năm sau
Hắn hằng ngày lao vào cuộc đấu đá trên chiến trường.Gần đây,Lãnh Thịnh quốc có mưu đồ xâm chiến nước ta.Hắn cứ chiến đấu mãi mà không biết mệt,hắn như một con ngựa bị vụt dây cương cứ chạy thẳng mà không thể nào dừng.Phải chăng,chỉ có nàng mới có thể an ủi trái tim đau thuơng của hắn.
___________________________
Đoạn Trường Cốc (nơi ở của nàng lúc bị rơi xuống)
Có một nhân vật đại boss của chúng ta đang nằm dài uờng trên giuờng.Trông tướng ngủ của nàng thật mất hết hình tượng.Nàng đang ngủ thì Bách Khang hớt hãi chạy vô.Thì ra là Lão Độc Vương đã 'bỏ cốc chạy lấy người'mất rồi ,chỉ để lại bức thư
"Tiểu tử,xú nha đầu!
Hai ngươi học hết độc dược của ta rồi.Cho ta an hưởng tuổi già mà đi ngao du nha.Nhất là ngươi đấy xú nha đầu,ngươi lấy hết mấy chất kịch độc ở cốc luôn rồi làm sao ta có thể chế đây.Ngươi có tư chất thông minh,đừng ở lại cốc của ta làm gì,nên lên giang hồ để hiểu biết thêm.Tiểu tử,ngươi nên đi theo nha đầu kia để bảo vệ.Còn đây là hai viên trị bách độc cho hai ngươi,giang hồ hiểm ác.
Bảo trọng
Không hẹn gặp lại"
"Aaaaaaaaaaa....lão sư phụ ngươi dám bỏ taaaaaaa"nàng hét lên
"Thiên nhi,nàng đừng la nữa."Bách Khang nhẹ nhàng an ủi
"Hứ...Sư huynh,hay chúng ta rời cốc nha"nàng chớp mắt đáng yêu nhìn Bách Khang
" Ân"Thấy nàng đáng yêu như thế,Bách Khang đành chìu lòng
Thế là,Nàng và Bách Khang cùng sắp xếp đồ đạc rời cốc.
______________________
Trong lúc nàng và sư huynh rời cốc.Lãnh Thịnh hoành triều bắt đầu thực hiện mưu đồ xâm lực nước Hiên Viên hoàng triều.Hắn bây giờ đang ở chiến trường để chiến đấu.
Trận đấu bất đầu,các tướng sĩ đều háo hức giết đối phương.Hai bên như hai con hổ cùng phân chia mồi.Một bên là hắn,oai phong lẫm liệt,một thân hắc bào,ngũ wan đầy đặn,xuất kiệt,phong thái ung dung,ngạo ngể nhưng có phần tự tỵ(mệt mỏi).Một bên là tướng tài nỗi tiếng của Lãnh Thịnh quốc_Trương Lâm,hình người dị hợm,to lớn.
Hai bên bất đầu giao chiến,chém...giết...giết....chém.
Máu chảy như suối,xác phơi đầy đồng,nhưng phần thắng đang nghiên về phía quân của hắn.Các binh sĩ hào hứng đánh hòng để làm đám xâm lượt này mất hết mặt mũi.
Hắn đang chiến đấu ác liệt và hăng say,thế giới của hắn như toàn màu máu,giết và giết.Bỗng có một mũi tên phóng về phía hắn,tốc độ mũi tên nhanh như cắt,xé không khí bay thẳng vào tay phải của hắn.Hắn không wan tâm mà tiếp tục giết,nhưng hình như mũi tên ấy có độc,môi hắn trắng nhợt và dần mất ý thức trên lưng ngựa.Chỉ chờ lúc đó,quân đối phương rút nhanh về doanh trại vì tướng sĩ bị thuơng khá nhiều.Đối phương rút lui,tướng sĩ của hắn cũng đở hắn về doanh trại.Độc rất nặng,các ngự y mang theo đều không biết cách giải.Hắn đã hôn mê ngày đêm,chỉ e số tử đang cận kề.