Nhiễm Nhan mạo hiểm quyết định, tin tưởng Lưu Thanh Tùng một lần.
Sau khi xuống xe, Nhiễm Nhan cúi đầu xách cái rương đi theo sau Lưu Thanh Tùng. Dọc đường đi thật ra không có bao nhiêu người chú ý tới nàng, có lẽ cho rằng ngỗ tác lợi hại nhất Đại Đường mang một đồ đệ thì cũng không tính là quá kỳ quái.
"Đã lâu không thấy, Lưu y sinh gần đây tốt không?" một thanh âm trung niên mang ý cười hỏi.
Lưu Thanh Tùng gần đây bị cuốn vào vụ án mạng của Đậu Tứ Nương, tình cảnh có thể tốt cỡ nào? Người này rõ ràng là muốn trêu chọc.
"So với Hà Tự chính ngày đêm bận rộn, tại hạ ăn ngon ngủ ngon, chỉ là rảnh đến hoảng hốt, còn không phải hôm nay chán chết mà chạy tới giúp Đại Lý Tự các người nghiệm thi sao?" Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm đáp.
Đại Lý Tự gần đây bận đến vắt giò lên cổ, vụ án Ba Lăng công chúa vẫn còn treo, lại thêm chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong đó liên lụy rất rộng, so với vụ án của Ba Lăng công chúa còn khó chơi hơn nhiều, mấy quan viên bên Hình Bộ vừa mới xử lý xong một mớ án tử hình yêu cầu xét duyệt, đều cực kỳ rảnh rỗi, mỗi ngày vi vu gặm dưa hấu ngồi dưới bóng mát xem náo nhiệt, thật sự làm cho Hà Tự chính hận đến ngứa răng.
Đại Lý Tự chính, là quan viên trực tiếp thẩm tra xử lý án kiện của Đại Lý Tự, là phẩm cấp cao nhất trong các quan thẩm án, chưởng thẩm tra xử lí từng vụ án hoặc đi sứ đến địa phương để phúc thẩm án kiện. Đường luật quy định, nếu quan ngũ phẩm trở lên, khi trảm phạm nhân, thì quan giám trảm là do Đại Lý Tự chính đảm nhiệm.
Nghiêm khắc mà nói, Tôn Chấn ra mặt cũng chỉ để trấn trạch, hắn cũng giống như Tiêu Tụng, bình thường chỉ phụ trách phán quyết tu chỉnh hình pháp. Nhưng bọn hắn đều là thăng lên từng bước một, trình độ phá án thì không thể nghi ngờ, ngày thường chỉ tiếp những vụ đặc biệt do thủ trưởng dặn dò.
Hiện tại người bận nhất trong Đại Lý Tự đương nhiên là Hà Tự chính, một câu 'rảnh đến hốt hoảng' của Lưu Thanh Tùng hẳn là chọc đến hắn xương cốt cũng đau đi.
"Lưu y sinh thỉnh." Hà Tự chính ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lưu Thanh Tùng cười càng vui vẻ, bước nhanh vào trong.
Trong phòng đặt rất nhiều khối băng, giống như hầm băng, Lưu Thanh Tùng run một cái, "Không hổ là Đậu gia, thực sự có tiền."
Số lượng khối băng nhiều như vậy, chỉ vì bảo tồn một khối thi thể, hơn nữa còn là một nữ nhi không được sủng ái, thật sự chi rất bạo, Trường An ngoại trừ Đậu gia, không còn ai có thể làm nổi.
Vén tấm màn đen dày nặng lên tiến vào nội thất, mới phát hiện bên trong rất tối, ngọn đèn dầu sâu kín chiếu lên khối băng, hơi thở ra đều đọng thành khói mù, thật sự không phải chỗ tốt để nghiệm thi.
"Chuyển thi thể ra ngoại thất đi, nơi này ánh sáng quá yếu." Lưu Thanh Tùng nói.
"Chuyển ra ngoại thất thi thể sẽ nhanh chóng thối rữa hay không?" Hà Tự chính lo lắng nói.
Đậu gia đã tốn rất nhiều để bảo tồn thi thể của đích nữ, vạn nhất bị hỏng trong tay hắn, Đậu Duẫn cũng không thể làm gì hắn, chỉ là sau này phần Đậu gia hiếu kính hắn kia sợ cũng mất luôn.
Lưu Thanh Tùng co rút người lại, không ngừng xoa xoa tay: "Nhiệt độ ở ngoại thất cũng không cao, lại không cần giải phẫu, nghiệm thi bất quá cũng chỉ mất một hai khắc, không hư được."
Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, nếu Đậu Tứ Nương là bị rót thuốc đến chết, nếu không giải phẫu, đôi khi rất khó chứng thực.
"Khụ, ngươi đem thi thể khiêng ra ngoài đi." Lưu Thanh Tùng giơ chân đá đá Nhiễm Nhan.
Lúc này Hà Tự chính mới chú ý tới người vóc dáng nhỏ nhắn đi theo phía sau Lưu Thanh Tùng, có điều ánh sáng trong phòng quá tối, nàng lại đứng ở sau Lưu Thanh Tùng, căn bản thấy không rõ khuôn mặt, chỉ mơ hồ phân biệt được hình thể là một nữ nhân, trong lòng Hà Tự chính kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã dời lực chú ý về lại trên thi thể.
Nhiễm Nhan trước kia khi còn học thạc sĩ ở trường, không gian thang máy của nhà xác quá nhỏ, không chứa được xe đẩy, khi lên lớp giải phẫu, các sinh viên đều phải đích thân khiêng thi thể ra, giờ học còn chưa bắt đầu, toàn thân đã sặc sụa mùi formalin. Cho nên chuyện khiêng thi thể đương nhiên là quen thuộc.
