Dần dần Tiêu Tụng bắt đầu lộ ra bản chất - từ trong ván cờ - ngay từ đầu đã lặng yên không một tiếng động bày hết thiên la địa võng, rồi thình lình ra tay tàn nhẫn, dẫn dụ một cách âm hiểm đê tiện, không một nước đi nào không làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà Tang Thần cũng không rơi xuống thế hạ phong, công thủ thoả đáng, bàn cờ trở thành một trận chém giết, náo nhiệt đến cực điểm.
Ván cờ này kéo dài rất lâu, từ sáng sớm cho đến quá ngọ, trong thời gian đó Nhiễm Nhan đã ăn hai lần cháo trắng, mà chiến cuộc khi thì dữ dội khi thì bình lặng, vẫn không định ra được kết quả.
"Ngươi có thể không biết." Tiêu Tụng bỗng nhiên quay đầu nói chuyện với Nhiễm Nhan, trong mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, "Ta cùng với Tang Tùy Viễn đều đã từng làm hầu cờ."
Hầu cờ cũng giống như kỳ thị chiếu, nói kiểu thông tục thì chính là kỳ thủ bồi hoàng đế đánh cờ khi nhàn hạ. Nghe nói Thái Tông mê cờ, mỗi khi thua cờ, không những không mất hứng, ngược lại càng thua càng đánh, càng cản càng hăng, cho nên sẽ luôn lôi kéo kỳ thủ tiếp tục đánh, thẳng đến khi thắng được đối phương mới thôi.
"Tang Tùy Viễn là người duy nhất làm bệ hạ không dám tìm hắn chơi cờ" Tiêu Tụng nhìn thoáng qua Tang Thần vẫn đang "không để ý đến chuyện bên ngoài", ngữ khí phức tạp, vừa như hâm mộ lại vừa như mỉa mai.
Lý Thế Dân không dám tìm Tang Thần chơi cờ, không phải bởi vì hắn kỳ nghệ cao siêu, mà bởi vì Tang Thần một khi đắm chìm trong thế giới cờ vây, sẽ tuyệt đối không phân tâm, hắn không chỉ dám thắng hoàng đế, hơn nữa một lần thắng chính là một đêm, nhiều lần không thua, cũng không cảm thấy mệt, Thái Tông muốn chơi bao lâu hắn đều vui vẻ phụng bồi.
Chuyện này không chỉ làm cho lòng tự trọng của Thái Tông bị sụt giảm nghiêm trọng, mà còn thập phần khảo nghiệm sức nhẫn nại. Thái Tông trăm công ngàn việc, chơi cờ vốn là để giải trí, chơi cờ cùng Tang Thần ngược lại giống như nghẹn một hơi trong lòng, phát tiết ra, thì có vẻ không độ lượng, không phát tiết ra, thì nghẹn đến khó chịu.
Cho nên trong một đêm đánh cờ, đến ván thứ ba, Thái Tông rốt cuộc nhịn không được ném xuống quân cờ, giận đến không lựa lời nói: Khanh không thể thua một lần để dỗ dành trẫm được à?!
Tang Thần lúc ấy còn đắm chìm trong ván cờ, chưa bứt ra được, vội vàng dựa vào ký ức đem bàn cờ xếp lại nguyên trạng, ngơ ngác mà nói một câu: Bệ hạ đừng tùy hứng, chúng ta đánh cho xong ván này.
Kết quả có thể nghĩ, Thái Tông giận dữ rống lên một câu, ngươi còn biết ta là bệ hạ! Sau đó phất tay áo bỏ đi, túm lấy Phòng Huyền Linh đốt lửa tố khổ: Tùy hứng? Ta tùy hứng? Mấy chục năm nay không có người nào nói qua là ta tùy hứng!
Tiêu Tụng kể sinh động như thật, làm người nghe như được chứng kiến tận mắt, Nhiễm Nhan nghe xong cười đến thở hổn hển. Năm đó Tang Thần bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, ngẫm lại một thiếu niên đối với một người hơn tuổi nói câu "Đừng tùy hứng" là tình huống gì? Hơn nữa đối phương còn là một thế hệ thánh chủ tọa ủng thiên hạ.
Kỳ thật lần đó nếu không có Phòng Huyền Linh ở giữa chu toàn, Tang Thần sợ cũng đã đầu mình hai nơi.
