Lúc sau, con tuấn mã trắng đen dừng trước sân của phủ. Ta chỉ nhảy xuống ngựa hỏi Băng Băng: “muội có ổn k?” _ “k sao” – rồi chạy vào phòng. Kéo hết ngăn tủ này đến ngăn tủ khác để tìm một chỗ giấu các món bảo bối ấy nhưng suy nghĩ lại thì thấy rất là nguy hiểm: nhở một người hầu nào đó dọn phòng mà thấy được thì xong! tâm huyết của Nhược sư phụ sẽ rơi vào tay của kẻ xấu là tam phái gian hồ kia. Nghĩ một lúc ta mới mình gật đầu tự nhủ “ nơi nào nguy hiểm nhất là an toàn nhất” rồi đặt bảo kiếm của ca ca lên bàn. Ta đi ra sau vườn nhìn trước nhìn sau, đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây, để túi bảo bối vào trong rồi lấp đất lại. Phía trên cắm một cái bia ghi là: Tiểu Vô Danh Cẩu mộ chi (mộ chú chó nhỏ không tên). Sau đó nói với đám người hầu trong tiểu phủ rằng mình gặp một con chó nhỏ chết bên đường nên thương tình đem về chôn. Băng Băng theo ta vào phòng, cười rồi sau nói nhỏ vào tai:” tỉ dùng mưu kế để giấu các món bảo bối thật lợi hại”_” thế mới là tỉ... hớ hớ hớ hớ”_ “sao tỉ cười khả ố thế? Người ngoài nghe được thì ảnh hưởng thanh danh tỉ thì sao”_ “í!tỉ quên!” _ “tỉ đừng quên ngày mai gặp Lăng huynh và Âu Dương huynh đó!” _ “tỉ tỉ của muội có quên bao giờ? Thôi bây giờ chúng ta đi ăn nhá!” _ “vâng”. Tối hôm đó ta cảm thấy thật thanh thản và yên tĩnh. Sáng hôm sau ta tỉnh dậy với tâm trạng thật vui vẻ. Mái tóc một nửa búi cao với chiếc trâm vàng gắn ngọc, nửa ít để xỏa ngay trước ngực. Y phục màu hồng gọn gàng cùng chi tiết hoa cát lan mạnh mẽ thêu dưới tà áo. Một giai nhân chừng , bước vào lo lắng: “thưa vương phi nương nương, người lại ra khỏi tiểu phủ trong khi người chưa khỏe nữa sao?” _ “bổn nương chỉ là vương phi nhỏ bé, ai mà quan tâm đến bổn nương có hay k có ở đây? Với lại thân thể cũng khỏe mạnh rồi!” _ “thưa nhưng người là vương phi, người ra khỏi phủ lỡ như vương gia hoặc hoàng thượng hỏi đến thì làm sao ạ?” _ “vương gia??? Trong đệ nhất phủ vương gia đã có thứ phi của hắn rồi cần j đến ta? Các ngươi đừng lo sẽ k sao đâu! Ta đi đây” _ “vâng”. Ta đi ra ngoài sân, leo lên ngựa cùng với Băng Băng phi thẳng đến ngọn đồi sau Quan Môn dịch. Đi một chặng khá dài vòng theo đường sau núi, bọn ta mới thấy một rừng tre xanh ngát. “hai vị tiểu thư chúng tôi ở đây!....Võ tiểu thư có đem cây bảo kiếm của sư huynh ta k?” _ “à ừm nó đây!” _ “vậy xin tiểu thư hãy
xem cái này! Theo tôi”. Lăng huynh đi trước, đưa bọn ta theo con đường nhỏ hẹp, cỏ gai um tùm. “ ây dà ngứa chết đi được” _ “tiểu thư hãy chịu khó một chút! Đến nơi rồi”. Ta ngước mắt lên nhìn qua nhìn lại: “Lăng đệ nhị, ta chẳng thấy cái j cả ngoài nhưng cái cây bên bìa rừng?” _” tiểu cô nương k thấy đặc biệt sao? Nơi chúng ta đứng ta một bãi đất trống nhỏ, xung quanh nó là cây xà cừ nhỏ tạo thành vòng tròn! Nhìn nhé” – đệ nhị tung người lên cao tung vào mỗi cây cước. UỲNH UỲNH... mặt đất nứt ra một khe lớn chừng gang để lộ cầu thẳng nhỏ hẹp. Cả bốn người bước xuống dưới và mặt đất khẽ đóng lại. Suốt dãy cầu thang đèn dầu tự thắp sáng như đèn điện tự bật thời hiện đại. “Lăng huynh huynh thử nói xem sao huynh tìm ra nơi này?” _ “ta đã tìm thấy nơi này trong một bài thơ ở trong tủ sách của Đại Sơn huynh” _ “ôi trời sao thời này lại xay dựng đc một nơi như thế? Thần kì quá” _ “Võ muội nói gì cơ?” _ “muội đâu có nói j” _ “nếu đúng thì dưới căn hầm này chắc sẽ liên quan đến thanh bảo kiếm của đại huynh” _ “thì sao?” _ “Quan Dịch môn bọn huynh có một bí kíp thượng đẳng có thể hóa giải đc thuật Hoàng Kì Đại Giang Pháp truyền thuyết và đưa người tu luyện đến bí kíp khác mạnh hơn! Nhưng để tu luyện nó thì rất nguy hiểm, có thể dẫn đến tắc nghẽn mạch máu mà chết nên đại sư phụ k thử! Là vậy đó” _ “ tên??” _ “ Đông Trùng Dược Cô! Đến cuối hầm rồi!” _ “...”. Sau hồi xem xét cả người bọn ta k tìm ra điểm gì đáng nghi. Ta chạy lòng vòng mệt quá nên chống tay tạm trên cái cột cuối góc. ẦM ẦM....một tia sáng hiện ra. Giữa căn hầm ẩm ướt tối tăm, hình bát quái bỗng xoay tròn, nhưng k có màu trắng đen như thường mà lại mang sắc cầu vồng sáng chói. Ta ngạc nhiên: “cái j đây trời?” _ “đệ tam, mau đặt cây kiếm vào giữa” – Âu Dương Kì trông có vẻ cao ráo, giỏi võ nghệ nhưng lại yếu kém về phản xạ nên k phản ứng nhanh đc. Chốc lát, ánh sáng đó biết mất ngay khi chuẩn bị đặt cây kiếm vào giữa đó. Ta ấn ấn thật nhiều lần vào cái cột nhưng vô vọng. “Ta đã dạy đệ bao nhiều lần về phản xạ rồi hả? Như thế này nếu đánh nhau với kẻ địch chắc đệ sớm thua mất thôi!” _ “Lăng huynh, xin lỗi” _ “....” _ “thôi đi nghĩ biện pháp khác chứ đứng đây liếc này liếc nọ liệu có xong k hả?” – ta thủng thẳng chen vào. “muội muội có ý j?” _ “Băng Băng nghĩ chúng ta phải lập kế hoạch rõ ràng, nhiệm vụ cho ai. Nếu k đà này thì kế hoạch trả thù của chúng ta cũng tan vỡ”