Sứ thần triều đình tới, theo lý nên vẩy nước lau bụi, phủ đỏ treo xanh mà nghênh đón, nhưng đang ở trong hiếu kỳ, không tiện làm náo nhiệt đến như vậy, Tiêu gia chỉ đơn giản tiến hành dọn dẹp.
Nghênh đón sứ thần trong hiếu kỳ có thể không cần quan phục, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan chỉ sửa sang lại vẻ ngoài một chút, rồi chuẩn bị ra cửa.
Đang lúc chỉnh trang, động tác Tiêu Tụng hơi dừng, quay đầu hỏi gã sai vặt bên cạnh, "Bệ hạ phái ai tới?"
"Hồi Cửu Lang, là Ngô Vương." Gã sai vặt ngồi xổm xuống giúp Tiêu Tụng đặt giày đã chỉnh trang tốt xuống.
Động tác của Nhiễm Nhan cũng khựng lại, Ngô Vương Lý Khác! Nhiễm Nhan thật sự không muốn nhìn thấy người này, Lý Khác cũng không thật sự làm nhục nàng, nàng cũng đã cắn vỡ mạch máu Lý Khác, việc này đã trả thù công bằng, chẳng qua nếu thật sự xóa bỏ hết toàn bộ, trong lòng nàng luôn cảm thấy không thoải mái.
Chuyện này vẫn là cái nhìn của riêng nàng, còn Lý Khác có nguyện ý bỏ qua chuyện cũ hay không thì khó nói.
Hai người mang xong giày, cùng nhau đi ra tiền viện. Lưu Thanh Tùng không tính là người Tiêu gia, tất nhiên là không cần đi gặp Lý Khác.
Tất cả mọi người trong Tiêu thị đều tụ tập lại chờ ở ngoài cổng, bọn họ âm thầm đứng phía sau Tống Quốc Công cùng Độc Cô thị, cùng một chỗ với đám người Tiêu Huyễn Chi.
Khoảng vài giây sau, liền có gã sai vặt từ đầu thôn chạy vào, "Đoàn xe của sứ thần tới rồi."
Mọi người lại lập tức sửa sang vẻ ngoài lần nữa, xác nhận không có chỗ nào không ổn, mới nghiêm mặt an tĩnh chờ.
Đoàn xe tiến vào tầm mắt, mọi người Tiêu thị do tộc trưởng cùng Tống Quốc Công dẫn đầu đi ra đại môn nghênh đón. Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa Tiêu thị, gã sai vặt lập tức dọn xuống ghế kê chân.
Cửa xe mở ra, Lý Khác một thân đồ trắng bước từ trên xe ngựa xuống, dung mạo hắn vẫn như vậy, mặt thon gầy, Thiên Đình no đủ, chân mày dài, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao hơi khoằm.
Tống Quốc Công cùng đám người tộc trưởng chắp tay khom mình hành lễ, "Bái kiến sứ thần."
Ngay sau đó là toàn bộ tộc nhân Tiêu thị hành lễ theo.
Lý Khác chân vừa mới chạm đất, đã vội vàng bước tới nâng Tống Quốc Công cùng mấy vị trưởng bối, "Các vị trưởng bối đại lễ như thế, Khác không dám nhận, mau mau đứng lên."
"Quân thần chi lễ sao có thể qua loa." Tống Quốc Công nhàn nhạt nói, ánh mắt không dấu vết mà lướt qua một thân đồ trắng của hắn, nhưng cũng không tiếp tục kiên trì.
Sứ thần là đại biểu cho thánh ý, bình thường đều nên mặc quan phục, nếu Lý Khác dùng y phục trắng, chính là lấy thân phận con rể Tiêu thị mà đến, nếu vẫn cứ kiên trì quân thần chi lễ, chẳng phải là không cho người ta mặt mũi hay sao?
