"Chuyện làm danh y là sự thật, bất quá nghe đồn Cửu thẩm còn từng giúp quan phủ nghiệm thi đó!"
Nói chuyện chính là một nữ hài chưa cập kê, thanh âm thanh thúy, mới nghe như là nghĩ sao nói vậy, không lựa lời.
Chuyện nghiệm thi, được Tiêu Tụng, Lưu Phẩm Nhượng và Nhiễm thị khống chế, bình thường đã không còn ai đàm luận, nhưng nhiệt tình bát quái của mọi người thì vô pháp ngăn cản, người Tiêu thị biết cũng không có gì kỳ quái.
"Cửu thẩm, thật sự là vậy sao?" có người ồn ào truy vấn.
Tứ phu nhân xụ mặt ho nhẹ một tiếng.
Những người Tiêu thị này rõ ràng là khinh thường xuất thân của Nhiễm Nhan, cùng với những chuyện nàng đã làm, trong lòng Nhiễm Nhan biết rõ ràng, nhưng nàng có bản lĩnh gì, mà người khác phải nhất định tôn trọng nàng chứ?
Kỳ thật về chuyện này, Nhiễm Nhan có thể đưa ra nhiều giải thích không chút sơ hở, thí dụ như nàng có thể nói bởi vì quen biết một nữ tử ngộ hại, cho nên quan nha nhờ nàng đi nhận thi. Làm như vậy thì có thể khiến cho lòng nghi ngờ của bọn họ giảm một chút, bất quá Nhiễm Nhan không định vô tư dùng bằng hữu đã mất để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy phu nhân quý nữ này. Hành động của những người này, rõ ràng là coi nàng như trò cười, tuy chưa biểu hiện ra mặt, nhưng sự khinh thường từ tận đáy lòng kia khiến cho bọn họ không cố kỵ mà đi hỏi những chuyện như vậy, trong lòng Nhiễm Nhan đã nổi giận, bởi vậy chỉ nhàn nhạt liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, "Chứng cứ đâu?"
Thiếu nữ bị biểu tình lạnh lùng của nàng làm hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Đã nói là nghe đồn..."
Nhiễm Nhan thanh âm phẳng lặng: "Ta vừa mới đi qua tộc học trên núi, nhiều đời hoàng đế, hơn vị Tể tướng, làm người nghiêm túc kính trọng."
Mọi người không biết tại sao Nhiễm Nhan bỗng nhiên nói đến chuyện này, nhưng trên mặt đa số người đều có tự hào không che giấu được. Các phu nhân còn không biểu lộ gì quá lớn, nhưng những người thân là nữ nhi nương tử của Tiêu thị đều tươi cười, thần thái phi dương.
"Ta cho rằng đại gia tộc có bề dày hùng hậu như vậy, hẳn là sẽ có khí độ và trí tuệ rộng lớn, cũng sẽ kiểm soát lời nói việc làm, cho nên dù Nhiễm thị ta hiện tại đã xuống dốc, thân phận ta không xứng với Tiêu thị, chuyện lời đồn về ta bay đầy trời, hôm nay trước khi đến đây gặp các vị, ta vẫn cho đó là chuyện để giải sầu." Nhiễm Nhan quỳ ngồi thẳng lên, ánh mắt dời về hai người vừa rồi làm khó dễ nàng.
Ý trong lời của Nhiễm Nhan rất rõ ràng, các ngươi đều là người có văn hóa có thân phận, không cần giống mấy bà tám ngoài đường, đi làm những chuyện thoạt nhìn vừa không văn hóa vừa mất mặt như vậy.
Không phải cảm thấy bản thân cao cấp nhất sao? Nhiễm Nhan liền dọn ra vinh quang của cả tộc Tiêu thị, nâng bọn họ lên một vị trí cao có thể đón gió lạnh, cứ như đã làm thánh nhân thì nhất định phải có đức hạnh của thánh nhân, bằng không chính là tự tát vào mặt mình.
Không biết cú công tâm của Nhiễm Nhan có tác dụng, hay là Tiêu thị giáo dưỡng con cái đích xác rất nghiêm khắc, thiếu nữ kia lại ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan mà cung cung kính kính cúi người hành lễ với Nhiễm Nhan, "Cửu thẩm giáo huấn rất đúng, a Giang sẽ ghi nhớ trong lòng."
Nhiễm Nhan lúc này mới nhìn kỹ thiếu nữ này, diện mạo trung đẳng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay kia có một đôi mắt đen láy hết sức xuất sắc.
"Chất nữ khách khí." Cái nhìn của Nhiễm Nhan đối với nàng ta thay đổi một chút, bất quá cũng chưa biểu hiện trên mặt, chỉ nhàn nhạt mà trả về một câu.
Lục phu nhân có vẻ có chút không vui, dù sao Tiêu Giang cũng là cháu gái ruột của bà. Tứ phu nhân vẫn mang một gương mặt nghiêm nghị, quả thực cũng sắp đuổi kịp Nhiễm Nhan, rất khó tưởng tượng bà có nề nếp như vậy cùng Tiêu Cảnh cũng có nề nếp như vậy thì sống chung như thế nào. Mà Đông Dương phu nhân vẫn là một bộ dạng vân đạm trời cao, u sơn viễn thủy, phảng phất như không chú ý tới trong phòng đã xảy ra chuyện gì, bưng chén trà lên chậm rãi nhấp từng ngụm.
