Vãn Lục nói: "Nói là phu nhân đã bái tế từ đường, theo lý nên nhận thức nội quyến của Tiêu thị."
Tiêu Tụng nhíu mày, "Không phải nên do mẫu thân dẫn ra mắt sao?"
Vãn Lục cũng có nghi hoặc này, cho nên vừa rồi đã hỏi qua thị tỳ kia, "Lão phu nhân theo quốc công từ chối tiếp khách."
Trong lúc giữ đạo hiếu phải đoạn tuyệt giao tế, hoặc là nửa đoạn tuyệt quan hệ giao tế, bởi vậy lúc này cũng sẽ có rất nhiều người nghe tang tin mà chạy đến, một là vì tưởng nhớ người đã mất, hai là vì cáo biệt.
"Vãn Lục thỉnh thị tỳ kia vào trong nội môn chờ một chút, ta đi thay y phục." Nhiễm Nhan xoay người vào phòng, lại bị Tiêu Tụng tóm lại, "Không đi."
Nhiễm Nhan nhìn chân mày nhíu chặt của hắn, không khỏi muốn cười, "Tiêu Việt Chi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống trẻ con."
Kỳ thật đa số nam nhân đều có chút tính trẻ con, chẳng qua vì Tiêu Tụng thường ngày quá mức ổn trọng, nổi tính trẻ con lên mới có vẻ tương phản lớn như vậy thôi.
"Dù sao cũng không được đi." Ở bổn gia, Tiêu Tụng không dám để Nhiễm Nhan rời khỏi tầm mắt hắn.
"Đừng như vậy, ta cũng không phải nữ tử kiều kiều nhược nhược gì, có năng lực tự bảo vệ mình." Nhiễm Nhan nắm tay hắn dỗ dành.
Những thân nhân này không thể không đi chào hỏi, nếu đắc tội sạch sẽ nội quyến bổn gia, sau này Tiêu Tụng làm sao đối mặt với huynh đệ trong tộc? Chuyện cần giao tế sau này còn rất nhiều, cả người bổn gia cũng ứng đối không xong, sau này sao có thể ứng đối người ngoài? Tuy rằng nàng không thích làm chuyện này, nhưng nếu đã lựa chọn trở thành thê tử của hắn, thì phải gánh vác.
Tiêu Tụng mím chặt môi, lật tay cầm lại tay nàng nhưng nhất quyết không buông, hiển nhiên là lại nổi cơn cứng đầu.
Giằng co một hồi, Nhiễm Nhan mới nhẹ giọng nói: "Tin tưởng ta, phu quân."
Tiêu Tụng quay đầu qua một bên, nhìn hải đường nở rộ trong viện, thật lâu sau mới dần dần buông lỏng tay ra.
Nhiễm Nhan bước nhanh vào nhà, tìm một kiện tố y sạch sẽ thay ra. Vãn Lục múc nước mang vào cho nàng rửa sơ qua mặt mũi, sửa sang lại tóc tai, rồi cùng nhau ra cửa.
"Nương tử, lang quân còn giận dỗi kìa!" Vãn Lục ra tới nội môn thì bất an nói.
Nhiễm Nhan cười nhẹ, "Trong lòng hắn rõ hơn ai khác, không cần phải lo lắng."
"Nô tỳ Xuân Lai, gặp qua Cửu phu nhân." Thị tỳ chờ trong nội môn thấy Nhiễm Nhan đi ra, vội vàng nhún người hành lễ.
Nhiễm Nhan nhìn nàng ta một cái, là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng tròn trịa, lộ vẻ hàm hậu, diện mạo thuộc dạng ném vào trong đám người sẽ tìm không thấy, nhưng khi cười rộ lên lại lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, hai mắt cong cong như trăng non, thật sự như hoa xuân ấm áp, giống như tên nàng, Xuân Lai.
"Không cần đa lễ." Nhiễm Nhan đối với người thuần phác có một cảm giác thân cận, toàn thân cũng trở nên nhu hòa hơn.
Xuân Lai mặc bộ áo váy vải đay thô trắng thuần, búi tóc nha hoàn, ngoại trừ dây buộc tóc ra, không có thêm vật trang trí gì khác, chân mang giày cũ, hiển nhiên cũng không phải là một thị tỳ cao đẳng.
"Ngươi là người của viện nào?" Nhiễm Nhan có chút nghi ngờ, Đông Dương phu nhân phái một thị tỳ cấp thấp tới gọi nàng, hoặc là thập phần khinh thường nàng, hoặc là có trá, hoặc cũng có thể là Đông Dương phu nhân quá tiết kiệm.
Xuân Lai hơi cúi đầu, cung kính đáp: "Hồi Cửu phu nhân, nô tỳ là thị tỳ bên người đại phu nhân."
Xưng hô ở Đường triều thật sự có chút bất tiện, thí dụ như Tống Quốc Công ở trong tộc đứng ở vị trí thứ bảy, gọi là Thất Lang, mà Tiêu Tụng là đời tiếp theo đứng ở vị trí thứ chín, lại kêu Cửu Lang, không biết còn tưởng là huynh đệ. Cứ như vậy, đại phu nhân không cùng đời trong Tiêu thị có vài người, Nhiễm Nhan vẫn luôn cho rằng Đông Dương phu nhân là người có dục vọng quyền lực rất mạnh, lại che dấu rất sâu, hiện giờ xem ra, cảm thấy có vẻ cũng quá sâu.