"Ý của phụ hoàng là lệnh cho Khác đến khuyên giải an ủi Quốc công đừng đau buồn quá mức, quân thần chi lễ tạm thời bỏ qua cũng được." Lý Khác đỡ nhẹ Tống Quốc Công vào phủ.
Trong viện đã lập bàn thờ, Tống Quốc Công thấy Lý Khác một thân y phục trắng không tiện tuyên đọc thánh chỉ, liền sai người chuẩn bị phòng thay đồ cho hắn. Đảo qua đảo lại như vậy, còn muốn mọi người chờ, kỳ thật nếu muốn tiện, còn không bằng cứ trực tiếp mặc quan phục mà đến, tuyên xong thánh chỉ, lại đổi y phục trắng, nhưng hàm nghĩa bên trong lại bất đồng rất lớn.
Lý Khác cũng là người chơi chính trị, hơn nữa thân là thanh niên có tiền đồ nhất trong hoàng tộc, hắn cần phải làm thật tốt công tác hình tượng cho bản thân, hiếu đễ đương nhiên không chấp nhận bỏ qua.
Đổi xong quan phục, Lý Khác nâng thánh chỉ xích cẩm long văn, đi đến trước bàn thờ.
Người Tiêu thị rào rào khom mình hành lễ, an tĩnh lắng nghe.
Thời Đường khi tiếp thánh chỉ cũng sẽ không bắt đầu đã phần phật quỳ xuống cả đám để chờ tuyên chỉ, hơn nữa thánh chỉ mở đầu cũng không phải "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng", nếu là chính sự, mở đầu hơn phân nửa là hai chữ "Môn hạ", bởi vì bản thân chiếu thư là từ Trung Thư Tỉnh soạn ra trước, Môn Hạ Tỉnh xét duyệt, hoàng đế ngự phê "Khả". Nhiều nhất cũng chỉ dùng bốn chữ "Phụng thiên thừa vận", đây cũng hơn phân nửa là trong tế điển trọng đại hoặc lễ phong hậu linh tinh mới có thể dùng tới.
khả trong 'khả năng' aka 'có thể', 'được', 'approved'
Mà đạo thánh chỉ này mở đầu cái gì cũng không có, nội dung cũng hết sức đơn giản, trực tiếp nói thẳng là nghe tin thái phu nhân qua đời, thập phần bi thống, sau đó là khuyên giải an ủi Tống Quốc Công.
Nhiễm Nhan phát hiện kỳ thật Lý Thế Dân thật sự là một vị hoàng đế rất biết lừa tình, thí dụ như an ủi Tống Quốc Công, thì đại ý là nói "Mỗi khi nghĩ đến khanh phải chịu đựng bi thống quá lớn, mà tuổi tác khanh đã cao, ta liền lo lắng trằn trọc đến khó có thể đi vào giấc ngủ, cơm nuốt không trôi, hận không thể tự mình đi thăm..." vân vân, sau đó là khuyên mọi người của Tiêu thị nén bi thương.
Một thiên thánh chỉ tuyên xong, Tống Quốc Công đã lão lệ tung hoành.
"Chúng thần tạ bệ hạ long ân!"
Mọi người cùng cao giọng tạ ơn, cung kính phục bái xong, Lý Khác giao thánh chỉ trong tay cho Tiêu Cảnh, trong thánh chỉ này tuy đề cập Tống Quốc Công là nhiều nhất, nhưng rốt cuộc cũng không phải chỉ cho mình ông.
Lý Khác ôn thanh khuyên giải an ủi Tống Quốc Công: "Phụ hoàng đã ưu tư khó an nhiều ngày rồi, trước khi ta đi, đã gọi riêng ta vào cung dặn dò nhất định phải thay ông ấy hảo hảo khuyên giải an ủi ngài. Quốc công thỉnh nén bi thương." Bên này khuyên xong, nhưng cũng không bỏ sót Tiêu thị trưởng bối, "Chư vị trưởng bối thỉnh nén bi thương."
