Trên một mặt giấy, vài chữ ít ỏi đã khái quát hết toàn bộ hai mươi mấy năm trước của Tô Phục.
Tô Phục, tự Tử Kỳ, thứ tử thứ hai của Dược Vương Tô gia, mười lăm tuổi rời nhà du học, đến mười chín tuổi quay về sống ở Tô châu, sống một mình trong núi ở thành tây, bán dược mà sống, rất ít khám bệnh cho người khác. Làm người quái gở, không thân thiện với cả tộc.
Lý Thế Dân buông tin, nhíu mày nói: "Chỉ có bấy nhiêu thôi à?"
Mã Chu kính cẩn đáp: "Hồi thánh thượng, vì người này rất ít lộ diện, cho nên rất khó tra được thêm tin tức về hắn. Ngoài ra...có một điểm Ngụy Vương điện hạ nói không đúng, Dược Vương chưa bao giờ muốn đem vị trí gia chủ truyền cho Tô Phục, mà đã sớm định xong là Tô gia đích trưởng tử, cũng chính là gia chủ đương nhiệm. Mà thân mẫu của Tô Phục này là một trong những Hồ cơ mà Dương phi nương nương năm đó ban cho Tô Thịnh Bạch."
Bên người Lý Thế Dân có vài vị Dương thị, mà Dương phi trong miệng Mã Chu, là thân mẫu của Lý Khác.
"Ta nhớ rõ Tô Thịnh Bạch là Thái y lệnh trong năm Võ Đức thứ Ba?" Lý Thế Dân ném tin trong tay lên bàn, nghĩ qua một chút, liền nói: "Để Tô Tử Kỳ làm ngự y đi, chỉ phụ trách chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa."
Dù có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chỉ chẩn bệnh cho Tấn Dương công chúa thì không quan hệ nhiều đến lợi hại, người này là do Lý Thái giới thiệu, lại ở ngay dưới mí mắt ông, đã tiến cung mà còn thật sự có thể quậy được, Lý Thế Dân chắc phải nhìn Tô Phục với con mắt khác.
"Vậy Hiến Lương phu nhân..." Mã Chu hỏi thêm.
"Không có gì quan ngại, thỉnh nàng ta hội chẩn cùng với Tô ngự y đi." Lý Thế Dân hoạt động ngón tay một chút, lại nhất bút lên, chuẩn bị phê duyệt tấu chương.
Mã Chu chần chờ một chút, vẫn nói: "Thánh thượng, gần đây Đại Lý Tự tiếp nhận một vụ án, có quan hệ với Hiến Lương phu nhân."
"Hửm?" Lý Thế Dân hơi kinh ngạc, lại gác bút xuống, ngẩng đầu chờ hắn nói tiếp.
Mã Chu nói: "Nữ nhi của thương nhân Đậu Duẫn ở Trường An, ở trong y quán mới mở của Hiến Lương phu nhân sử dụng một loại phấn mặt chữa da, sau khi rời khỏi đó nửa canh giờ thì mặt bị đổ máu bỏ mình trong Tri Hiền lâu, việc này có quan hệ đến Hầu phu nhân, bởi vậy phủ nha đã chuyển giao cho Đại Lý Tự."
"Hiện tại vụ án tiến triển như thế nào?" Lý Thế Dân hỏi.
"Mấy nương tử khác dùng qua phấn mặt vẫn chưa bị độc phát, có điều khi Đại Lý Tự đang mai phục, thì bao vây được một hắc y nhân, gặp phải kịch liệt phản kháng, sau một trận ác đấu, hắc y nhân kia tự biết khó có thể chạy thoát, nuốt độc tự sát, độc dược là loại rượu độc thường thấy nhất." Mã Chu rũ mắt, cũng không nhìn biểu tình của Lý Thế Dân, chỉ tường thuật lại mọi việc.
"Nói như vậy, có người cố ý hãm hại Nhiễm thị à?" ngón tay Lý Thế Dân không khỏi gõ gõ trên bàn, sắc mặt nghiêm trọng không tốt lắm, thanh âm cũng trầm thấp hơn vừa rồi, "Có điều tra ra thân phận hắc y nhân kia không?"
