Nhiễm Nhan trầm mặc một lát, Xuân Lai thà chết cũng muốn che chở Thập Nhất Lang, Thập Nhất Lang này có quan hệ với Lý Khác? Cho dù là có quan hệ, Xuân Lai dựa vào cái gì phải che chở hắn?
"Ngươi cảm thấy Xuân Lai có thích Thập Lang không?" Nhiễm Nhan đột nhiên hỏi.
Tiêu Tụng đang lười biếng nằm phơi nắng, nghe nàng hỏi như vậy, hơi nhướng mày, "Không biết, nếu dựa theo tình huống bình thường mà phỏng đoán, bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, tính tình Thập đệ tuy hơi kém, nhưng tướng mạo tài hoa thì lang quân bình thường vô pháp so sánh với hắn, không có lý do gì không thích đi!"
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nguýt Tiêu Tụng một cái, thật không biết Trường An Quỷ Kiến Sầu sao có thể không biết xấu hổ đi nói người khác tính cách kém, ít nhất Tiêu Huyễn Chi thoạt nhìn còn nho nhã hơn hắn nhiều.
"Nếu là trước đây, ta cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng như Lưu Thanh Tùng từng nói, cảm tình là thứ không đáng tin cậy, không có tiền căn hậu quả gì đáng nói." Nhiễm Nhan căn bản đoán không ra Xuân Lai có cảm tình sâu đậm gì với Tiêu Huyễn Chi hay không, mà đây lại là chuyện quan trọng nhất. Nhiễm Nhan dừng một chút, nói: "So với chuyện ở chỗ này suy đoán, không bằng trực tiếp đi hỏi nàng ta."
Nhiễm Nhan vừa nói xong, liền tự xì hơi, hiện giờ Lý Khác đang ở trong phủ, địch hay bạn còn không rõ, tùy tiện nhúng tay vào chuyện này chỉ sợ không tốt.
Tiêu Tụng nhìn bộ dạng nàng xoắn xuýt, trong lòng yêu cực kỳ, không khỏi duỗi tay xoa xoa tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Chuyện này có khó gì, ngươi muốn biết, chỉ cần dùng kế trá nàng ta một chút."
Nhiễm Nhan ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay hắn nói: "Trá như thế nào?"
Tiêu Tụng gọi Bạch Nghĩa tới, thấp giọng phân phó vài câu, rồi xoay người nói: "Đi thôi, chúng ta đến sau núi tản bộ!"
Tiêu Tụng chớp chớp mắt, nắm tay nàng đi ra ngoài, "Có lẽ là hai ngày nữa phải về Trường An, sợ những ngày còn thanh nhàn có thể không nhiều lắm, hôm nay thời tiết tốt, chỉ bồi phu nhân."
Nhiễm Nhan không biết hắn muốn đi đâu muốn làm cái gì, chỉ an tâm mà đi theo hắn.
Ra sau núi là đi ngược hướng với từ đường, nhưng đi đường cửa hông thì gần hơn.
Ra khỏi cửa hông, thì thấy một dãy nhà ở, Tiêu Tụng một đường không ngừng kể chuyện cười cho Nhiễm Nhan nghe, Nhiễm Nhan rất nể tình cười vài lần, khi sắp ra khỏi thôn, bước chân của Tiêu Tụng hơi chậm lại, ngược lại nói: "Tinh thần của Thập đệ mấy ngày nay không được tốt, chắc là vì Xuân Lai, Thập đệ là đứa tử tâm nhãn, nếu nàng ta thật sự có tình cảm với Thập đệ, Thập đệ tất nhiên sẽ toàn lực bảo hộ nàng ta..." thanh âm hắn dần dần hạ thấp, chợt khôi phục lại bình thường nói: "Trước khi quay về Trường An, ngươi đi thăm đại phu nhân đi."
"Được." Nhiễm Nhan thuận theo.
