Giọng nói của nam nhân so ngày thường càng thêm trầm thấp, mơ hồ mang theo hưng phấn sắp không thể đè nén, khi vang lên bên tai An Tử Nhiên giống như ong ong tiếng sấm, thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác. Chính là độ ấm này quá chân thật, Phó Vô Thiên bằng một chút manh mối đi tìm hắn, hiện tại ở ngay trước mặt hắn.
“Vương gia?” Không để ý mình hiện tại đang lâm vào nguy hiểm, An Tử Nhiên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn lộ ra dưới lớp áo đen, quen thuộc như vậy. Tách ra gần hai tháng, hắn không lúc nào nhớ Phó Vô Thiên như bây giờ.
Bàn tay thô ráp của Phó Vô Thiên vuốt ve gương mặt Vương phi. Hắn càng nhớ Vương phi hơn, toàn thân đều kêu gào nhất định phải tìm được Vương phi, mỗi ngày mỗi đêm không lúc nào là không nhớ. Hiện tại, người rốt cuộc lại về trong lòng hắn.
“Vương phi, bổn vương tìm được ngươi.”
Câu nói lặp lại một lần, không biết thế nào, An Tử Nhiên đột nhiên có cảm giác mũi đau xót. Cảm giác này, hắn đã thật lâu không thể hội.
An Tử Nhiên đột nhiên cười lên tiếng, “Vương gia, tuy rằng ta rất muốn diễn một hồi hội ngộ cảm động, nhưng trường hợp hiện tại tựa hồ không thích hợp.”
Bởi vì Phó Vô Thiên đột nhiên xuất hiện, những thị vệ cùng cấm vệ đang xông tới An Tử Nhiên đều kinh nghi bất định đứng tại chỗ, không phải bởi vì đối phương thân phận không rõ, mà là bởi vì Phó thống lĩnh Thường Đông đang ở dưới chân đối phương……
Thường Đông là người nào, hắn chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân, võ công cao cường, hiện tại lại bị một người áo đen xa lạ đạp lên dưới chân, trong tay đối phương còn ôm mục tiêu của họ. Nam nhân này tuyệt đối không phải người thường.
Lúc họ do dự, nam nhân áo đen đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ quỷ dị.
“Không thích hợp, vậy làm nó trở nên thích hợp.”
Tiếng nói vừa dứt, hai mươi người áo đen khác xông lên, tựa như Tử Thần cầm lưỡi hái vọt vào đám người, thu hoạch mạng người tựa như thu hoạch rơm rạ, có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại bằng thủ pháp cực kỳ hung tàn.
Đầu đột nhiên rời khỏi thân thể, máu tươi bay múa trong không trung. Cơ thể đột nhiên từ phần eo một phân thành hai, khí quan và máu xôn xao chảy đầy đất. Hình ảnh cực kỳ khủng bố huyết tinh.
Người chưa bao giờ chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn này đều đồng thời choáng váng, có người trực tiếp sợ tới mức mất khống chế, buông đao chạy trốn. Chạy trốn nhanh có lẽ có thể giữ được tánh mạng, chạy trốn chậm, Tử Thần áo đen sẽ từ phía sau đột nhiên vụt ra. Một đao bổ xuống, ngươi nếu có thể tránh thoát, họ sẽ không chém nhát thứ hai, bởi vì họ đã chuyển sang mục tiêu kế tiếp.
Mấy trăm thị vệ cùng cấm vệ bị hai mươi người áo đen bức cho chạy tán loạn, lộn xộn khắp nơi. Thấy ngày càng nhiều người chết, họ đã không có dũng khí đối đầu.
Thấy vậy, Cao Văn Vọng đã hoàn toàn sợ ngây người, chân tay nháy mắt lạnh ngắt, đám người áo đen là thế nào, vì cái gì sẽ lợi hại như vậy, chẳng lẽ là át chủ bài của hoàng thất? Không có khả năng, nếu là của hoàng thất, sao họ một chút tin tức cũng không thu được!
Chỉ có một người biết chân tướng, chính là Cao Lương Tài. Phó Vô Thiên vừa xuất hiện, hắn liền biết hết thảy đều xong rồi, nếu không có phụ tá đỡ, hắn đã mềm chân ngã trên mặt đất.
Thị vệ của Cao Văn Vọng dù nhiều, đứng trước chân chính cao thủ, một đám lại giống hài tử mới học đi, hoàn toàn không có sức phản kháng. Nhân số kịch liệt giảm mạnh, trốn trốn, chết chết.
Điện Thái Hòa máu chảy thành sông, hình ảnh cực kỳ thảm khốc. Cao Trạch từ khi thành lập tới nay, đã rất lâu không xuất hiện sự kiện huyết tinh như vậy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai mọi người, bao gồm Yến Cương cùng Hoa Vương gia, trước đó hoàn toàn không dự đoán được sẽ phát sinh chuyển biến như vậy. Đây đã không phải nội loạn, quả thực chính là đơn phương tàn sát.
Hoa Vương gia giật mình nhìn về phía An Tử Nhiên. Tuy rằng từ góc độ này không thấy rõ nam nhân đang ôm An Tử Nhiên là ai, nhưng có thể mơ hồ đoán ra được nam nhân này rất có thể là chiến thần Đại Á.
“Ca ca……” Tiểu Vương gia vươn tay về phía An Tử Nhiên.
Hoa Vương gia vội vàng kéo hắn về, “Tiểu Thiên ngoan, nhắm mắt lại, kết thúc là có thể gặp ca ca.”
