Cửu Đại nhíu mày hỏi: “ tin j?” _ “lúc thuộc hạ rơi xuống vực, mò mẫm đứng lên thì thấy người nam nữ bèn len theo dõi. Họ đi đến trước một vách núi đá, gõ tay vào vách đá lần làm nó nứt ra, để lộ một hang động hun hút bên trong. Sau khi đi vào thì vách đá cũng tự khép lại. Thuộc hạ nghĩ đó chính là nơi ẩn náu của Nhược Cửu Mị Cô Hồn mà chúng ta tìm kiếm lâu nay!” – Cửu Đại bật cười ha hả: “k ngờ Bạch Trúc giáo chúng ta lại nhanh chân hơn đại ma giáo và nhị ma giáo! K hổ danh Nhược Cửu Mị Cô Hồn, biến mất trên giang hồ gần năm mà chẳng để lại vết tích. Bổn giáo chủ sẽ cho bà ta ngày để còn nhì thấy bửu bảo bối của mình! Ha ha ha”
Sáng hôm sau...
Trong khi đệ nhất và đệ nhị dẫn đám thuộc hạ đến sơn động, Trắc Cơ cùng Tuyết Băng thu dọn nơi này. Động này rất lớn, có gian phòng nghỉ, phòng ăn lớn, hang động nhỏ để đám thuộc hạ nghỉ ngơi và chính điện rộng gần m. Trắc Cơ mặc một bộ váy màu xám nhạt, áo bào ren màu trắng nhẹ và choàng trên tay chính là một dải lụa dài. Ở những bậc thang thì đặt nhiều ngọn nến, xung quang động gài lên những đuốc lửa. Trên chính điện đặt một ghế ngự khắc tinh xảo phủ thêm đệm lông cáo trắng muốt cùng chiếc bàn nhỏ, ẩn sau chiếc rèm ren. Trong động chỉ có một cánh cửa thông k khí duy nhất chính là nắp động ngay trên ghế ngự. Tuyết Băng chằm chằm nhìn tỉ tỉ của mình, khẽ thốt lên:“tỉ tỉ thay đổi nhiều quá!” _ “phải, tỉ đã phải thay đổi rất nhiều để tên ác nhân kia k còn nhận ra Trắc Cơ mềm yếu của ngày xưa! Nhưng tỉ vẫn mãi là tỉ tỉ của muội....Nên nhớ ngoài người bọn muội thì chẳng còn ai có thể nhìn thấy mặt giáo chủ của tân phái ta!” _ “ huynh ấy cũng sắp đến nơi rồi! Tỉ tỉ hãy mang rèm che mặt rồi lên ghế ngồi đi” _ “ừm”. Tuyết Băng đứng về cánh phải của chính điện. ẦM ẦM.. của động nặng nề mở ra. Lăng đệ nhất dẫn tốp thuộc hạ nam gần người đi vào trước, sau đó Âu đệ nhị đem số nữ thuộc hạ theo sau. Tất cả xếp hàng ngăn nắp theo mệnh lệnh. Trang phục đều là màu đen, thắt lưng màu đỏ, bịt mặt bằng vải ren màu đen, bên hông giắt một cây kiếm. Mỗi chiếc khăn thắt trên trán đều là kí hiệu của Võ Mị Tâm Sơn: hình một con hạc trắng đang múa trong mặt
trăng đỏ. Đệ nhất dõng dạc nói to: “từ nay trở đi vùng từ núi Cầm Sơn đến thung lũng Thác Ngọc sau động sẽ là cấm địa của phái chúng ta. Mỗi ngày sẽ có những tốp người trực ở các trạm quan sát, thấy dấu hiệu bất thường j liền báo ngay cho ta”. Cả đám thuộc hạ quỳ rạm xuống, tung hô: “đệ nhất nghiêm giáo, thuộc hạ tuân mệnh”. Xong đệ nhất quay về phía người ngồi sau rèm: “bẩm giáo chủ đây chính là những thuộc hạ của phái ta” _ “tốt! K ngờ đệ nhất có thể rèn luyện thuộc hạ quy củ như vậy. Hãy cho bổn giáo chủ xem người giỏi võ công nhất mà đệ nhị nói thử xem” – giọng nói mang theo uy lực vang lên _ “các ngươi hãy bước ra đây để giáo chủ xem mặt” – nam nữ ở phía dưới bước lên một bước, đặt tay phải lên ngực cúi mình: “chúng thuộc hạ tham kiến giáo chủ” _ “bẩm giáo chủ họ đều hoàn thành xuất sắc môn khinh công và Họa Từ kiếm pháp”- đệ nhị nói thêm. Trắc Cơ khẽ nhếch môi: “Họa Từ kiếm pháp? Hừm....cũng rất khá” _ “sao lại là khá?” – một tên nam nhân ở giữa mạnh dạn bước lên điều đó làm đám thuộc hạ còn lại khiếp sợ. Đệ nhất to tiếng: “sao ngươi lại dám hỗn xược với giáo chủ?” – khuôn mặt Trắc Cơ ẩn sau rèm vẽ lên nụ cười, giơ tay: “hãy để cho y nói” _ “vâng”. Tên nam nhân đó giơ tay về phía người còn lại: “chúng ta đều cố hết sức để học thành Họa Từ kiếm pháp từ đệ nhất. Sao giáo chủ có thể nói là rất khá, ý nghĩa là xem nhẹ chúng thuộc hạ chăng? Đằng này giáo chủ phận nữ nhi, võ công chưa biết đã bằng đệ nhất chưa mà lại làm giáo chủ! Cư nhiên vị trí đó phải thuộc về đệ nhất, đã k tốn công hoài sức chỉ bảo chúng ta”- đám thuộc hạ phía dưới có vẻ bị thuyết phục ít nhiều. “ý của các ngươi là muốn bổn giáo chủ đấu tay đôi với người các ngươi sao?” _ “vâng! Và cũng để các huynh đệ tỉ muội nhìn rõ năng lực của giáo chủ!” _ “đc lắm! Vậy để ta chỉ bảo các ngươi chút”. Cả bọn dùng khinh công bay lên rút kiếm chĩa thẳng vào chỗ Trắc Cơ ngồi. Cô nhắm mắt dùng khí công đẩy bọn chúng xuống đất, rồi bay lên trước chiếc rèm. Cả người cũng bay lên đánh nhau với cô trên k khí, hết mũi kiếm xoay tròn đến thẳng đứng muốn tìm vết sơ hở mà xuyên qua. Ưu điểm của Huỳnh Uyển Cửu Ca chính là dùng lụa vận nội khí mà cản những đường kiếm thâm độc. Người phía dưới chỉ thấy tà lụa trắng thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như chớp, cơ thể cô thì vẫn điềm nhiên chống đỡ nhẹ nhàng. Nàng vung nhẹ tà lụa, nhón chân đứng trên chiếc xà móc rèm