Tiêu Tụng móc khăn ra lau mồ hôi trên trán cho Nhiễm Nhan, "Có mệt hay không?"
Nhiễm Nhan lắc đầu, hai người phảng phất chỉ như phu thê đang nhàn thoại, chậm rãi đi lên đồi phía bên kia.
Lúc lên đến nửa sườn núi, Tiêu Tụng thấy bốn bề vắng lặng, cũng mặc kệ Nhiễm Nhan có nguyện ý hay không, đột nhiên cõng nàng lên, dọa Nhiễm Nhan nhảy dựng, "Tiêu Việt Chi, ngươi bớt hồ nháo! Mau thả ta xuống."
Nhiễm Nhan vốn cũng không phải loại người để ý cái nhìn của người khác, nhưng nay đã khác xưa, khi còn ở Tô Châu nàng không giấu kỹ chuyện mình nghiệm thi, sau này đã đưa tới rất nhiều phiền toái, tuy đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã cho nàng một giáo huấn trọn vẹn...lời đồn đãi cũng có thể mãnh như hổ.
"Không ngại." thanh âm Tiêu Tụng mang ý cười.
Nếu hắn nói không sao, thì hẳn là sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì xấu, Nhiễm Nhan cũng không kiên trì đòi xuống nữa.
Tiêu Tụng bất đắc dĩ nói: "Ngươi a, còn không hiểu chút chuyện hậu trạch này bằng ta, làm thê tử của người ta, bên ngoài thì dựa thân phận, xuất thân, địa vị của phu quân, địa vị nhà chồng, ở nhà mình, chỉ đơn giản là dựa vào sủng ái của phu quân, người mà ta coi trọng, ai dám khinh thị?"
Lấy xuất thân của Nhiễm Nhan, muốn cho đám tức phụ ngạo kiều kia của Tiêu thị chân chính tôn trọng, là không có khả năng, nhưng ít ra khi họ biết Tiêu Tụng coi trọng nàng như thế, họ cũng sẽ không ra mặt gây khó dễ cho nàng, nếu không thì chính là đánh vào mặt Tiêu Tụng. Thử hỏi cả Tiêu thị này, ngoại trừ Tống Quốc Công ra ai dám duỗi tay rút sợi râu của lão hổ.
Tiêu Tụng tuy độc thân đã lâu, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân là môn phiệt đại tộc, khi còn nhỏ đã mưa dầm thấm đất nên hiểu nhiều hơn so với Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan im lặng nghe, mấy phương diện này nàng đúng là cửu cấp thương tàn, hoàn toàn không thể tự gánh vác, cũng may Tiêu Tụng có vẻ rất hiểu.
Hai người tới lên tới trên đỉnh đồi, nhóm thị tỳ đang hái hoa nhìn thấy Cửu Lang vậy mà cõng Cửu phu nhân đi lên, đều đầy mặt kinh ngạc, cả Vãn Lục cũng xông tới, la lên: "Nương tử bị thương ở đâu sao?"
Nhiễm Nhan duỗi tay cốc lên trán nàng ta, "Ngươi không nghĩ chuyện gì tốt cho ta được à?"
Vãn Lục lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rồi che miệng cười nhìn Nhiễm Nhan đầy trêu ghẹo, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Lang quân và nương tử thật là ân ái."
Nhiễm Nhan mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Ta đi nhìn thử xem các ngươi hái đến đâu rồi."
"Lang quân có muốn nhìn với phu nhân không?" Vãn Lục đánh bạo hỏi. Từ khi Nhiễm Nhan gả vào cửa, Vãn Lục chưa bao giờ dám nói chuyện với Tiêu Tụng, chỉ vì hắn mà bắt đầu nghiêm túc lên, thật sự rất dọa người.
Tiêu Tụng hơi gật đầu, nắm lấy tay Nhiễm Nhan, đi cùng nàng vào sâu trong đám hoa.
