Đêm qua luôn liều mạng, chỉ nghĩ làm sao để không bị giết, làm sao giết người, còn lại đều không nghĩ đến.
Giết ra đường lớn, đánh ngã Tần Mai, lao vào bóng đêm, trước hừng đông về đến nhà, làm cho người nên biết mình bị tập kích biết rõ tin tức, lúc này mới đóng cửa phòng bỏ qua sự hỗn loạn bên ngoài không cần để ý tới, cũng mới bắt đầu suy nghĩ một chút về chuyện này.
Đến đánh giết đột ngột lại kỳ lạ.
"Người muốn con chết có rất nhiều." Tứ Hạt tiên sinh nói, có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác: "Loại người như con quả thực đáng hận."
Còn nhỏ tuổi, tài hoa xuất chúng, một bước lên mây, ôi làm tức chết bao nhiêu người, ví dụ như cái gã Khang Vân Cẩm kia lu loa lên là khoa cử gian lận đã bị Tiết Thanh dùng chín bài văn đánh bại, đến cả công danh bậc tiến sĩ cũng không cần, biến mất khỏi kinh thành, càng không cần phải nói đến những kẻ thù khi đối kháng cùng Tần Đàm Công.
Tiết Thanh lắc đầu một cái: "Người muốn con chết không ít nhưng người muốn giết con cũng không có nhiều."
Người nghĩ cái gì cũng dám nghĩ nhưng làm thì không đơn giản như vậy.
Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi nói: "Con đây không phải đã nghĩ rất rõ ràng rồi sao? Dám làm và có thể làm được như vậy chỉ có Tần Đàm Công thôi."
Có thể điều động trùng nỏ cùng với quan binh, lại thần không biết quỷ không hay đột kích giết mình, toàn bộ triều Đại Chu quả thực chỉ Tần Đàm Công có thể làm được. Phải biết mình cũng không phải thật sự giống như bề ngoài là một vị quan hàn lâm xuất thân bần hàn văn tài xuất chúng, hộ vệ bên cạnh dù không thể sánh được với vị tiểu hoàng đế trong hoàng cung kia nhưng so với tên Tống Nguyên sợ bị ám sát kia cũng không kém bao nhiêu.
Ngoại trừ Tần Đàm Công quyền khuynh triều chính nắm giữ quân quyền, triều Đại Chu không có người thứ hai có thể làm được chuyện đánh giết như vậy, thế nhưng…
"Tần Mai nói không phải." Tiết Thanh nói, xoa xoa cục máu khô trên tay.
"Hắn nói cái gì thì là cái đó a? Tên tiểu tử này lấm la lấm lét làm sao có thể tin tưởng được hắn hả?" Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt: "Lời của ta nói con tại sao trước nay chưa từng tin tưởng? Ta thân thuộc với con hay là hắn?"
Tiết Thanh cau mày: "Không nên gây sự, đang nói tới sinh tử đại sự đấy."
Tứ Hạt tiên sinh cười gằn: "Sinh tử đại sự có thể trị thương trước không? Con thật sự xem mình thần tiên vô địch a, con tin hay không chứ ta nói con mà còn trì hoãn nữa thì hễ nhắm mắt lại là cũng không thể mở ra được nữa đâu."
Tiết Thanh đáp vâng, đưa tay ra.
Tứ Hạt tiên sinh nhìn bàn tay mở ra đưa đến trước mặt, máu thịt be bét rất là khó coi, cau mày: "Làm gì?"
Tiết Thanh nói: "Thuốc tiên kia đâu? Cho con ăn đi, người còn chờ cái gì?"
Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng đẩy ra tay nàng: "Chút vết thương nhỏ đâu cần phải dùng cái kia, chà đạp mùa màng đấy." Kéo nàng từ trên giường xuống: "Nhanh đi tắm, thuốc ta đều phối xong rồi cần xoa thì xoa, cần bôi thì bôi, cần uống thì uống."
Tiết Thanh ừ một tiếng đi vào phía trong phòng tắm, bước chân chầm chậm, thân thể cũng cứng đờ. Theo từng bước chân đi tới, mặt đất trơn bóng lưu lại dấu chân máu nhợt nhạt. Tứ Hạt tiên sinh nhìn dấu chân trên đất, khẽ thở dài một cái, ngay cả bị thương cũng phải tự mình hầu hạ mình… Lão không tiện, tỳ nữ bên ngoài không biết nàng là nữ nhi, Tiết mẫu, Diệu Diệu biết nàng là nữ nhi thì lại không thể xuất hiện ở đây.
"Bây giờ nhìn lại, con cũng thật là…" Tứ Hạt tiên sinh lắc đầu một cái: "Không phải xui xẻo bình thường."
