Sau khi ăn xong, Nhiễm Nhan có chút rã rời, Tiêu Tụng liền sai người mang án tông tới, quỳ ngồi ở bên kỷ đọc.
hồ sơ vụ án
Án tông chất tràn đầy trên bàn, Nhiễm Nhan nửa híp mắt, ánh mắt nàng dừng trên người hắn.
Tiêu Tụng vừa mới tắm gội xong, một thân bào phục tay áo rộng màu nguyệt bạch, trong ấn tượng hắn luôn mặc thường phục viên lãnh màu tím đậm, rất ít mặc bào phục giao lãnh tay rộng, cũng hoàn toàn không thường mặc màu sáng như thế. Tóc đen ẩm ướt thả tán loạn sau người, vài sợi buông xuống, phản chiếu khuôn mặt ngạnh lãng đang chuyên chú của hắn, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt xuất sắc kia, lúc không cười tựa như đao kiếm lạnh lẽo, lúc mỉm cười lại như ánh mặt trời hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Tiêu Tụng rũ mắt, ngón tay thon dài lật trang giấy cũ vàng, trong miệng lại hỏi: "Không buồn ngủ?"
Nhiễm Nhan quyết tâm giả làm thi thể, sau một lúc lâu vẫn không trả lời, buồn ngủ lại bị xua tan đi không ít, nằm một lúc liền có chút nhàm chán.
"Nếu không ngủ, không bằng chúng ta thảo luận vụ án một chút." Tiêu Tụng ngẩng đầu nhìn nàng cười, hắn biết làm thế nào để tạo hứng thú cho nàng.
Quả nhiên, Nhiễm Nhan trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc mở mắt nói: "Ngươi tiếp nhận vụ này?"
Khóe môi Tiêu Tụng cong lên, gật đầu nói: "Hung thủ cho ta một cái lý do nguyên vẹn như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ mà không nhận."
Nhiễm Nhan ngẩn người, nhất thời không nghĩ ra thâm ý trong lời nói của hắn.
Nhìn biểu tình có chút mê mang của Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng hơi nhíu mày, ý hắn là có người tổn thương ý trung nhân của hắn, là nam nhân không nên ngồi yên không nhìn đến, chẳng lẽ hắn thổ lộ kiểu này quá uyển chuyển?
Thôi, sau này có rất nhiều cơ hội, Tiêu Tụng không dây dưa với vấn đề này nữa, ngược lại nói: "Ta tra xét án tông từ mười năm trước, cũng chính là toàn bộ những vụ án phát sinh và toàn bộ phạm nhân bị giam giữ trong ngục trong khoảng thời gian hai người chết Trương Huyễn và Phùng Triệu còn làm ngục tốt ở huyện nha."
Nhanh như vậy? Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, hỏi: "Có phát hiện gì?"
"Ta từ trong đám phạm nhân bị giam giữ tìm ra mấy người khả nghi, nhưng cần xác nhận một chút, bắt cóc ngươi là người nào?" Tiêu Tụng nói.
"Hắn tự xưng là Trang Doãn, nhưng ta nghi đây không phải tên thật." Nhiễm Nhan nhớ lại một chút, miêu tả hết đặc điểm của hắn ra, "Người này nuôi râu quai nón, tuổi trên dưới , thân cao khoảng sáu thước, bàn tay phải thô ráp, trên ngón tay cái mang một cái nhẫn ban chỉ màu lòng trắng trứng, trên mặt nhẫn ban chỉ có khắc hình thần thú Nhai Tí."
Tiêu Tụng rùng mình, "Trang Doãn?"
"Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ đây là tên thật?" Nhiễm Nhan thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của hắn, bật thốt lên.
Tiêu Tụng lắc đầu, nói: "Xem ra sự tình vô cùng phức tạp, ta đã nhìn thấy tên Trang Doãn trong án tông, hắn là đầu lĩnh sơn phỉ, mười năm trước bị bắt, nhưng trên án tông ghi lại Trang Doãn bị phán vấn trảm, đã chết từ mười năm trước."
Mười năm trước, cũng chính là lúc loạn Huyền Vũ môn vừa được bình ổn, Thái Tông mới đăng cơ không lâu. Lúc ấy loạn trong giặc ngoài, rung chuyển đến không chịu nổi, cũng bởi vậy mà phủ binh đóng giữ các địa phương đều là mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến, có thể bắt được đầu mục của đám cướp cỏn con cũng không kỳ quái, nhưng một người đã chết, sao có thể lại xuất hiện lần nữa, còn bắt cóc Nhiễm Nhan?
Chỉ có hai lý do có thể giải thích, hoặc là vì nguyên nhân nào đó Trang Doãn không chết, hoặc là Trang Doãn đã chết, người xuất hiện lần này là giả mạo hắn.
Hai cái lý do này có thể đem vụ án dẫn theo hai phương hướng hoàn toàn bất đồng, cần phải thận trọng.
Nhiễm Nhan cũng nhíu mày, "Trang Doãn kia một thân phỉ khí, bên người còn có mấy chục tráng hán hắc y được huấn luyện bài bản đi theo...nếu nói là giả mạo, đây tất nhiên cũng là một thổ phỉ đi."
Tiêu Tụng buông án tông trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên giường, "Ngươi hiện tại còn bệnh, những việc này ngươi biết là được rồi, không cần quá hao tâm tốn sức, giao cho ta đi."
Giao cho ta đi...
Một câu đơn giản cỡ nào, Nhiễm Nhan trước kia không biết đã nói qua bao nhiêu lần, lại chưa bao giờ có ai nói với nàng như vậy, chỉ có thường xuyên nghe có người nói: Nhiễm pháp y, chuyện này phải nhờ ngươi rồi.