Nhiễm Nhan giờ chỉ còn chờ Đông Dương phu nhân hoặc Tứ phu nhân nói một câu giải tán, nên cũng không nói chuyện nữa. Thái phu nhân vừa mới mất, bọn họ cũng không nên đùa giỡn, bởi vậy trong phòng rất nhanh đã tẻ ngắt.
Lẳng lặng ngồi một lát, vẫn là Lục phu nhân chịu không nổi trước, "Nếu mặt cũng đã gặp, chào cũng đã chào, vậy chúng ta giải tán..."
Lục phu nhân còn chưa dứt lời, thân hình Đông Dương phu nhân đã mềm nhũn, ngả về phía sau.
Mọi người la lên, Nhiễm Nhan cũng giật mình, hôm nay việc này phát triển đến mức thú vị, Nhiễm Nhan vốn luôn thời thời khắc khắc đề phòng Đông Dương phu nhân, sợ bị hại, kết quả lại là Đông Dương phu nhân tự ngã.
Cách Đông Dương phu nhân gần nhất là Tứ phu nhân và Lục phu nhân lập tức đỡ lấy bà ta, "Đại tẩu!"
Tư thái vạn năm bình tĩnh của Tứ phu rốt cuộc vỡ tan, sốt ruột nói: "Mau đi kêu y sinh!"
"Còn gọi y sinh gì nữa? Cháu dâu không phải biết y thuật sao!" Lục phu nhân vội vàng quay người, vẫy tay với Nhiễm Nhan nói: "Mau đến đây!"
Dù trong lòng Nhiễm Nhan không hề nguyện ý quản chuyện này, nhưng tình hình này, cũng không cho phép nàng thoái thác, đành phải bước nhanh qua, "Ta nhìn trước xem sao, nên gọi y sinh thì vẫn phải đi gọi."
Nhiễm Nhan duỗi tay bắt mạch của Đông Dương phu nhân, nhíu mày, vội rút mấy cây ngân châm từ trong tóc ra, phong bế các mạch quan trọng. Sau đó mới bưng chung trà trước mặt bà ta lên, ngửi ngửi sơ qua, không có độc...
Nhiễm Nhan nhớ lại vừa rồi, Đông Dương phu nhân không ngừng uống trà, khát nước đến như vậy sao?
Độc tính tạm hoãn lại, Đông Dương phu nhân sâu kín tỉnh lại, sau đó nôn khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rỉ ra lấm tấm trên trán. Nếu không phải mặt bà ta không còn chút máu, tình trạng thật ra hơi giống dấu hiệu mang thai.
"Có phải muốn đi nhà xí hay không?" Nhiễm Nhan lập tức hỏi.
Đông Dương phu nhân gian nan gật đầu.
Xuân Lai gọi một thị tỳ sức lực tốt một chút khiêng bà ta rời đi.
"Cháu dâu, đại phu nhân đây là làm sao vậy?" Tứ phu nhân hỏi.
"Trúng độc." Nhiễm Nhan đại khái đoán được, độc Đông Dương phu nhân trúng chính là Thiên Lôi đằng. Dùng phân lượng Thiên Lôi đằng bình thường, cũng sẽ không lập tức chết, nhưng chồi non của Thiên Lôi đằng chỉ cần bảy lá là có thể độc chết người, hơn nữa rất dễ dàng xen lẫn trong lá trà, "Đại bá mẫu tạm thời không nguy hiểm, tình hình cụ thể, vẫn phải đợi y sinh tới chẩn bệnh mới được."
"Phu nhân!"
Nhiễm Nhan ở giữa đám người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi căng thẳng của Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan đứng dậy, cách đám người nhìn thấy gương mặt nhìn thì có vẻ rất bình tĩnh của Tiêu Tụng, nhưng mồ hôi rỉ ra bên thái dương hắn đã nói rõ tất cả.
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan an ổn, lập tức thả lỏng, ngữ khí nói chuyện rõ ràng khác hẳn vừa rồi.
"Đại bá mẫu trúng độc té xỉu." Nhiễm Nhan nói.
Mắt Tiêu Tụng lóe qua một chút kinh ngạc, nhưng nhanh đến mức làm người ta không phân biệt rõ. Hắn nhíu mày nói: "Sao lại chỉ có mình bà ấy trúng độc?"
Tiêu Tụng là Hình Bộ Thị lang, chuyên quản phá án, bởi vậy Tứ phu nhân cũng mở miệng định cầu hắn trợ giúp, "Cửu Lang, ngươi xem việc này..."
"Giao cho Tứ bá xử lý đi." Tiêu Tụng điên rồi mới đi giúp Đông Dương phu nhân điều tra hung thủ, hắn còn ước gì bà ta bị độc chết luôn là tốt nhất.