Trên người Trần Thịnh mặc triều phục, sắc mặt nặng nề, thân thể căng thẳng, nhìn có vẻ cao to hơn ngày trước rất nhiều.
Triều phục tể Tướng, thảo luận triều chính ở ngoài điện, quan cáo cấp một, đúng là hỏi chính thời gian địa điểm hợp tình hợp lý, thích hợp nhất không thể nghi ngờ.
Nếu như lúc này có ngự sử ở đây, tất nhiên sẽ quát Tống Nguyên một tiếng vượt qua quy củ.
Bốn phía không người yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Trần Thịnh không tức giận, chỉ là mắt nặng nề nhìn Tống Nguyên, lần thứ hai thấp giọng nói: "Rốt cuộc là ai?"
Tống Nguyên lại liếc nhìn bốn phía, phất tay áo nói: "Mọi người đều biết." Lướt qua Trần Thịnh muốn đi: "Ta sẽ không nói với ngươi ở đây."
Trần Thịnh giơ tay kéo cánh tay hắn, nói: " Bây giờ ngươi nói rõ ràng với ta, để tránh chút nữa nói sai."
Tống Nguyên hừ một tiếng, nắm chặt tay, nói: "Mặc kệ là ai làm, mọi người nhận định là ai thì chính là người đó."
Mọi người nhận định… Trần Thịnh nhắm mắt, tay siết cánh tay Tống Nguyên giống như không còn chút sức lực nào, Tống Nguyên nhân cơ hội rút tay ra bước lên phía trước.
"Ngươi điên rồi hả?" Trần Thịnh ở phía sau nhỏ giọng quát lên.
Tống Nguyên quay đầu lại, thấy Trần Thịnh cũng quay đầu nhìn hắn.
"Cái gì?" Tống Nguyên cau mày.
Trần Thịnh giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng vẻ mặt dao động cuối cùng chỉ nói: "Nàng vẫn là một đứa bé!" Nhìn Tống Nguyên: "Nàng là đứa bé mà."
Hai câu này dường như lặp lại, người nói chuyện chắc là tâm tình quá mức kích động, vẻ mặt Tống Nguyên trái lại trầm xuống, nói: "Tướng gia, bây giờ cũng không phải bàn về vấn đề là người lớn hay là trẻ con, không cần hành động theo cảm tình nữa." Dứt lời phất tay áo bước nhanh về phía trước.
Trần Thịnh không tiếp tục đuổi theo, xoay người nhìn bóng lưng Tống Nguyên.
"Đúng vậy, không nói đến tuổi nhưng nàng là người mà." Hắn lẩm bẩm thở dài một tiếng: "Đều là người mà… Người mà."
……
"Chuyện này rõ ràng là không phải người có thể làm mà!"
Trong triều đình một quan viên giơ lên hốt bản oán hận nói, đưa tay lại chỉ về phía ngoài cửa.
"Hơn trăm học sinh của Thanh Hà tiên sinh đều ở ngoài hoàng thành, Tần Công gia, sao ngươi không một lưới bắt hết?"
Tống Nguyên cười lạnh nhạt nói: "Bây giờ việc vu oan hãm hại này chỉ cần nói là được rồi, đến chứng cứ cũng không cần lấy ra nữa."
"Chứng cứ? Hai chiếc nỏ cơ kia còn đặt ở Ngũ Thành Binh Mã tư, Tống đại nhân đi xem tận mắt đi." Có quan viên đứng ra quát lên: "Thuận tiện cũng xem luôn thân phận của những quan binh kia."
Tống Nguyên nói: "Ta cũng không phải binh bộ thượng thư, ta nhận ra ai."
Binh bộ thượng thư cười gằn: "Nói thật hay, ta là binh bộ thượng thư mà việc binh mã được điều động ta hoàn toàn không biết chút nào."
"Vậy thì là ngươi không nên biết." Một quan viên khác lạnh nhạt nói: " Việc doanh quân điều động xưa nay không nhất định phải thông qua binh bộ các ngươi."
"Những điều này bây giờ không cần thiết nói nữa." Trần Thịnh mở miệng ngăn lại cãi vã trong điện: "Nỏ cơ, doanh quân đều ở đây, tra là được rồi."
"Trước khi tra ra kết quả, Tần công gia tạm thời hãy giao ra quân quyền đi." Vương Liệt Dương lạnh nhạt nói.
Trong điện yên tĩnh một khắc, chợt lần thứ hai ầm ĩ.
"Dựa vào cái gì!"
"Đây là vu oan hãm hại!"
"Vu oan hãm hại cái gì, mấy chục thành vệ cấm quân chúng ta bị hại, cung tên vẫn còn trên người kìa, các ngươi đến mà xem!"