Lúc Thái Tông tố khổ xả giận với Phòng Huyền Linh, đã tức muốn hộc máu mà nói: Huyền Linh, ngươi đi đem hắn kéo ra ngoài chém cho trẫm.
Phòng Huyền Linh bình tĩnh hỏi: Bệ hạ muốn định cái tội danh gì? Chuyện hắn đánh cờ toàn thắng bệ hạ nếu truyền ra thì lại tổn hại uy danh của bệ hạ, chuyện hắn nói bệ hạ "tùy hứng" thì càng phải che lại, Tang Tùy Viễn thiếu niên thiên tài, kinh tài tuyệt diễm làm tức giận thánh nhan, việc này một khi truyền ra, những đại nho như Ngu Thế Nam khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế cầu tình, đến lúc đó bệ hạ cũng không thể thật sự giết hắn, không bằng cứ định cho hắn cái tội thông đồng với địch phản quốc?
Thái Tông ngẫu nhiên sẽ giận chó đánh mèo, lại không phải hôn quân, nghe xong những lời này mới hơi bình tĩnh lại: Thôi, ta cũng không phải người thua thì không chịu được!
Phòng Huyền Linh lật đật tâng bốc: Bệ hạ trí tuệ rộng lớn, hạ thần theo không kịp...
Sau khi ca ngợi một phen, miễn được một lần tai hoạ, nhưng từ đó về sau Thái Tông không bao giờ cùng Tang Thần đánh cờ nữa.
"Ngươi thì sao?" Nhiễm Nhan cơ hồ quên mất Tiêu Tụng vẫn còn đang chơi cờ.
Tiêu Tụng nhìn như tùy ý mà hạ xuống một quân cờ, tiếp tục nói: "Tang Tùy Viễn thắng được dễ dàng, ta lại thua gian nan. Bệ hạ kỳ nghệ cực tốt, muốn thua mà không lộ dấu vết, phải phí không ít đầu óc. Quan viên trong triều hoặc vì danh lợi, hoặc vì gánh nặng trên vai, không ai có thể giống như Tang Thần cứ ngây ngốc xông về phía trước như vậy, ta cũng không phải người xuất sắc nhất trong số bọn họ."
Lời này thì Nhiễm Nhan tin, Đại Đường có quá nhiều danh thần, Tiêu Tụng dù cho xuất sắc, ở trong đó cũng không phải dạng lóa mắt nhất.
Nhiễm Nhan có thể nhìn ra, kỳ thật lúc Tiêu Tụng đang kể chuyện về Tang Thần, cũng ngẫu nhiên toát ra thần sắc hâm mộ.
"Vì sao?" Nhiễm Nhan muốn biết nếu hắn muốn sống tiêu sái không kìm nén, vì sao lại lựa chọn vây khốn chính mình.
Tiêu Tụng nhìn cục diện trên ván cờ, vừa chờ Tang Thần hạ quân cờ, vừa nói: "Nếu trong nhà Tang Tùy Viễn không phát sinh biến cố, hắn vẫn luôn là con vợ cả của Thôi thị Lục phòng, hiện tại hắn cũng sẽ giống như ta."
Vinh quang của một gia tộc, là từ bao nhiêu bạch cốt chồng chất mà thành, thế nhân đều biết Tiêu thị nhất tộc vào thời kỳ Nam triều đã từng sinh ra vị Tể tướng, nhưng bọn họ là ai với ai, chỉ sợ cũng chỉ có trên gia phả mới có ký lục rõ ràng nhất.
Kỳ thật Tang Thần từ nhỏ tang phụ tang mẫu, đối với tình cảnh của hắn mà nói, là chuyện bất hạnh cũng là chuyện may mắn.
Tới khoảng cuối giờ Mùi, Tiêu Tụng mới buông cờ, thở dài: "Ta thua rồi."
Tang Thần thắng cũng không vui vẻ, "Ngươi chưa dùng hết toàn lực."
"Ta đã tận lực." ngón tay thon dài của Tiêu Tụng gõ lên bàn cờ, nói: "Kỳ thật ta cũng không tính là thảm bại, ta biết chính mình khi nào sẽ thua, ngươi lại không biết chính mình khi nào sẽ thắng."
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa viện liền truyền đến một thanh âm xa lạ, "Tiêu Thị lang."