"Vẫn đang kiểm chứng." Mã Chu nói.
Lý Thế Dân phất phất tay. Mã Chu tuy cúi đầu, nhưng khóe mắt vẫn thấy được động tác, nên khom người thi lễ, "Thần hạ cáo lui."
Lý Thế Dân không biết chân tướng việc này, nhưng nguyên nhân đại khái ông cũng có thể đoán ra một chút. Nếu loại trừ khả năng Nhiễm thị kết oán với người khác rồi bị trả thù, như vậy thì mục tiêu của hung thủ kỳ thật cũng không phải là nhằm vào Nhiễm thị, mà là hoàng tử nào đó.
Những ngày tháng Bảy, đúng là thời điểm nóng nhất ở Trường An, cả nhiệt tình bát quái của mọi người cũng bị nhiệt độ này nướng khô, chuyện của Đậu Tứ Nương cũng chỉ xuất hiện trong những câu chuyện phiếm của các phụ nhân khi họ tụ tập. Mà thời tiết nóng bức như vậy, thi thể của Đậu Tứ Nương cũng không thể để lâu, Đại Lý Tự không thể không mau chóng kiểm nghiệm.
Đúng như lời Lưu Thanh Tùng, ở Trường An ngoại trừ một người không thể ra mặt là Nhiễm Nhan ra, thật đúng là không ai có trình độ nghiệm thi vượt qua hắn. Thánh thượng vẫn luôn chú ý đến việc này, vì mau chóng phá án, Đại Lý Tự cho Lưu Thanh Tùng một cơ hội để làm sáng tỏ.
Theo lý thuyết, nhân viên bị dính vào vụ án thì không được tham dự phá án, nhưng đây là tình huống đặc thù, huống hồ khi nghiệm thi người của Đại Lý Tự đều có mặt.
Trong chiếc xe ngựa đi về hướng đình thi quán.
Nhiễm Nhan một thân Hồ trang gọn gàng, tóc đen được buộc thành một cái đuôi ngựa đằng sau, rũ thẳng đến eo.
Lưu Thanh Tùng trêu ghẹo nàng: "Ngươi mặc như vậy lại có vài phần giống một mỹ thiếu niên, nếu Ba Lăng công chúa kia nhìn thấy ngươi, không chừng cũng sẽ bắt ngươi về."
Ba Lăng công chúa vẫn còn đang bị cấm túc, lần trước biệt viện xảy ra chuyện, động tĩnh nháo hơi lớn, trời vừa sáng thì tin tức đã truyền tới trong cung.
Hình Bộ phái người qua đi xem xét một phen, cho ra một kết luận làm người khiếp sợ: mỹ lang quân trong biệt viện của Ba Lăng công chúa làm chuyện cẩu thả ở phòng luyện đan, kết quả không biết làm sao lại nổ banh lò luyện đan, những phòng ở gần phòng luyện đan đều cháy rụi, mà mấy lang quân đang làm chuyện phòng the kia vì hút A phù dung, đang cao hứng, không kịp chạy trốn, bị thiêu sống trong phòng luyện đan.
Càng làm người ta không thể tưởng tượng hơn là trong đám người bị thiêu chết đó, lại có một thị vệ trong phủ của Lý Thái.
Lý Thế Dân nghe đến đây, sửng sốt một lúc lâu.
Bởi vì những lời này chứa quá nhiều thông tin: Lang quân và lang quân làm chuyện cẩu thả, hơn nữa còn là "mấy người đó", chứng tỏ không phải chỉ có hai người, còn hút A phù dung, kết quả trong đám hỗn loạn này, lại còn có người trong phủ Lý Thái lẫn vào! Lúc có phản ứng thì đã tức giận, nghe nói là đem Ba Lăng công chúa giam lỏng, hơn nữa sai Đại Lý Tự nghiêm tra vụ này, rồi không có tiếp theo nữa.