Trận tàn sát giằng co hơn nửa canh giờ. Khi tiếng kêu bi thảm dần biến mất, hai mươi người áo đen lui về, đao trong tay dính đầy máu tươi, tí tách nhỏ xuống nền đá, hòa cùng máu trên mặt đất sớm đã thành dòng chảy xuống bậc thang.
Tuy rằng không toàn quân bị diệt, nhưng thị vệ cùng cấm vệ may mắn sống sót đã bỏ mặc chủ tử chạy trốn. Số đông người trong Thái Hòa điện đã sớm té xỉu, chỉ có mấy người năng lực thừa nhận tương đối cao nên không ngất đi, trong đó bao gồm Cao Lương Tài.
Cao Lương Tài gắt gao nhìn chằm chằm An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, như thế nào cũng không ngờ điều hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra. Phó Vô Thiên xuất hiện khẳng định là vì tìm Vương phi của hắn, nhưng Vương phi của hắn vì sao lại xuất hiện ở Cao Trạch? Từ khi nhận ra An Tử Nhiên, hắn vẫn luôn không nghĩ ra.
Phó Vô Thiên buông Vương phi của hắn ra, một cánh tay vẫn chiếm hữu ôm eo, một tay khác kéo mũ xuống, một khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc xuất hiện trước mặt mọi người, chậm rãi đi tới trước mặt Cao Lương Tài, tươi cười tàn khốc.
“Yên tâm, bổn vương sẽ không cho các ngươi thống khoái chết đi.”
Sợ hãi làm họ xem nhẹ một sự thật kinh người trước mắt, chỉ có Cao Lương Tài vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm.
Phó Vô Thiên chuyển tầm mắt qua hắn, “Bổn vương nhớ rõ ngươi, ngươi chính là Cao Lương Tài đúng không, ngươi rất muốn giết Vương phi của bổn vương phải không? Từ lúc bắt đầu, ánh mắt ngươi đã tràn ngập sát ý.”
Cao Lương Tài thân thể chấn động, đồng tử lại trừng lớn một chút.
“Dám động đến Vương phi của bổn vương, bổn vương một cái đều sẽ không bỏ qua!”
Phó Vô Thiên khi nói lời này, ánh mắt máu lạnh lại lướt qua những người khác. Kinh hách nhất là Cao Văn Vọng, hắn nghĩ đến mình đã ra lệnh thị vệ giết chết An Tử Nhiên, hoàn toàn tin tưởng nam nhân này không phải nói giỡn, chẳng sợ nơi này là Cao Trạch.
“Ngươi……” Cao Văn Vọng nhìn một lúc, rốt cuộc phát hiện ra có chút không đúng. Khuôn mặt này, sao lại quen thuộc như vậy?
Lúc này, có một người từ khi Phó Vô Thiên bỏ mũ xuống đã trừng lớn đôi mắt, lộ ra một bộ khó có thể tin, cả người đều choáng váng.
“Sao có thể, sao sẽ giống như?”
Yến Cương đi qua nghe thấy Hoa Vương gia lẩm bẩm tự nói, nhất thời không nghe rõ, liền hỏi: “Vương gia nói gì cơ?”
Hoa Vương gia đột nhiên bắt lấy tay Yến Cương, chỉ vào Phó Vô Thiên run run hỏi: “Yến Cương, ngươi xem, hắn giống ai?”
Yến Cương không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo tầm mắt Hoa Vương gia nhìn qua, thấy sườn mặt của Phó Vô Thiên. Hoa Vương gia không nhắc, hắn căn bản nhìn không ra, bây giờ cẩn thận nhìn lại, tức khắc cũng nhìn ra vài phần hương vị.
“Này……” Yến Cương quay đầu lại nhìn Hoa Vương gia, lại nhìn Phó Vô Thiên.
Hoa Vương gia khẩn trương bắt lấy cánh tay hắn, “Thế nào?”
Yến Cương hít sâu một hơi, trong giọng nói nhiều vài phần khiếp sợ, “Nhìn kỹ, hắn cùng Vương gia có vài phần tương tự.”
Hoa Vương gia khi trẻ cũng là một nam nhân anh tuấn, hình dáng không tuấn mỹ kiểu nhu hòa vạn nhân mê, mà là tuấn mỹ cương trực công chính, đặc biệt có nam nhân vị. Phó Vô Thiên cũng là loại này, thần hình có vài phần tương tự, hơn nữa hình dáng ngũ quan cũng có ba phần tương tự, nói họ không có quan hệ huyết thống, tuyệt đối không ai tin.
Nhưng đó là dưới tình huống bình thường. Phó Vô Thiên là ai, hắn là con cháu hoàng thất Đại Á, trong người chảy máu hoàng thất Đại Á, sao có thể có liên hệ với hoàng thất Cao Trạch.
Hoa Vương gia có được đáp án này lại càng thêm kích động. Phó Vô Thiên có phải con cháu hoàng thất Đại Á hay không không quan trọng, quan trọng là, ông có thể tìm được người kia, hoàng huynh nghe xong nhất định sẽ thật cao hứng, nói không chừng bệnh cũng sẽ lập tức khỏi.
“Vương gia, rốt cuộc là chuyện gì?” Yến Cương cảm thấy mình tựa hồ tình cờ biết một thiên đại bí mật của hoàng thất.
“Bổn vương hiện tại cũng không xác định, chờ chuyện này kết thúc lại hỏi sẽ biết.” Hoa Vương gia có chút kích động.
Thật là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, quả nhiên trời không vong Cao Trạch, lại cho họ một tia hy vọng, chẳng sợ cơ hội không lớn.
Cấm vệ bắt đầu dọn rửa hiện trường. Cao Lương Tài bị dẫn đi. Nội loạn ở Cao Trạch cuối cùng rơi xuống màn che.