"Đầu tiên có bốn nhân chứng trên đường về nhà bị hại, nay lại có Tiết Thanh bị tập kích, bọn họ đều là có liên quan đến vụ án chỉ tội Tần Đàm Công…"
"Nói đến nói đi đều là suy đoán, chứng cớ đâu? Lấy ra chứng cứ đi."
Nhìn thấy Tống Nguyên vẫy ống tay áo đỏ mặt hô to, Vương Liệt Dương vẫn không nói chuyện giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Chứng cứ? Người khắp thành vệ đều nhìn thấy Tần tiểu công gia trần truồng chạy trên tường thành, không bằng bắt hắn đến hỏi một chút?"
Trong điện tức thì yên tĩnh một khắc.
Trần truồng chạy! Tiểu hoàng đế sắp ngủ nhất thời trợn tròn mắt, mấy ngày nay đều là bởi vì người chết cãi vã, cãi đi cãi lại nghe cũng phiền, tiếng to lớn hơn nữa cũng không làm hắn chống cự nổi mà ngủ gà ngủ gật… Trần truồng chạy kìa, cái này thú vị.
Tống Nguyên sắc mặt tức giận xấu hổ nói: "Trần truồng chạy thì thế nào? Ngày mai ta cũng trần truồng chạy, liền muốn nói ta cũng giết người sao?"
Trong điện vang lên tiếng cười nhỏ.
Trần Thịnh nói: "Tống đại nhân không cần giả điên giả ngốc nữa, Tiết Thanh bị tập kích, Tần tiểu công gia ở đây, tại sao không có quan hệ? Huống hồ, Tần tiểu công gia cùng Tiết Thanh sớm có hiềm khích…"
Chuyện của Tiết Thanh với Tần tiểu công gia đại đa số quan viên đều biết, lúc trước ở trên đường đùa giỡn tranh đấu làm cho Tần tiểu công gia bị thương. Tuy cuối cùng đẩy lỗi cho thích khách xong liền mặc kệ nhưng trong lòng rất nhiều quan lại đều hiểu. Sau đó trước khi Tiết Thanh thi hội qua lại thân thiết với Tần tiểu công gia, dẫn đến rất nhiều chê trách cũng dẫn đến rất nhiều quan tâm, còn làm cho Tần Đàm Công bị chỉ trích điều khiển thi hội, vân vân, cuối cùng làm cái tên Tiết Thanh nổi danh thiên hạ.
Nếu như Tiết Thanh bị tập kích, Tần tiểu công gia ở đó, vậy tuyệt đối có quan hệ, trả thù, thay cha giải quyết nỗi lo…
Trong điện vang lên tiếng nghị luận trầm thấp.
"Ngươi đây là chỉ định vớ vẩn, Tiết Thanh có chuyện, ngay đêm đó trên đường kinh thành có rất nhiều người…" Tống Nguyên tức giận nói.
Lời còn chưa dứt, Tần Đàm Công vẫn an tĩnh mở miệng nói: "Nếu là việc giữa hai đứa trẻ này, ta sẽ hỏi hắn một chút, điều tra rõ ràng…"
Việc giữa hai đứa trẻ? Chân mày Trần Thịnh cau lại, nói: "Tần Công gia, vận dụng nỏ cơ điều phái doanh quân, đây cũng không phải là chuyện đứa trẻ có thể làm được."
Vương Liệt Dương nói: "Là chuyện gì xảy ra, gọi tới hỏi một chút là được rồi, vậy Tiết Thanh bị thương sao rồi?"
Một quan viên ra khỏi hàng nói: "Bị thương rất nặng, còn đang hôn mê bất tỉnh."
Vậy thì không có cách nào hỏi… Nội đường lại vang lên tiếng nói nhỏ.
"Tần tiểu công gia cũng bị thương, cũng hôn mê bất tỉnh." Tống Nguyên ở bên nói, lại căm giận: "Nói không sai, chuyện này phải tra, Tần tiểu công gia cũng là người bị hại, xem là ai đứng sau lưng âm mưu."
Câu nói này đương nhiên có một đám đảng của Tần Đàm Công phụ họa.
Vương Liệt Dương nói: "Vậy thì chờ bọn hắn tỉnh rồi lại hỏi, nhưng hiện tại nên tra cũng nhất định phải tra." Tầm mắt nhìn chư quan trong điện: "Dưới chân thiên tử, trọng địa kinh thành, mệnh quan triều đình bị quan binh triều đình đánh giết, việc này không tra, lòng người bất an, đất nước rung chuyển."
Trong điện vang lên tiếng phụ họa.
Vương Liệt Dương quay đầu xem Tần Đàm Công: "Trong khi tra án này, xin mời Tần Đàm Công tạm thời từ chức, để tránh lúc tra án lại có thêm người bị ám giết, Tần Công gia càng không giải thích rõ được."
