San mới khống chế mình thu hồi tầm mắt về. Đó là mẹ cô, nhưng cũng là người mà cả đời này cô sợ gặp nhất.
Cô không thể nào quên được, khi cô sống một mình bên ngoài, tiền lương đều bị họ lấy đi, một xu tiền cô cũng không có, khi không đi làm, cô chỉ có thể ăn bánh bao nguội mà bình thường cô lén để dành lại. Khi ấy cô tự nói với mình, chỉ cần họ đến thăm mình, gọi một cuộc điện thoại đến hỏi mình sống có tốt không, có lạnh không, có đói không, cô đều sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không có, không có bất cứ thứ gì cả.
Cô có tội, cô hại họ cả đời này thường phải nghe những lời đàm tiếu rằng họ xui xẻo. Đều là vì cô, bà Cát Hồng bị tổn thương cơ thể, không thể tiếp tục sinh con trai. Bà Cát Hồng hận cô, bởi vì người phụ nữ không sinh được con chính là người phụ nữ không có giá trị trong mắt bà nội. Ông Tống Thiết cũng hận cô, cô khiến ông không có mệnh có con trai. Tiếng tăm của nhà họ Tống không tốt, nếu thật sự đuổi bà Cát Hồng đi, nói không chừng cũng không cưới được vợ về nữa. Cho nên họ chỉ có thể trách tội Tống San, đều là lỗi của cô.
Tống San theo dì Trần Đông Mai đi thẳng đến khu đất canh tác của nhà họ Lâm.
Cùng là mẹ, vì sao dì Trần Đông Mai và bà Cát Hồng lại có sự khác biệt lớn đến thế?
Tống San cười khổ một tiếng vì bản thân. Sau đó cô mím môi, đã đến lúc này rồi, vậy mà cô vẫn còn xót xa cho mình của kiếp trước.
Thật là vô dụng.
Ở khu đất canh tác của nhà họ Lâm, Lâm Bình và Lâm An đang bận bịu. Không phải là động tác của họ chậm chạp lề mề, mà thực tế là cô em gái của hai người quá bới móc. Hái dâu đâu dễ như thế, sức mà hơi mạnh một chút, làm bẹp dâu, Lâm Tố Mỹ sẽ không ăn, thế nên, người bị mắng vẫn là hai anh em họ mà thôi.
May là dâu lai ghép chín muộn hơn một chút, chưa chín hoàn toàn nên không đến nỗi vừa cầm đã bẹp. Dẫu vậy, tay họ cũng đã bị nhuộm đỏ.
Lâm Bình ở trên cây nhìn thấy mẹ và em gái, mắt sáng lên. “Sao hai người đến đây?”
“Đưa Tiểu Mỹ ra ngoài đi đó đi đây, nhân tiện đến xem rau luôn.”
Lâm An hô: “Lãnh đạo đến thị sát, anh, bọn mình phải biểu hiện tốt một chút.”
Trần Đông Mai lườm hai con trai.
Tống San thấy họ trèo lên cây hái dâu, ngẫm nghĩ rồi cũng đến gần. Họ hái ở chỗ cao, còn cô hái ở chỗ thấp. Cô với cành xuống, sau đó hái từng quả một.
Trần Đông Mai nhìn rau trên khu đất nhà mình. Đất không rộng lắm, nhưng một năm bốn mùa đều ăn cơm nhờ khu đất này, nhất là khi lương thực quý giá. Những thứ ở khu đất canh tác nhà họ Lâm rõ ràng phong phú hơn nhà họ Tống rất nhiều. Khu đất của nhà họ Tống không thể có các loại hoa màu như lạc, đậu tương, đó đều là những thứ sành ăn, không hợp dùng, chi bằng cứ trồng chút khoai còn hơn!
Mà nhà họ Lâm cũng không dám trồng nhiều, lạc chỉ có hai hàng, đậu tương cũng thế. Có điều Trần Đông Mai còn trồng một khóm ngô nếp ở rìa ngoài khu đất, hay còn gọi là “ngô sớm”, chỉ đơn thuần là trồng cho nhà ăn. Vì khóm ngô nếp này, Trần Đông Mai còn cãi nhau mấy câu với người khác. Người ta đều bất mãn vì dì trồng ngô ra đến tận ngoài đường, khiến con đường đó hẹp hẳn đi. Trần Đông Mai thì vẫn việc ta ta làm, ai cũng làm thế, dựa vào đâu mà chỉ nói dì chứ?
Gặm ngô luộc thì thích, nhưng ăn thứ này quả thực là xa xỉ.
