Cao Lương Tài muốn đi tới, nhưng bởi vì có cấm vệ, mấy phụ tá cản hắn lại. Hắn căn bản không thể chạm vào An Tử Nhiên, chỉ có thể cách không trừng mắt.
An Tử Nhiên vuốt mũi, kỳ thật hắn hiện tại không biết Cao Lương Tài rốt cuộc là thông minh thật hay thông minh giả, có lẽ là bị tâm tình vội vàng tạm thời che mắt, nếu hắn muốn nói cũng sẽ không đến bây giờ đều không tiết lộ bí mật cho Hoa Vương gia.
Cao Lương Tài có bị mà đến. Họ mấy năm nay xác thật tích cóp không ít át chủ bài, thế lực cũng ngang nhau.
Nhưng những đại thần lựa chọn cấu kết với Cao Lương Tài làm việc xấu, một đám đều trốn trong một góc, trong lòng không ngừng cầu nguyện họ có thể đại thắng, bằng không chờ đợi họ chính là cái chết.
Không bao lâu, cục diện bế tắc này đã bị đánh vỡ.
Cao Văn Vọng đã quen làm việc giấu nghề, bởi vì hắn khởi bước muộn nhất, vì có thể liều mạng với Cao Lương Tài cùng Cao Võ Sơn, hắn âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị.
Nguồn tiền của hắn nhiều nhất đến từ Hộ bộ. Mỗi năm kiếm lời bỏ túi tiền riêng, ngồi không ăn bám, không biết tham ô nhiều ít, hắn dùng bạc tham ô âm thầm bồi dưỡng quân đội, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng có năm trăm người, bởi vì thời gian không lâu cho nên ngay cả Cao Lương Tài cùng Cao Văn Vọng đều không biết.
Thị vệ áo lam đột nhiên vọt vào bao vây, làm An Tử Nhiên cùng ngốc tử đứng ở ngoài điện cũng không thể không thối lui vào trong. Tình thế ngày càng bất lợi với họ.
Sắc mặt khó coi không chỉ có Hoa Vương gia, Cao Võ Sơn cùng Cao Lương Tài thấy vậy cũng biến sắc. Cao Văn Vọng có thể dấu họ ngầm dưỡng một đội quân mấy trăm người?
Lúc này, cổng lớn vốn nên đóng chặt lại mở rộng. Mấy chục cấm vệ nằm đầy đất, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, các loại chân gãy tay đứt, hình ảnh thảm không nỡ nhìn, quả thực chính là Tu La địa ngục chỉ xuất hiện trên chiến trường.
Một đám người khoác áo đen bước qua những thi thể. Một nam nhân đi đầu thoạt nhìn chính là thủ lĩnh túm cổ áo một thái giám sợ tới mức đũng quần ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt có thể té xỉu bất cứ lúc nào, miệng không ngừng xin tha mạng.
Nam nhân phát ra thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Hoa Vương gia ở đâu?”
Thái giám run run nửa ngày không nói nên lời. Hơi thở trên người nam nhân chợt lạnh, sát khí quấn lên thái giám. Thái giám chỉ cảm thấy quanh thân ngày càng lạnh, biết đối phương động sát ý, rốt cuộc không dám chần chờ.
“Tại tại tại…… Thái, Thái……Thái Hòa điện……”
“Dẫn đường.”
Nam nhân ném hắn xuống đất. Thái giám lăn hai vòng, vừa nâng mắt liền đối mặt với một cấm vệ chết không nhắm mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn hắn thức thời, sau đó lập tức lảo đảo bò dậy, một đường cơ hồ té ngã lộn nhào dẫn đám người tới họ Thái Hòa điện.
……
Thái Hòa điện, đại điện lâm triều của hoàng cung Cao Trạch quốc.
Lúc này, Hoa Vương gia bị đội quân của Cao Văn Vọng bức cho thối lui đến tận cùng bên trong Thái Hòa điện.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Tất cả đều cho rằng mình sẽ là người thắng cuối cùng, kết quả lại làm Cao Văn Vọng nắm giữ toàn cục, điểm này chính Cao Lương Tài và Cao Võ Sơn cũng không ngờ, quả nhiên không hổ là át chủ bài.
“Ca ca……” Tiểu vương gia túm tay áo An Tử Nhiên. Hắn tuy là ngốc tử nhưng cũng nhận thấy được không khí khẩn trương.
An Tử Nhiên đã không rảnh an ủi. Hoa Vương gia nếu bại, Cao Lương Tài nhất định sẽ giết hắn đầu tiên, tình cảnh của hắn cũng rất nguy hiểm.