Nhắc tới việc này Nhiễm Nhan liền giận sôi máu, nàng muốn vào cung chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa, là vì muốn đi từng bước một phát triển sự nghiệp nghiệm thi, cộng thêm nghĩ cách lấy tính mạng của Ba Lăng công chúa.
Đương nhiên, Nhiễm Nhan cũng không phải không lấy tính mạng Ba Lăng công chúa thì không được, nếu Lý Thế Dân quyết định giam Ba Lăng công chúa cả đời, hoặc trực tiếp ban chết, nhưng nàng biết nếu lịch sử đi theo quỹ đạo bình thường, Ba Lăng công chúa tạm thời sẽ không chết.
"Tội danh này không cùng một cấp bậc với mưu phản, hoàng gia trọng thể diện, chuyện nhỏ nhặt như vậy dù muốn xử trí cũng không có khả năng để chúng ta biết." Lưu Thanh Tùng thấy sắc mặt Nhiễm Nhan ủ dột (dù cho nàng vẫn luôn đều thực ủ dột, nhưng giờ phút này càng ủ dột hơn) mới mở miệng khuyên, "Thêm nữa, chuyện này cũng kéo cả Ngụy Vương xuống nước, nếu không ngươi cho rằng Ngụy Vương vì cái gì sẽ vội vã đề cử Tô Phục như vậy."
Nhiễm Nhan hừ hừ hai tiếng, Lý Thái ra sao thì nàng quản không được, chỉ cần Ba Lăng công chúa không tốt, nàng an tâm rồi.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, mặt trời chói chang nhô lên cao, người đi đường cũng không nhiều, bởi vậy xa phu chạy xe mới hơi thả lỏng, nhưng không khéo, có người thình lình lao ra từ phường Vụ Bản. Xa phu cả kinh, lật đật thu dây cương, có điều là xe ngựa đang đi cực nhanh, sao có thể nhanh chóng dừng lại?
Sắc mặt xa phu tái mét, đã chuẩn bị đem người đưa đi y quán, ai ngờ người nọ lại giống như con thỏ mà nhảy tới dưới chân tường, dán sát vào vách tường, gương mặt thanh tuấn trắng bệch.
Bên trong xe Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan bị giật mạnh, mới vừa ngồi vững lại, liền nghe xa phu kia nói: "Hai vị bị sợ hãi rồi, có bị thương không?"
"Không có, phát sinh chuyện gì vậy?" Lưu Thanh Tùng ngồi ổn định, hỏi.
Xa phu nói: "Là vị tiến sĩ Quốc Tử Giám, chạy ra từ phường Vụ Bản, ta không kịp nhìn thấy..."
Lưu Thanh Tùng ngắt lời hắn, "Có làm người ta bị thương không?"
"Có vẻ là không." Xa phu không dám khẳng định.
Mặc dù là dọa đến người, theo lễ cũng nên đi xuống nhận lỗi, huống chi đối phương còn là tiến sĩ Quốc Tử Giám, chắc là rất coi trọng lễ tiết. Lưu Thanh Tùng nói một tiếng với Nhiễm Nhan, rồi xuống xe, đang muốn chắp tay chào hỏi, vừa ngước mắt liền thấy Tang Thần đang đứng im như một con thỏ bị dọa ngốc.
"Tang huynh đệ!" Lưu Thanh Tùng thấy Tang Thần, lại rất cao hứng, quên béng đi tình trạng bi thảm lúc bị ngược đãi trên bàn cờ.
Tang Thần lúc này mới hồi hồn, chắp tay nói: "Lưu huynh, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng!"
Nhiễm Nhan ở trong xe, nghe thấy Lưu Thanh Tùng cười ha hả nói: "Không việc gì, không việc gì."
Tang Thần là người mà Nhiễm Nhan ngay sau khi đến Đại Đường kết giao tương đối thân, đã lâu chưa tái kiến, hiện giờ ngẫu nhiên gặp được cố nhân, Nhiễm Nhan cũng muốn biết con thỏ bốn lần Trạng nguyên này sống ra sao, nàng chần chờ một chút, vẫn vén mành lên nhìn nhìn Tang Thần.