Trần Đông Mai nhíu mày đếm ngô nhà mình xem có bị thiếu đi không. Nhà dì trồng, nhà người khác thì không có, trẻ con trong thôn lại nhiều, không ít người “tay dài” sẽ đến trộm. Cho nên mỗi ngày dì đều phải đến đếm một lượt, nếu ít đi, vậy dì sẽ đứng ở đây mà gào lên mắng xối xả, khiến người trong cả thôn đều nghe thấy, cũng không ai dám đến trộm ngô nếp nhà dì nữa.
Khi đang hí hửng vì ngô không bị thiếu đi, Trần Đông Mai nghe thấy âm thanh truyền tới từ cách đó không xa. Đang có nhà bị trộm ngô, người đó cáu, nói sang năm không trồng nữa, vốn đã không có mấy, dăm ba ngày lại bị trộm mất, ức hiếp người ta quá rồi.
Trần Đông Mai cười đắc ý, quyết định hôm nay luộc ngô ăn. Nhưng vốn chẳng có bao nhiêu, nhà lại nhiều người, mỗi người ăn một bắp thì cũng phải ăn không ít, tâm trạng dì lại không tốt nữa.
Cuối cùng, Trần Đông Mai vẫn hái ba bắp ngô xuống. Con gái ăn một bắp; con dâu ăn một bắp; còn con trai dì, hai đứa ăn một bắp là được, dù sao hai đứa nó cũng ăn khỏe, có ăn cũng không no, nếm chút mùi vị là được; dì và ông già kia thì không cần ăn.
Lâm Bình và Lâm An: Bọn con thật sự là con ruột sao?
Chính vào lúc này, Tạ Trường Du cùng một đám con trai trong thôn nói nói cười cười đi về. Vừa thấy tay áo họ xắn lên, ống quần họ vén cao thì đã biết họ lại chạy đến con suối trong núi mò cua rồi.
Lâm Bình nhìn thấy Tạ Trường Du, lập tức gọi anh: “Hôm nay lại bội thu hả!”
“Không mò được bao nhiêu cả.” Tạ Trường Du cười. Khi nhìn thấy bóng dáng kia, ánh mắt anh dừng lại mấy giây.
Lâm An bĩu môi. “Anh cóc tin mày đâu, đợt trước đi bắt lươn chạch với mày, mày thì luôn bắt được cả đống, còn anh chỉ được có tí tẹo.”
Vừa khéo lúc này Trần Đông Mai đi qua, sắc mặt dì không tốt lắm.
Trần Đông Mai sinh ra hai anh con trai này, mặc dù diện mạo cũng được, nhưng so với Tạ Trường Du mà Trần Tư Tuyết sinh ra thì đúng là cách biệt quá lớn, điều này khiến lòng dì không vui một thời gian rất lâu. May mà Lâm Tố Mỹ không kém cỏi, xinh đẹp hơn Tạ Trường Linh và Tạ Trường Bình, điều này mới khiến dì cảm thấy nở mày nở mặt.
Hai cái thằng ngốc này, ngay cả bắt lươn bắt chạch cũng thua người ta, đúng là vô dụng.
Tạ Trường Du vừa ngẩng đầu liền trông thấy Trần Đông Mai, anh lập tức cười. “Thím ba ơi, hôm nay cháu mò được không ít cua, bố mẹ cháu lại không thích ăn, nhiều thế này cháu cầm về nhà cũng chẳng làm gì được, cháu cho thím một thùng nhé!”
Tạ Trường Du xách hai thùng gỗ nhỏ, trong hai thùng đều đầy cua, lúc này chúng vẫn còn đang không ngừng bò lổn nhổn.
Trần Đông Mai vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ đã lâu nhà chưa ăn món này rồi, quan trọng nhất là cua hôm nay quả thực to, dì cũng đành nhận lấy.
Trần Đông Mai không chiếm hời của đối phương, dì nhét cả ba bắp ngô vừa hái cho Tạ Trường Du, rồi lại quát hai con trai: “Hái được bao nhiêu rồi, không biết đường hái cho Trường Du một chút à.”
Lâm Bình và Lâm An ấm ức nhìn nhau. Chỗ dâu này, bình thường họ cũng không có tư cách ăn mà, ai biết được mẹ mình có thể hào phóng như thế chứ.
Tống San nghe thấy lời Trần Đông Mai nói, lập tức xoay người, đưa chỗ dâu được bọc bằng lá dâu cho Tạ Trường Du. “Cho cậu.”
Tạ Trường Du nhìn vào mắt cô, một lúc lâu sau mới vươn tay nhận. “Cảm ơn nhé!”
“Không cần khách sáo.”
Tạ Trường Du tạm biệt họ, đi được một đoạn chốc chốc lại quay đầu nhìn, sau đó bèn khen mình làm đúng thật, may mà vừa rồi chủ động một chút.