Cởi quần áo, rửa vết thương cùng với rịt thuốc băng bó cũng làm cho sự đau đớn lặp lại mấy lần trong đêm. Đau đớn kích thích không khiến Tiết Thanh ngất đi mà làm cho nàng càng tỉnh táo.
Chuyện này không phải Tần Đàm Công làm.
Chí ít không phải ý của hắn, đầu tiên Tần Đàm Công đích thực là người duy nhất có thể làm ra chuyện này, thế nhưng mọi việc muốn làm tất nhiên có manh mối, đặc biệt là cuộc đánh giết lớn như vậy, không thể một chút tin tức cũng không lọt ra, đặc biệt là lúc Khang Đại thuật lại trước lúc Phòng Lãm chết đã từng để lộ ra sơ hở, bên phía Tần Đàm Công có người của bọn họ.
Còn nữa, nàng vừa mới nói rồi, người muốn nàng chết không ít, Tần Đàm Công cũng tất nhiên ở trong số đó, nhưng mà dám làm và có thể làm là hai chuyện khác nhau. Dám, Tần Đàm Công tất nhiên là dám nhưng không thể làm.
Đánh giết mình bây giờ đối với Tần Đàm Công không có lợi gì, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để giết mình, Tần Đàm Công chẳng lẽ không biết điều này?
Giết mình đối với hắn có ích lợi gì?
Giết mình đối với người nào sẽ có lợi hơn?
Ai?
Tiết Thanh kéo vải bó lại vết thương trên tay một chút, nước trên người đã lau khô, vừa thoa lên một lớp thuốc bột vừa quấn miếng vải che lại miệng vết thương thứ nhất ở bên hông, thân thể trần truồng của nàng đứng nép bên trong phòng tắm trông vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.
Dừng lại một chút, tay lại tiếp tục từ từ kéo vải băng bó vết thương quanh bụng lại, trắng nõn mềm mại, da thịt rất nhanh đã bị che lại từng lớp từng lớp…
"Cũng không có gì." Nàng nói: "Có một thì sẽ có hai."
Đầu tiên có Lương Phượng Lương Nhuận Trạch muốn giết nàng, nay lại có thêm những người khác, cũng không có gì lạ cả.
Trong sân truyền đến tiếng bước chân, lỗ tai Tiết Thanh giật giật, tiếng bước chân bước vào cửa, đứng ở trước cửa phòng, gõ cửa…
"Lại là vị đại nhân nào đây? Cái gì, Trần tướng gia? Ôi chao… Đại quan…"
"Tiết Thanh ngươi mau tỉnh lại…"
"Không không, không có chuyện gì, tướng gia không cần lo lắng… Cũng nên tỉnh lại uống thuốc rồi…"
"Tiết Thanh, Tiết Thanh… Tỉnh lại đi… Tướng gia chờ a…"
……
"Thương thế thế nào rồi?"
Trần Thịnh tiến lên một bước, nhìn thiếu niên từ bên trong chậm rãi đi ra hỏi.
"Bị thương không nhẹ." Tiết Thanh nói: "Nếu như không phải Đốc đại nhân bọn họ đúng lúc chạy tới, chỉ sợ ta đã biến thành con nhím rồi." Nói rồi cười lên.
Biến thành con nhím cũng không phải chuyện buồn cười a, Trần Thịnh nhìn thiếu niên mặc áo lót, tóc rối tung, ướt nhẹp, hiển nhiên mới vừa gội sạch, áo lót rất dày, rộng lớn, che kỹ thân thể lại.
"Sao đến lúc này rồi còn gội đầu a." Trần Thịnh vẻ mặt phức tạp nói, đưa tay đỡ lấy Tiết Thanh, bị thương còn phải tự mình gội đầu, việc này khó lắm…
"Trên đầu có máu." Tiết Thanh nói: "Quen rồi."
Bởi vì nữ giả nam trang che giấu thân phận nên quen tự chăm sóc mình sao? Trần Thịnh lặng lẽ lui về phía sau một bước vén áo quỳ xuống, cúi người dập đầu.
"Thần đáng chết." Hắn thấp giọng nói.
Tiết Thanh đi từ từ đến bên giường ngồi xuống, nói: "Đáng chết phải là người giết ta." Sau đó mới nhìn về phía Trần Thịnh: "Tướng gia xin đứng lên."
Trần Thịnh không đứng dậy, nói: "Thần hộ chủ bất lực, chết ngàn lần cũng không hết tội."
Tiết Thanh than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu tướng gia cảm thấy quỳ trong lòng sẽ dễ chịu thì cứ quỳ đi." Không đợi Trần Thịnh nói chuyện, lại nói: "Là Tần Đàm Công làm sao?"