Giỏ tre cũng không lớn, chỉ bằng một nửa cái bồn rửa mặt, giỏ tre trong tay sáu thị tỳ hầu như đã đầy, y lời yêu cầu của Nhiễm Nhan, chỉ hái những nụ hoa đã nở một nửa.
Tiêu Tụng chỉ yên lặng đứng một bên, bồi Nhiễm Nhan, biểu tình lãnh đạm, tựa như không có chút cảm xúc. Hắn trước mặt người khác đều như thế, đối mặt với người cần phải xã giao, sẽ trò chuyện vui vẻ tự nhiên, phân không rõ là thiệt tình hay giả ý, đối đãi người không cần có cảm xúc, cơ bản là cái bộ mặt lúc này, thoạt nhìn có chút lười nhát, hờ hững.
Nhiễm Nhan nhận thấy thị tỳ chung quanh cả thở cũng không dám thở mạnh, không khỏi nhìn về phía Tiêu Tụng, "Ngắm hoa thì ngắm hoa, nghiêm mặt làm cái gì."
Tiêu Tụng ho khan một tiếng, không phải hắn cố ý như thế, chỉ là thói quen nhất thời sửa không xong, thêm nữa cũng không ai kêu hắn sửa.
"Không ngắm nữa, chúng ta đi ra đằng kia ngắm phong cảnh, ta biết một chỗ rất đẹp." biểu tình Tiêu Tụng tự nhiên hơn một chút.
Nhiễm Nhan gật đầu, buông hoa ra theo hắn rời đi.
Trên sườn đồi cao gió hơi lớn hơn một chút, thổi y phục bay phấp phới, những cánh hoa lan rụng xuống bị gió thổi bay lên, xoay tròn trên không trung, u hương ngào ngạt.
Tiêu Tụng dẫn Nhiễm Nhan đi xuyên qua một mảnh rừng tùng nhỏ, cảnh trước mắt mở ra, thôn xóm bình lặng ở xa xa, màu xanh mướt mắt kéo dài đến chân trời, thậm chí có thể nhìn thấy thôn dân đang làm việc trên đồng ruộng cách đó không xa. Ngay dưới chân là nơi Tiêu thị tụ cư, đặc biệt là từ đường, nhìn rất rõ.
"Ngươi mới vừa rồi cố ý nói những lời kia là cho ai nghe?" Nhiễm Nhan nhớ tới trước khi Tiêu Tụng lên núi có nhắc tới Xuân Lai.
"Tổ mẫu của Xuân Lai." Tiêu Tụng tra án luôn luôn không bao giờ buông tha bất cứ chi tiết gì, hắn biết tổ mẫu của Xuân Lai mù, nhưng thính lực so với những người già cùng tuổi thì tốt hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày mau buổi trưa, đều sẽ ở trong sân tự mình làm chút đồ ăn, bởi vậy lời hắn nói, bà tất nhiên sẽ nghe được.
Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan nhíu mày, vội nói: "Đây cũng không hoàn toàn là lợi dụng, nếu lão nhân gia thật sự có thể làm Xuân Lai nói ra vài câu, ta tận lực giữ mạng cho Xuân Lai còn không được sao?"
"Kế sách tạm thời, ta lại không trách ngươi." Nhiễm Nhan nhìn xuống dưới chân đồi, "Lão nhân gia có thể gặp Xuân Lai sao?"
"Yên tâm đi, trong tộc biết lão nhân gia cơ khổ, không ngăn cản bà đi thăm, nhưng mỗi lần đều có người, ta đã sai người rời đi, bọn họ muốn nói cái gì cũng tiện, chỉ có người của ta có thể nghe thấy." Tiêu Tụng cười nói. Ngay khi Tống Quốc Công để hắn tham gia việc này, hắn đã thuận tiện an bài luôn thủ vệ ở từ đường, không có ai rõ ràng hơn hắn làm sao để chui chỗ trống phòng thủ.