“Cao Văn Vọng, nhanh giải quyết họ, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Cao Lương Tài đột nhiên hô về phía Cao Văn Vọng, ngữ khí rõ ràng gấp gáp không chờ nổi, nhưng lúc này không ai chú ý tới biểu hiện dị thường này, trừ An Tử Nhiên.
Cao Văn Vọng khinh miệt nhìn lại. Hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay hắn, Cao Lương Tài cùng Cao Võ Sơn đều không phải đối thủ của hắn. Hắn thu thập Hoa Vương gia cùng ngốc tử kia xong liền sẽ đến phiên hai người này. Ngôi vị hoàng đế cuối cùng sẽ là vật trong tay hắn.
Chú ý tới vẻ mặt hắn, Cao Võ Sơn sắc mặt trầm xuống. Khi quân đội tư nhân của Cao Văn Vọng xuất hiện, hắn liền biết tình huống bất lợi với hắn. Nếu để thế cục tiếp tục phát triển, người chết tiếp theo chính là hắn cùng Cao Lương Tài, không cấm sốt ruột nhìn về phía cửa, những tên ngu xuẩn đó sao còn chưa tới?
“Động thủ!” Cao Văn Vọng giơ tay, phi thường khoái ý hạ lệnh.
Thị vệ lập tức lao về phía cấm vệ của Hoa Vương gia.
Yến Cương che trước mặt Hoa Vương gia, quay đầu nói: “Vương gia theo thuộc hạ, thuộc hạ đi mở đường, Vương gia tìm cơ hội chạy đi.”
“Yến thống lĩnh, các ngươi……” Hoa Vương gia không đành lòng địa đạo.
Yến Cương lau mặt, sang sảng cười nói: “Vương gia không cần do dự, bảo vệ hoàng thất không bị tiểu nhân xâm phạm là chức trách của chúng ta, chết cũng không uổng.”
Hoa Vương gia thở dài: “Các ngươi sẽ không hy sinh, nỗ lực sống sót, Cao Trạch cần nhân tài như các ngươi.”
Yến Cương không nói nữa, mang theo họ xông ra phá vỡ trùng vây.
An Tử Nhiên cũng tẫn khả năng, bảo vệ phía sauYến Cương.
Nếu không phải hiện tại tình huống nguy hiểm, không cho phép miên man suy nghĩ, Yến Cương còn muốn nói chuyện với An Tử Nhiên. Nhờ có người này, áp lực của hắn cũng được giảm bớt.
Mặc dù có người che chở, nguy hiểm vẫn rất lớn. Mục tiêu của Cao Văn Vọng là Hoa Vương gia, tự nhiên sẽ dồn lực tấn công họ. Đã có không ít cấm vệ chết, máu tươi thậm chí bắn lên mặt Hoa Vương gia cùng tiểu Vương gia. Ngốc tử vẻ mặt muốn khóc mà không khóc, bị Hoa Vương gia ôm trong lòng.
An Tử Nhiên không rảnh chú ý hắn, trên thực tế, hắn vẫn luôn có cảm giác có gai nhọn sau lưng. Mỗi lần quay đầu lại, hắn đều có thể nhìn thấy cặp mắt như lóe lục quang của Cao Lương Tài như có đinh bắn lên người hắn, nếu không có người ngăn đón, hắn chỉ sợ đã sớm xông lên.
An Tử Nhiên cau mày, quay đầu lại, sắp tới cửa rồi.
Lúc này, một toán cấm vệ khác đột nhiên lao tới.
Họ là người của Cao Lương Tài. Thường Đông xúi giục họ mưu phản, đã không đường thối lui, chỉ có thể dựa theo Cao Lương Tài phân phó ra tay.
Mục tiêu của Thường Đông là An Tử Nhiên. Khi An Tử Nhiên nhận thấy nguy hiểm, một thanh đao phản quang từ trên cao giáng xuống, nghiêng người tránh thoát, đao của đối phương lại đuổi theo.
An Tử Nhiên tránh có chút chật vật.
Thường Đông không phải cấm vệ bình thường, hắn đã là Phó thống lĩnh, thân thủ tự nhiên là trăm dặm mới tìm được một. Hơn nữa nam nhân sức lực lớn, không giống Độc Hạt Tử mặc dù có võ công nhưng lại am hiểu dùng độc, cho nên mới nhanh chóng thua An Tử Nhiên.
Mặt nạ bị hất ra, bay lên cao rồi rơi xuống đất.