Tang Thần cao lên không ít so với nửa năm trước, dáng người thon dài, cũng khá rắn chắc, vừa nhìn thấy vậy mà chiều cao của hắn không phân cao thấp với Tiêu Tụng, khuôn mặt vốn nhu hòa đã có vẻ cứng rắn hơn nhiều, nhất cử nhất động đều mang phong độ trí thức, hết sức tuấn nhã.
Nhìn từ xa, lại cảm thấy phong tư trác tuyệt. Chỉ nhìn bên ngoài, Tang Thần như vậy, tuyệt đối có thể làm cho rất nhiều nữ tử vì hắn mà không màng tất cả.
Nhiễm Nhan cảm thấy vui mừng, tuy rằng nàng đôi khi rất phiền con thỏ này, nhưng dù sao cũng có chút giao tình, là thật lòng hy vọng có thể có một nữ tử xứng đôi với hắn xuất hiện.
Tang Thần cùng Lưu Thanh Tùng hàn huyên vài câu, vừa nhấc đầu lên, thấy ngay Nhiễm Nhan một tay đẩy mành ra, sắc mặt hắn xoát một cái đã đỏ đến cổ, chần chừ một lúc, lại nhấc nhân chạy mất.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dạng chạy trối chết của hắn, có chút hoảng hốt, tựa hồ như lại quay về thôn nhỏ ở Tô Châu, bên cạnh cánh đồng hoa mẫu đơn kia, hắn cũng nói hai câu như vậy, rồi hốt hoảng đào tẩu.
"Một chút tiến bộ cũng không có." Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, buông mành.
Lưu Thanh Tùng bò lên trên xe, sắc mặt có chút do dự.
Nhiễm Nhan thấy thế, hỏi: "Chuyện gì?"
"Hôm nay Tang Thần nghỉ tắm gội, ta hỏi hắn sao lại ở phường Vụ Bản, hắn nói là giúp thư quán của Quốc Tử Giám sửa sang lại sách, mỗi ngày được một quan tiền." Lưu Thanh Tùng duyệt qua vô số người, đương nhiên nhìn ra là Nhiễm Nhan cũng muốn biết tình hình gần đây của Tang Thần, vì thế nói kỹ hơn, "Ngụy Vương nghe nói hắn sửa sách rất tốt, liền sai người tới thỉnh nhiều lần, hắn hôm nay là đi gặp Ngụy Vương."
Lại là Lý Thái! Nhiễm Nhan nhíu mày, "Sửa sách tốt? Lời này cũng chỉ có tên ngốc này mới tin."
Xe ngựa bắt đầu chạy, Lưu Thanh Tùng hơi lung lay, vội vịn lên vách xe, "Ngươi nói Tang Thần à? Trong lòng hắn rất rõ ràng đó, có một số việc giả vờ không biết thôi!"
Lưu Thanh Tùng rất giống Tang Thần, đối với những chuyện thống khổ, Lưu Thanh Tùng dùng những câu chuyện để lừa gạt bản thân mình, mà Tang Thần thì giả vờ không biết, hắn là một người toàn tâm toàn ý làm việc, lừa chính mình lừa đến quá lâu mới cảm thấy như thật sự không biết, hai người đều trốn tránh hiện thực.
Qua khoảng một khắc, xe ngựa ngừng lại, xa phu nói: "Hai vị, đã tới đình thi quán."
Đại Lý Tự ở ngay bên cạnh hoàng thành, thi thể đương nhiên không thể vác tới công sở, cho nên đình thi quán này cách công sở khá xa.
Lưu Thanh Tùng nói: "Không cần mang khẩu trang, lần này người tới không nhiều lắm, ngươi nếu mang khẩu trang ngược lại sẽ bị chú ý không cần thiết."
"Ừm." Nhiễm Nhan nhét khẩu trang lại trong tay áo, những chuyện như vậy, Lưu Thanh Tùng quen thuộc hơn so với nàng, dù cho gặp phải không ít chuyện, có thể giao hảo với quan viên, là yêu cầu có thủ đoạn giao tế nhất định.