Trong lòng Nhiễm Nhan hơi giật mình, tính kế đến trình độ này, quá biến thái đi! Hay chỉ là trùng hợp? Nàng chưa kịp nghĩ nhiều, đã theo thanh âm nhìn ra, đứng bên trong cửa là một nam nhân trung niên hơn tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nếu không có một thân quan phục viên lãnh màu xanh lục kia, thoạt nhìn còn tưởng là một người làm nghề giết heo. Người nọ lông mày đen thui, so với đôi mắt bên dưới còn rộng hơn vài lần, nhìn từ xa chỉ thấy lông mày không thấy mắt, môi cũng phong phú hơn so với người bình thường, trên khuôn mặt chỉ có mỗi cái mũi kia là cao thẳng đĩnh bạt, cứu vãn được vài phần nhan sắc.
"Hạ quan không có nhục sứ mệnh..." người nọ thấy rõ tình hình trên hành lang, ánh mắt phân vân giữa Tiêu Tụng và Tang Thần khoảng giây, cuối cùng hướng về phía Tiêu Tụng chắp tay nói: "Tiêu Thị lang, sự tình ngài ra lệnh cho hạ quan tra đã tra được."
Nhiễm Nhan nếu không đoán sai, Tiêu Tụng trước đó có thể chỉ là sai cấp dưới đem sự tình phân phó xuống, căn bản chưa gặp mặt người này, Tang Thần và Tiêu Tụng đều có bộ dáng xuất sắc, hắn lại chỉ cần hai cái thở dốc đã nhận ra chính chủ, tính ra cũng là người có nhãn lực tốt.
"Phùng huyện lệnh không cần đa lễ, mời ngồi." Tiêu Tụng ngồi thẳng dậy, nháy mắt bộ dáng lười nhác trước đó biến mất, tự nhiên mà chuyển qua khí thế bức nhân.
Phùng huyện lệnh vội vàng cúi đầu, ở dưới hành lang cởi guốc giày, bước lên hành lang, quỳ ngồi xuống cách đó không xa.
Ca Lam và Vãn Lục lui xuống đi pha trà, Tang Thần vẫn chưa rời đi, Tiêu Tụng lại không thèm để ý, nói với Phùng huyện lệnh: "Nói qua một chút đi."
"Dạ, hạ quan điều tra rõ, năm đó ngoài hai người Trương Huyễn, Phùng Triệu cùng nhau thoát khỏi tiện nghiệp còn có năm người khác, nghe nói là cùng nhau làm buôn bán rồi phát tài, liền đổi nghề. Tháng trước đã chết một người, kêu Truyền Đức, người này thích đánh bạc, thiếu sòng bạc một món nợ lớn, sợ bị chộp tới làm lao dịch, nên uống thuốc độc tự sát." Phùng huyện lệnh có chút kinh hãi với vẻ trầm ổn và khí thế của Tiêu Tụng, trước khi hắn đến đây, cũng nghe nói một chút về Tiêu Tụng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất quá là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chỉ sợ là đồn đãi thổi phồng.
Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay vừa thấy, Phùng huyện lệnh cơ hồ cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ phải nhìn vào cặp mắt sắc bén có thể moi phá nhân tâm kia.
"Nói tiếp đi." Tiêu Tụng tiếp nhận nước trà Ca Lam đưa tới, liếc liếc bọt bên trên mặt, khẽ nhíu mày, không uống đã thả xuống.
Nhiễm Nhan gọi Ca Lam lên, thì thầm vài câu với nàng.
Phùng huyện lệnh vội vàng nói: "Dạ, tám ngày trước, Trương Huyễn chết ở trong đại sảnh của khách điếm Duyệt Lai, Lưu y sinh có nghiệm thi qua...đây là nghiệm trạng..."
Phùng huyện lệnh móc từ trong tay áo ra một tờ giấy hơi mỏng, đưa tới, tiếp tục nói: "Một người khác tên Phùng Triệu, vào đêm sáu ngày trước bị người chém chết ở rừng cây ngoài thành tây...những người còn lại là Vu Chấp, Vương Tứ, Lưu Phòng, Trạch Bình Trị, trong mấy người này, chỉ có Trạch Bình Trị là ở tại bổn huyện, ba người còn lại hiện giờ đều định cư ở Lạc Dương."