Một đường nghĩ về Đông Dương phu nhân, rất nhanh đã tới thính đường trong tộc, bên trong đã tụ tập rất nhiều nữ tử, nhiều là y phục trắng, còn có nhiều phụ nhân mặc váy áo màu xám, đen, nâu.
"Các vị phu nhân, nương tử, Cửu phu nhân tới." Xuân Lai thoạt nhìn rất đôn hậu thành thật, làm việc cũng rất ổn trọng trôi chảy, không có chút luống cuống nào.
"Vào đi." Thanh âm lạnh nhạt của Đông Dương phu nhân trên chủ tọa vang lên.
Nhiễm Nhan bước qua ngạch cửa, liền nhận được hàng loạt ánh mắt, lúc đầu khi bị chú mục như vậy còn có chút không quen, hiện giờ thì rất thản nhiên.
Những người chung quanh nàng, Nhiễm Nhan một người cũng không quen biết, nàng lập tức đi tới trước mặt Đông Dương phu nhân và tộc trưởng phu nhân ngồi cách đó không xa, nhún người, "Gặp qua đại bá mẫu, tứ bá mẫu."
Đông Dương phu nhân mặc một bộ áo váy giao lãnh trắng như tuyết, đoan trang quỳ ngồi ở trên chủ tọa, mi như núi xa, mắt như thu thủy, phảng phất như không thuộc về nơi này, "Không cần đa lễ." Bà ta nói, ánh mắt hơi đảo qua bên trái, dừng trên người một vị phu nhân chừng trên dưới tuổi mặc tố y, "Đệ muội, phiền ngươi dẫn chất tức đi giới thiệu với mọi người một chút đi."
Một phụ nhân ba bốn mươi tuổi, gọi một lão nhân tuổi là "Đệ muội", Nhiễm Nhan cảm thấy so với chuyện một đám nữ tử trẻ tuổi gọi nàng là "Thím" còn khó tiếp thu hơn.
Tố y phu nhân có vẻ đã quen, ít nhất nhìn bà ta hòa ái hơn nhiều so với Độc Cô thị, trên mặt bà ta mang nụ cười khéo léo, "Ở Trường An gặp qua một lần, ngươi còn nhớ rõ ta đi?"
Đây thật sự là một câu hỏi dễ gây xấu hổ, Nhiễm Nhan nếu thật sự nhận ra hoặc nhớ được, đã sớm hành lễ vấn an bà ta, cần gì phải chờ đến bị hỏi? Ở Trường An khi đó một đám người dính chùm, Nhiễm Nhan gặp qua một lần không ít người, duy độc đối với vị phu nhân này lại không có ấn tượng gì, trên đường đi Lan Lăng, hầu như đội nắng đội gió mà đi, mọi người rất ít xuống khỏi xe ngựa, càng không có thời gian rảnh, Nhiễm Nhan nói: "Trường An chỉ gặp sơ qua, vừa rồi thấy ngài lại không dám chào, sợ nhận sai lại làm trò cười cho người khác, Lục bá mẫu đừng trách tội." Nhiễm Nhan hơi khom người.
Cũng không phải là Nhiễm Nhan thật sự biết bà ta, ở trong tộc ngoại trừ đích trưởng phòng và tộc trưởng phu nhân rất có địa vị ra, Lục phòng là chi phồn thịnh nhất, con cháu Lục phu nhân đều có người làm quan trong triều, bởi vậy cũng có sức ảnh hướng trong tộc, thêm vị trí ngồi của bà ta, kết hợp với lời kể thường ngày của Tiêu Tụng về tính cách của các phu nhân, tổng hợp lại đoán ra thôi.
Lục phu nhân chính là một người mới nhìn thì hòa hòa khí khí, rất là điệu thấp, nhưng thực tế bên trong rất ngạo kiều.
Lục phu nhân thấy Nhiễm Nhan thật sự nhận ra bà ta, nụ cười trên mặt trở nên thân thiết hơn vài phần, "Thật là một hảo hài tử làm người yêu mến, ngồi xuống rồi nói."
Huynh đệ của Tống Quốc Công chỉ có năm sáu người, cùng đời với ông, ngoại trừ Độc Cô thị, cũng chỉ còn dư lại ba người ở đây. Kế tiếp là bái kiến các vị huynh tẩu.
Tình huống nhìn vào cũng có vẻ hoà thuận vui vẻ, chỉ là mặt Nhiễm Nhan vẫn luôn cứng đờ, lại làm không ít người chào hỏi xong, thì không muốn nói chuyện tiếp với nàng nữa.
"Cửu phu nhân, thỉnh dùng trà." Có thị tỳ bưng một ly nước trà đặt trước mặt Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan vừa mới bưng lên, liền có người hỏi: "Nghe nói Cửu tẩu khi ở Tô Châu là danh y nổi danh, không biết là thật hay giả?"
Động tác của Nhiễm Nhan dừng một chút, buông cái ly, "Bất quá là bệnh lâu thành y, đảm đương không nổi hai chữ danh y."