Từ chức cũng không thể so với đóng cửa ở nhà, lần này Tần Đàm Công không mở miệng đáp lại, Vương Liệt Dương cũng cắn chặt miệng không tha, trên triều đình ồn ào vang trời.
Buổi triều này không biết bao giờ mới có thể kết thúc… Tiểu hoàng đế ở trên ghế uốn éo nhìn thái giám bên cạnh, thái giám lại là một bộ dáng vẻ hồn vía lên mây.
Liền biết để Tần Đàm Công rút khỏi triều đóng cửa sẽ không phải là kết thúc, quả nhiên, bây giờ bắt đầu bắt từ chức, muốn đoạt quyền, hắn đương nhiên biết năm vị cố mệnh đại thần trong triều này không thích nhau, mà càng thêm kiêng kỵ Tần Đàm Công người vừa nắm quân quyền trong tay vừa là cậu ruột của hoàng đế. Chỉ là từ sau khi bị ép không để tộc nhân làm quan, ngược lại cũng không có động tác gì nữa, hiện tại bắt đầu rồi, mà sự bắt đầu này sẽ không dễ dàng kết thúc, tất nhiên phải phân ra thắng bại, ngươi chết ta sống.
Mặc kệ ai chết ai sống, triều đình chắc chắn sẽ bạo loạn… Đáng sợ thật, thái giám nắm chặt tay buông xuống bên người, hi vọng kết thúc nhanh hơn lại hi vọng kết quả không đến.
……
Lúc này triều đình tranh chấp hỗn loạn, việc này cũng không ảnh hưởng gì tới Tiết Thanh, chỗ ở của nàng có trọng binh ngày đêm âm thầm canh gác, là học sinh Thanh Hà tiên sinh, kim khoa trạng nguyên, quan viên Hàn Lâm viện, nhân chứng bị ám sát còn sống, càng khoa trương đánh trống bảo vệ hơn nữa cũng không quá đáng.
Người muốn tìm hiểu tin tức rất nhiều nhưng không người nào có thể tới gần, bên ngoài tầng tầng canh gác, bên trong ngược lại vẫn yên tĩnh như thường.
Trong sân tản ra mùi thuốc nồng nàn, tỳ nữ ra ra vào vào, vẻ mặt đau thương, bước vào trong phòng, trên bàn trong phòng bày chậu nước vải băng bó vết thương cùng các loại thuốc, nhưng cũng không có đại phu ở đây. Chỉ có hai tỳ nữ quỳ trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí một lau chùi vết máu, có giọt máu tí tí tách tách, cũng có dấu chân máu đậm đặc, loạng choạng lan tràn đến cửa phòng trong.
Cửa phòng trong đóng chặt.
Vết máu trên đất đã khô cạn, áo dính máu trên người Tiết Thanh vẫn chưa cởi ra, đây cũng không phải bởi vì người hôn mê bất tỉnh không thể động đậy như quan viên trên triều đình nói. Lúc này Tiết Thanh ngồi ở trên giường, tuy rằng máu me khắp người, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù nhưng đôi mắt vẫn rất có hồn.
"Chuyện này không đúng." Nàng nghiêm túc nói.
Tứ Hạt tiên sinh ngồi trước bàn dùng tay gõ mặt bàn, tức giận nói: "Ta biết chuyện này không đúng, nhưng con có thể thay bộ quần áo trước được hay không, xử lý miệng vết thương một chút? Con như vậy còn muốn làm gì?"
Tiết Thanh cúi đầu nhìn bản thân, trước ngực tuy rất nhiều máu nhưng đó đa số là máu của người khác. Đó là khi có vòng cung tên công kích thứ hai bị máu của các hộ vệ bên cạnh nhuộm ướt, nàng cũng không bị thương, trên cánh tay quần áo bị rách nghiêm trọng nhất, nơi này có mấy vết thương. Ngoài ra, là lúc bị chém ở trên đường, còn bị trường đao của Tần Mai chém, vết thương vẫn không ngừng chảy máu, trên tay là vết thương do chính mình làm vỡ ra, vết thương rất nhiều nhưng đều nhỏ, lúc này đã khô lại không chảy máu nữa, chân thì vẫn tốt, còn trên lưng thì tạm thời không có cách nào quay đầu nên không nhìn thấy…
"Con đang xem những vết thương này." Tiết Thanh nói.
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Xem nó làm gì? Tự ngược sao? Ta cũng sẽ không vì thế mà khổ sở, mấy tên ngu ngốc kia con cũng có thể dọa một chút."
Ngu ngốc sao? Tiết Thanh giơ tay vò mái tóc rối bời, máu trên bàn tay đột nhiên dính lên một mảnh tóc.
"Không phải, con là muốn cho bản thân thấy rõ, con rốt cuộc là bị thương như thế nào." Nàng nói, cau mày nhìn Tứ Hạt tiên sinh: "Là ai muốn giết con?"