Ca Lam lại bưng đến một ly trà khác đặt ở trước mặt Tiêu Tụng, hắn rũ mắt liếc nhìn nước trà một cái, không khỏi hơi giật mình, chợt nhìn về phía Nhiễm Nhan, trong đôi mắt đen một tia ôn nhu như ẩn như hiện.
Tiêu Tụng không thích uống trà có thêm hương liệu, Nhiễm Nhan liền sai Ca Lam đi đổi ly khác.
Đây vốn là một chuyện rất nhỏ, trong lòng Tiêu Tụng lại hạnh phúc đến sắp trào ra ngoài, bưng ly trà nhấp một ngụm, toàn bộ khí tràng đều ôn hòa thêm vài phần, "Trước tiên nói kỹ hơn về Trạch Bình Trị này đi."
"Trạch Bình Trị, thường gọi là Trạch Tam, chính là lão bản của khách điếm Duyệt Lai." Phùng huyện lệnh nói.
Tay bưng trà của Tiêu Tụng hơi khựng lại, không tiếp tục truy vấn, chỉ dặn dò: "Ngươi đem tư liệu tra được viết xuống hết kỹ càng cho ta. Còn nữa, thân thế của khất cái Lưu Vấn kia cùng những chuyện hắn gặp phải và án tông của đầu lĩnh thổ phỉ Trang Doãn năm đó bị nhốt trong ngục, cũng đưa đến hết cho ta."
"Vâng hạ quan liền đi làm ngay." Phùng huyện lệnh cả trà cũng không kịp uống, đã vội vàng rời đi.
"Trạch Tam..." Tiêu Tụng trầm ngâm một câu, rồi bắt đầu nhâm nhi ly trà.
Tang Thần nghe xong những gì Phùng huyện lệnh nói, lại rơi vào thế giới của chính mình, đứng dậy, giống như u hồn mà bay về phòng mình.
"Nương tử có cần vào phòng?" Tiêu Tụng quay đầu cười hỏi.
Trái tim Nhiễm Nhan run rẩy, bình thường nàng nghe hai chữ "nương tử" đều nghe đến trơ ra rồi, không biết sao, khi giọng nói từ tính của Tiêu Tụng phát âm từ này, lại làm nàng không khỏi nhớ tới xưng hô giữa phu thê với nhau của triều đại nào đó không biết.
Có lẽ là giọng nói của hắn trời sinh có chút mị hoặc nên quá dễ dàng làm người ta suy nghĩ lệch lạc? Nhiễm Nhan nghĩ vậy.
Nàng miên man suy nghĩ, lại phát hiện Tiêu Tụng còn đang nhìn nàng, gò má nóng lên, rũ mắt nói: "Vào..." chợt nghĩ đến chắc lại là hắn ôm vào, lập tức lại nói: "Không vào."
Tiêu Tụng không nhịn được mà bật cười, phân phó Vãn Lục: "Đi lấy áo choàng tới cho nương tử nhà các ngươi."
"Ngươi không phải muốn phá án sao?" Nhiễm Nhan uyển chuyển ngầm ra lệnh đuổi khách.
Tiêu Tụng nhìn ra nàng đang quẫn bách, trong lòng hơi vui vẻ, liền theo ý nàng, "Ừm, là có một số việc phải xử lý, Nhiễm Thập Lang đi Lạc Dương bốc thuốc, ước chừng qua hai khắc nữa là đến đây."
Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng đĩnh bạt của hắn, bỗng nhiên giương giọng nói: "Cảm ơn."
Tiêu Tụng dừng bước, quay đầu, bên môi mang một nụ cười nhạt, ôn thanh nói: "Nếu có nhàm chán, thì trên bàn có án tông."
Nhiễm Nhan giật mình, ẩn ẩn minh bạch, toàn bộ những chuyện hôm nay Tiêu Tụng làm chắc là vì giúp nàng tiêu khiển, nếu hắn bí mật đi xử lý vụ án, sợ sẽ còn nhanh hơn. Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan không khỏi ở nụ cười, người ta đều làm việc tốt không để tên, hắn thì ngược lại, sợ người quá trì độn không phát hiện ra, còn nhắc riêng một chút.
Lời editor: cuộc đời của hai ông già Thái Tông vàPhòng tướng nhờ có nhau nên chắc không quá nhàm chán =))