Nhiễm Nhan ứng tiếng, móc ra khẩu trang mang lên, lại từ trong rương lấy khăn trùm đầu ra, bọc hết đầu tóc lại, rồi mặt áo khoác vào, đi đến chỗ thi thể.
Lưu Thanh Tùng há miệng, hắn cũng chỉ là nói thôi, thể nghiệm cảm giác sai sử thủ tịch pháp y một lần, ai biết Nhiễm Nhan thật sự không nói hai lời mà lập tức đi vác thi thể.
Hà Tự chính liếc mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, "Lưu y sinh rất kinh ngạc sao?"
Lưu Thanh Tùng gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Lưu y sinh sao lại như vậy?" Hà Tự chính vừa phất tay ra lệnh cho hai ngục tốt đến hỗ trợ, vừa hỏi.
Lưu Thanh Tùng quyết đoán học theo lý do thoái thác trong một bộ phim rất nổi danh, "Gật đầu cho thấy ta thật sự rất kinh ngạc, vị sư muội này của tại hạ soái đến kỳ cục, cũng sắp vượt qua phong thái của tại hạ, lắc đầu cho thấy ta sau đó lại không kinh ngạc nữa."
Hà Tự chính nhất thời cảm thấy vô ngữ, nhưng vẫn có chút tò mò hắn sao lại không kinh ngạc, liền khô cằn hỏi: "Vì sao?"
"Ta kinh ngạc xong rồi, cho nên liền không kinh ngạc nữa, cái này rất kỳ quái sao?" Lưu Thanh Tùng kinh ngạc nhìn hắn.
Hà Tự chính yên lặng đi ra ngoại thất, nhìn Nhiễm Nhan và hai ngục tốt khác đặt thi thể lên tấm ván gỗ đã được chuẩn bị trước, trong lòng tự mình kiểm điểm, sao mình có thể dùng ý nghĩ của người bình thường để đối phó Lưu Thanh Tùng chứ!?
"Khụ khụ, sư muội a, tay ta lạnh đến run, ngươi thay ta nghiệm một chút đi." Lưu Thanh Tùng đi theo ra ngoại thất.
Hà Tự chính lần này thật sự nổi giận, lạnh lùng nói: "Lưu y sinh, Tôn Thiếu Khanh thỉnh ngươi đến nghiệm thi, là vì hiệp trợ để mau chóng phá án, chuyện sinh tử, sao có thể coi như trò đùa? Ngươi nếu không nghiệm, ta lập tức đi tìm ngỗ tác khác!"
Nhiễm Nhan đang đốt thương truật cùng mấy loại thuốc tẩy uế linh tinh trên đất, nghe thấy Hà Tự chính nói như vậy, thanh âm bình bình nói: "Ta được xưng là Đại Đường nghiệm thi đệ nhị, nếu không phải Lưu Thanh Tùng da mặt quá dày, sợ cũng không dám xưng đệ nhất."
Hà Tự chính kinh ngạc nhìn thân ảnh đang ngồi xổm trước mặt kia, "Khẩu khí thật lớn!"
Có điều Lưu Thanh Tùng người này tuy không đứng đắn, nhưng kỹ thuật nghiệm thi được cả tam tư công nhận là lợi hại, nếu vị nương tử này dám ở trước mặt hắn thả ra những lời như vậy, mà hắn lại không hề phủ nhận, chắc là không giả.
"Hà Tự chính, sư muội nhà ta cực kỳ ít làm cái nghề đê tiện này, chuyện lần này nếu không phải vì sự tình liên lụy rộng, cũng sẽ không duỗi tay tới quản, có nàng ở đây, ngươi cũng chỉ cần chờ để bắt hung thủ là được." Lưu Thanh Tùng vỗ vỗ bả vai Hà Tự chính.
Nhiễm Nhan nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, nàng vừa rồi mạnh miệng như vậy, bất quá là muốn nhanh chóng ngăn cản việc Hà Tự chính dây dưa, ai biết Lưu Thanh Tùng càng thổi càng không giới hạn.
Sức phán đoán của Hà Tự chính không yếu, nếu không cũng không thể ngồi trên vị trí Đại Lý Tự chính. Hắn có thể nhìn ra Nhiễm Nhan rất hiểu biết đối với thi thể, hơn nữa nương tử bình thường nào dám tiếp xúc với thi thể? Cho nên hắn liền áp xuống nghi hoặc tràn ngập trong lòng, "Được rồi."
Mà Nhiễm Nhan bên này đã sớm bắt đầu rồi.
Thi thể của Đậu Tứ Nương được bảo tồn cực hảo, còn chưa sinh ra đốm xanh của hủ thi, có thể sánh với thi thể tươi. Chỉ là trên mặt nàng bị máu khô phủ kín, có vẻ hơi đáng sợ, từ biểu tình còn có thể nhìn ra nàng trước khi chết đã ở trong trạng thái thập phần thống khổ.
Nhiễm Nhan duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, cảm giác tội lỗi lại lần nữa nảy lên trong lòng.
Lần này nàng kiên trì muốn tự mình đến đây nghiệm thi, là hoàn toàn xuất phát từ cảm giác tội lỗi này, Đậu Tứ Nương là vì nàng mà chết, dù cho chuyện này nàng cũng không thể đoán trước hay khống chế được, nhưng nàng có năng lực tìm ra hung thủ, nếu chỉ vì nhất thời tự bảo vệ mình mà từ bỏ cơ hội lần này, nàng sẽ hối hận cả đời.