Trần Thịnh cúi người trên mặt đất, cảm thấy tầm mắt của nữ hài tử kia rơi vào trên người, đầu của hắn thấp hơn mấy phần, nói: "Không phải."
Không phải? Tiết Thanh không nói gì.
"Là Tống Nguyên." Trần Thịnh nói tiếp: "Tống Nguyên an bài."
Tiết Thanh ừm một tiếng, nói: "Không có Tần Đàm Công, Tống Nguyên sao có thể an bài."
Trần Thịnh nói: "Tần Mai cũng tham dự?"
Tiết Thanh nói: "Hắn đến làm chim sẻ, Đốc đại nhân bọn họ cứu ta từ đường lớn ra, hắn chặn ở đầu phố, chờ đợi sẵn ở đó."
Trần Thịnh ngẩng đầu lên nói: "May mà Đốc đại nhân ở đó." Thở dài một hơi.
Tiết Thanh nói: "Có Đốc đại nhân bọn họ ở đó, Tần Mai không thể giết ta." Lần thứ hai đưa tay mời Trần Thịnh đứng lên nói chuyện, lần này Trần Thịnh không còn kiên trì nữa, đứng dậy rồi ngồi xuống ở một bên, nghe Tiết Thanh tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta cũng không giết hắn, nếu giết hắn ta sẽ từ người bị hại trở thành kẻ hại người, giết hắn không có tác dụng gì, trái lại lại càng không có lợi gì."
Trần Thịnh nhìn nàng nói: "Điện hạ trong tình huống đó còn có thể lý trí như vậy." Vui mừng lại đau lòng.
Tiết Thanh cười cợt, nói: "Bây giờ vấn đề lớn nhất là Tần Đàm Công đã biết thân phận của ta rồi? Hay là chỉ tùy ý mà thôi?"
Trần Thịnh nói: "Điện hạ yên tâm, lần này không phải vì thân phận của điện hạ mà dẫn tới đánh giết, chỉ thuần túy là vì Tần Đàm Công lạm quyền trắng trợn không kiêng dè đã lâu rồi, nhóm người Tống Nguyên mới dám làm như thế, mưu đồ làm mọi người kinh sợ."
Tiết Thanh nhìn hắn "à" lên một tiếng, gật gù: "Là như vậy a, vậy thì tốt." Lại cười: "Vậy ta cũng không bị thương vô ích."
Trần Thịnh nhìn nụ cười trên mặt thiếu niên này, cúi đầu nói: "Sao có thể lấy thương thế của điện hạ đem đổi lấy thứ gì chứ." Âm thanh khan khàn.
Tiết Thanh cười nói: "Ta biết, ta nói đùa đấy." Gật gù: "Chỉ là trong khổ tìm vui, trong hiểm được lợi, chuyện đã như vậy thì không cần nghĩ nó không phát sinh sẽ như thế nào, vẫn là nghĩ sau khi nó phát sinh có thể đạt được điều gì đi."
Trần Thịnh theo tiếng vâng, hít sâu một hơi ngẩng đầu, nói: "Động tác này của Tần Đàm Công động đến chiếc vảy ngược của Vương Liệt Dương, hắn bây giờ cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực muốn đoạt quyền của Tần Đàm Công, lúc này bất kể là trợ lực hay là dân tâm đều đã đến lúc rồi."
Tiết Thanh ừm một tiếng, nói: "Vậy ta sẽ không quan tâm." Nói tới chỗ này lại nở nụ cười: "Lần này là không quan tâm thật, ta bị thương nặng nằm ở nhà, không hỏi vụ án của Thanh Hà tiên sinh nữa, không xuất hiện trước mặt người khác chắc sẽ không có người chạy tới giết ta."
Đứa nhỏ này còn đang nói giỡn, Trần Thịnh vẻ mặt phức tạp, không biết nên cười hay là nên oán trách, thở dài nói: "Sẽ không đâu, điện hạ dưỡng thương cho tốt, chuyện gì cũng đừng quan tâm." Lại dừng lại một chút nói: "Chỉ đợi vào triều…"
Ý của hai từ vào triều này không phải là nói đến thân phận Tiết Thanh Tiết trạng nguyên mà là Bảo Chương đế cơ.
Tiết Thanh gật gù, đưa tay đè lại ngực, khẽ nhíu mày.
Là vết thương phát tác sao?
"Rốt cuộc thương thế ra sao rồi? Thật sự không cần thái y xem sao? Điện hạ yên tâm, thái y này là người tin được." Trần Thịnh nói, ngay lập tức gọi đại phu tới, Tiết Thanh cũng không cần để người lại gần, cũng không nói với bên ngoài là bị thương nặng, cứ làm ra dáng vẻ chữa bệnh là được.