Nhiễm Nhan nhìn ánh mặt trời chiếu trên hành lang sáng ngời, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tụng nói: "Ta muốn ra ngoài phơi nắng một chút."
"Được." Tiêu Tụng khom lưng vạch chăn của nàng ra, duỗi tay bế ngang nàng lên xong mới nói: "Đắc tội."
Nhiễm Nhan lại không để ý chuyện đó, đầu để gần sát vào hắn, dựa lên lồng ngực to lớn gần trong gang tấc. Cảm giác ấm áp xuyên qua y phục truyền đến, từng tiếng từng tiếng tim đập trầm ổn mà hữu lực, tựa như trong giấc mộng kia.
Nhiễm Nhan vẫn còn đang cảm thụ, lại không phát hiện cả người Tiêu Tụng đã căng chặt, cùng với tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề.
Vãn Lục và Ca Lam vẫn luôn đứng ở cửa nghe ngóng, thình lình nhìn thấy Tiêu Tụng ôm Nhiễm Nhan ra, không khỏi đại kinh thất sắc.
Bởi vì, bên trong cái tứ hợp viện này, một thân áo bào tro đang ở trên hành lang phía bắc tĩnh tọa. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, đối diện ngay Tiêu Tụng đang ôm Nhiễm Nhan ra.
Hai bên nhìn nhau, không khí thoáng chốc có chút căng thẳng.
Chỉ có Nhiễm Nhan vẫn cứ thong dong nói: "Tiêu lang quân, đem ta đặt ở bên lan can là được, cảm ơn."
Tiêu Tụng ứng tiếng, lại chưa thật sự buông Nhiễm Nhan xuống, mà siết chặt tay ôm nàng lại, sau khi đứng yên một lát, mới quay đầu lại nói với Vãn Lục vẫn còn đang kinh ngạc: "Đi lấy đệm chăn ra đây."
"A? A." Vãn Lục hồi hồn, vội vàng chạy vào trong nhà lấy chăn ra trải trên sàn gỗ.
Tiêu Tụng cười nhẹ nhàng thả Nhiễm Nhan xuống.
Tang Thần mím môi đứng trong chốc lát, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Tiêu Tụng gọi hắn lại, "Tang Tùy Viễn, đánh một ván cờ như thế nào?"
Tang Thần dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc. Tang Thần được công nhận là danh thủ quốc gia, người có thể thắng hắn khẳng định phải có cả thực lực cùng vận khí tồn tại với nhau.
Tiêu Tụng và Tang Thần chỉ từng đánh cờ với nhau một lần, chấm dứt bằng màn thua của Tiêu Tụng.
"Vui vẻ phụng bồi." thanh âm thanh nhã của Tang Thần đối lập với thanh âm từ tính của Tiêu Tụng.
Ca Lam tìm một bộ cờ vây, bày một cái bàn con ở bên cạnh Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng cùng Tang Thần đối diện mà ngồi, Tiêu Tụng cầm cờ đen, Tang Thần dùng cờ trắng.
Nhiễm Nhan vừa lúc đang nhàm chán, nên bắt đầu ngồi coi ngon lành.
Vừa mới bắt đầu không lâu, nước đi của hai người liền ẩn ẩn hiển lộ, ngoài dự đoán chính là, Tiêu Tụng cư nhiên cũng có nước cờ chậm rãi chắc chắn, Nhiễm Nhan không khỏi nhìn hắn một cái.
Tiêu Tụng nhận thấy ánh mắt của nàng, không khỏi cười với nàng, "Như thế nào, Thập Thất Nương bỗng nhiên phát hiện tại hạ là quân tử?"
Tang Thần vẫn còn đắm chìm trong ván cờ, hắn từ trước đến nay không có thói quen một lòng lưỡng dụng.
Nhiễm Nhan trừng hắn một cái, dựa vào trên lan can, chậm rãi nói: "Ngụy quân tử!"
Tiêu Tụng cười càng thêm sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh như vỏ sò, vẻ mặt sảng khoái, "Nhận được lời khen, thỉnh Thập Thất Nương rửa mắt mong chờ."
Hắn vừa dứt lời, liền thuận lợi mà chặt đứt khí của quân mình. Tang Thần mang vẻ thanh thản mà xuống tay đề tử.
Một quân cờ ở trên bàn cờ, là "khí" của quân cờ sát bên nó. Trong cờ vây, quân cờ có khí mới có thể tồn tại trên bàn cờ, mà thủ đoạn diệt khí của đối phương loại quân ra khỏi bàn cờ gọi là "đề tử".
"Ta rửa mắt mong chờ." Nhiễm Nhan vui sướng khi người gặp họa mà cười một tiếng.
Tiêu Tụng trừng mắt nhìn nàng, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Phong cách chơi cờ của Tang Thần cũng không phải thoạt nhìn ôn hòa như người khác, ngược lại vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, một khi thời cơ chín mùi, tuyệt đối sẽ không có nửa phần do dự. Dùng kế bố cục một chút cũng không hàm hồ, về điểm này hắn thật sự làm Nhiễm Nhan lau mắt mà nhìn.
Mà thủ pháp của Tiêu Tụng cũng làm người cảm thán, không phải vì thủ đoạn của hắn cao siêu hơn so với Tang Thần, mà hắn một người đầy bụng quỷ kế như vậy, nhưng phong cách chơi cờ lại rất trầm ổn quy củ, từng bước thận trọng.
Nhiễm Nhan nhìn sườn mặt hai người, hoài nghi bọn họ tại đây lúc này có phải đã trao đổi linh hồn hay không!
Lời editor: Tiêu Tiêu rải thính Nhan Nhan không đớp,lão đây phải đi nhặt nhạnh từng chút một, thính hiếm hoi lắm mới có chút mà...quákhổ!