Dọn bàn thờ đi, mọi người liền thỉnh Lý Khác đến thính đường trò chuyện.
Nữ quyến ai nấy đều quay về hậu viện, chỉ có đích tử đích tôn của Tiêu thị mới cần vào thính đường.
Thời Đường có quy định nghiêm khắc về trang phục, làm chuyện gì, liền phải mặc quần áo tương ứng như thế nào, bởi vậy Lý Khác nhanh chóng đổi qua thường phục màu trắng, mới trở lại trong thính đường an tọa.
Lý Khác rất biết kiểm soát thái độ bản thân, thoạt nhìn thân thiết lại không mất tôn quý của hoàng gia, những chuyện xã giao này hắn đã rất thành thạo.
Tang kỳ có rất nhiều kiêng kị, thời Đường so với đời Tống còn nghiêm khắc hơn, cho nên trò chuyện cũng không lâu.
Tiêu Tụng vẫn không nói nhiều, chờ đến khi tan đi, Tiêu Tụng vừa mới đi lên hành lang gấp khúc, thì nhìn thấy Lý Khác đứng bên cạnh hồ sen, thấy hắn đi qua, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt hơi gật đầu.
Tiêu Tụng đi ngang qua bên cạnh hắn, dừng bước chân, quay đầu lại cười hỏi: "Điện hạ chờ lâu, chẳng lẽ không muốn nói cái gì sao?"
Từ thính đường đi ra, Lý Khác đi đường nào cũng không đi đến chỗ này được.
"Bổn vương chỉ là đi lạc đến đây, cũng không phải chờ." Lý Khác cười nói.
"Vậy sao, ta đây thật sự thương tâm, vốn tưởng rằng điện hạ đặc biệt tới tìm ta để ôn chuyện." Tiêu Tụng khẽ cười một tiếng, rồi chắp tay nói: "Đi hướng bên phải, có thể trở lại thính đường, ta còn có việc, thứ lỗi không thể đưa tiễn."
"Không sao." Lý Khác nói vẻ không để bụng.
Tiêu Tụng hơi gật đầu thi lễ, xoay người không nhanh không chậm rời đi.
Nhiễm Nhan đang dựa trên hành lang nhìn Vãn Lục chỉ huy mọi người chuẩn bị giỏ tre trong viện, để dẫn người lên đồi hái hoa lan. Mọi người vừa thấy Tiêu Tụng tiến vào, lập tức im lặng.
Dù sắc mặt Tiêu Tụng xưa nay cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng Nhiễm Nhan có thể nhận thấy rõ ràng hắn hơi khác.
"Làm sao vậy?" Nhiễm Nhan bước tới đón, nhẹ giọng hỏi.
Con ngươi Tiêu Tụng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn tự cho là chưa biểu lộ ra một chút tức giận nào a! Vậy mà vẫn bị Nhiễm Nhan nhìn ra, không khỏi cầm lấy tay nàng, nói: "Chuyện hái hoa để cho các nàng đi là được, ngươi đừng đi, nắng to, sẽ làm người mệt mỏi."
Nhiễm Nhan dừng một chút, gật đầu nói: "Vãn Lục, ngươi đi với bọn họ đi."
Vãn Lục ứng tiếng, dẫn người ra cửa.
Nhiễm Nhan kéo hắn ngồi lên trên hành lang ngồi, "Ai chọc ngươi rồi?"
"Mới vừa rồi ở trên hành lang gấp khúc gặp Ngô Vương." Tiêu Tụng biết đối với Nhiễm Nhan thì không cần nói quá minh bạch.
Lý Khác trong thời gian ngắn ngủn đã có thể thăm dò ra đường mà Tiêu Tụng muốn quay về viện thì nhất định phải đi qua, chuyện này chứng tỏ, hắn có sắp xếp tai mắt trong phủ. Là muốn thử thái độ của Tiêu Tụng? Hay là có mục đích gì khác?