"Không cần lo lắng, ta đây là bị thương chứ không phải bệnh, Âu Dương tiên sinh là cao thủ trị thương trong Ngũ Đố quân." Tiết Thanh nói.
Trần Thịnh gật đầu đáp vâng và cũng không ép thêm nữa, đứng dậy xin cáo lui để Tiết Thanh dưỡng thương nghỉ ngơi: "Mong điện hạ yên tâm."
Tiết Thanh nói: "Yên tâm rồi." Lại cười: "Nói ra thì lúc trước Lý tri phủ chỉ nhắc đi nhắc lại là đại nhân đại nhân mà không nói đại nhân là ai, trong lòng ta quả thực là không yên tâm cho lắm…"
Trần Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ nghe không hiểu.
"… Sau khi vào kinh mới biết hóa ra đại nhân là tướng gia." Tiết Thanh nói tiếp: "Ta đã an tâm."
Chuyện này ư, Trần Thịnh cúi đầu thi lễ: "Thần xấu hổ."
Tiết Thanh nói: "Tướng gia không cần tự trách, như bây giờ vẫn rất tốt, người đi làm việc đi."
Trần Thịnh đáp vâng rồi lui ra, nhìn thiếu niên ở trên giường từ từ nằm nghiêng xuống, đôi mắt khép lại, lão đóng cửa lại ngăn cách tầm mắt.
…..
Màn đêm che kín kinh thành, chúng quan tranh luận mệt mỏi không ra kết quả đã giải tán. Thế nhưng màn đêm cũng không thể che đậy sự náo động. Ngay cả Tống trạch luôn luôn có rất ít người tiếp cận vẫn đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe không ngừng.
Tần Đàm Công bị kết tội từ chức là đại sự trước nay chưa từng có, thân là trợ thủ đắc lực của Tần Đàm Công đương nhiên cần phải bôn ba một chút.
Trước phòng khách Tống trạch người đến người đi như nêm, khách quý chật nhà, thế nhưng sau nhà vẫn yên tĩnh như trước, ở mỗi bức tường, hộ vệ cũng nhiều hơn lúc trước. Đêm xuống, bên trong càng không thấy có người đi lại, chỉ có bên trong một gian phòng sang đèn là thấy có bóng người lay động, so với trước đây nhìn có chút náo nhiệt.
Tống Nguyên xoay người, đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt tức giận của hắn.
"Trần Thịnh, ngươi đúng là điên rồi!" Hắn thấp giọng quát lên.
Đây không phải triều đình, cũng không phải hoàng cung nhưng Trần Thịnh vẫn đứng trước mặt Tống Nguyên, không mặc triều phục.
"Ta tới gặp đại nhân." Trần Thịnh nói, tựa đầu trên áo choàng: "Làm phiền Tống đại nhân nhọc lòng sắp xếp rồi."
Tống Nguyên đưa tay chỉ hắn, phẫn nộ cắn răng: "Dù là ta lại nhọc lòng an bài, ta cũng không dám bảo đảm không có sơ hở nào, nếu có người phát hiện ngươi tới chỗ ta… Trần Thịnh." Chỉ hô danh tự này, không hề nói tiếp.
Trần Thịnh nói: "Tất cả hậu quả ta sẽ tự gánh."
Tống Nguyên cười gằn: "Ngươi gánh nổi sao?"
"Được rồi." Giọng nữ tử mềm mại ở phía sau bức rèm che truyền đến.
Tống Anh nhẹ nhàng từ giữa phòng đi ra, vẻ mặt có chút uể oải.
"Chớ đánh thức mẹ." Nàng nói, đưa tay làm điệu bộ xin mời: "Cha, Trần tướng gia, chúng ta sang bên này nói chuyện."
Nàng tự đi về phía bên kia, Trần Thịnh theo sát phía sau, Tống Nguyên oán hận phất tay áo đi theo.
Tống Anh ngồi xuống trước bàn, nâng chung trà lên nhấp một hớp.
Trần Thịnh khoanh tay thi lễ: "Đại nhân, ta hôm nay mạo hiểm tới là muốn hỏi chuyện này đại nhân có biết hay không?"
Chuyện này đã truyền khắp kinh thành… Tống Anh đặt chén trà xuống, gật đầu nói: "Ta biết, là ta đồng ý."
Trần Thịnh ngẩng đầu chưa nói gì, Tống Nguyên đã bước một bước qua nói: "Anh Anh, con không cần chịu thay ta, chuyện này là quyết định của ta, không có quan hệ gì đến con."
Tống Anh lắc đầu, nói: "Biết chuyện mà không thể ngăn cản và đồng ý không có gì khác nhau, không thể tự nhận mình vô tội."