An Tử Nhiên nghĩ thầm không tốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cao Lương Tài cách đó không xa trừng lớn đôi mắt một bộ khó có thể tin, trong mắt không còn sát ý tràn đầy, càng có rất nhiều kinh nghi.
“Không có khả năng, sao sẽ là ngươi?”
Cao Lương Tài khác thường rốt cuộc bị những người khác phát hiện. Nghe thế, động tác của Thường Đông tức khắc chần chừ. An Tử Nhiên sấn lúc hắn ngây người trong nháy mắt lao khỏi Thái Hòa điện.
Dưới nỗ lực của Yến Cương cùng cấm vệ, họ rốt cuộc mở một đường máu, tuy rằng phải trả giá thảm thống, nhưng nỗ lực cuối cùng không uổng phí.
Cao Lương Tài cũng dẫn người đuổi tới. Lúc trước đoàn sứ giả đi Đại Á không chỉ có mình Cao Lương Tài, ban đầu họ không chú ý tới, thấy hắn hô lên, lực chú ý của họ mới tập trung trên người An Tử Nhiên, sau đó tức khắc không rời ra được.
Vương phi của chiến thần Đại Á sao lại xuất hiện ở Cao Trạch?
“An Tử Nhiên, thế nhưng là ngươi!” Cao Lương Tài rốt cuộc biết mình phạm vào sai lầm ngu xuẩn thế nào, nếu là An Tử Nhiên, hắn khẳng định đã sớm biết bí mật kia. Nghĩ đến sai lầm ngớ ngẩn, tân thù hơn nữa hận cũ, hận ý với An Tử Nhiên càng sâu.
Dù cho An Tử Nhiên không có ý định nói ra bí mật kia, hắn đều muốn giết người này. Hắn rất muốn thấy vẻ mặt Phó Vô Thiên ngạo mạn khi biết Vương phi của mình chết trong tay hắn, nhất định sẽ thực xuất sắc. Hắn vẫn luôn không quên chuyện mất mặt trước rất nhiều người ở Thiên Long sòng bạc.
“Giết hắn cho ta, giết hắn, hắn là Vương phi của chiến thần Đại Á, Vương phi của Phó Vô Thiên!” Cao Lương Tài nổi điên lớn tiếng kêu lên.
Hoa Vương gia cũng chấn kinh đến tột đỉnh. Hướng Bác Minh sao có thể là Vương phi của chiến thần Đại Á? Hắn không nên xuất hiện ở Cao Trạch mà là ở Quân Tử Thành mới đúng!
Nếu chiến thần Đại Á biết họ vây công Vương phi của hắn…… Cao Văn Vọng nhịn không được đánh cái rùng mình. Hắn tuy rằng không chính mắt kiến thức uy phong của Phó Vô Thiên, nhưng Tử Vi Quốc còn phải khuất phục, hắn còn lý do gì không tin? Huống chi, Vương phi của Phó Vô Thiên còn đứng về phía Hoa Vương gia.
“Nhanh lên, giết hắn!” Cao Văn Vọng cũng sinh ra ý tưởng tiêu diệt An Tử Nhiên. Chỉ cần giết hắn, ngăn chặn tin tức, Đại Á tuyệt đối sẽ không biết Vương phi của Phó Vô Thiên chết ở chỗ này.
Sắc mặt An Tử Nhiên đột nhiên trầm xuống.
Như ngòi nổ bị bậc lửa, cấm vệ cùng thị vệ đều xách đao xông về phía An Tử Nhiên.
Yến Cương có tâm muốn cứu hắn, lại bởi vì phải bảo vệ Hoa Vương gia cùng tiểu Vương gia mà không thể phân tinh lực, chỉ có thể sốt ruột nhìn An Tử Nhiên bị vây công.
Vì tránh né Thường Đông, An Tử Nhiên lui về sau một bước chuẩn bị trốn chạy, lại trùng hợp bước hẫng phải bậc thang. Trượt chân, cơ thể liền cân bằng ngã xuống
Hắn chuẩn bị bắt lấy tay vịn bậc thang, một đôi cánh tay rắn chắc lại đi trước một bước đỡ lấy hắn, mặt theo quán tính đập vào ngực đối phương. Cơ ngực rắn chắc, thiếu chút nữa gãy mũi. Rồi một hơi thở quen thuộc như khắc vào linh hồn lẻn vào cánh mũi, làm An Tử Nhiên ngây ngẩn cả người.
Đây là……
“Rốt cuộc tìm được ngươi, Vương phi.”