ão sư phụ bước vào,dầu tóc lão bạc phơ,một bạch y trông thật tiêu diêu và tự tại.Lão đến gần nàng
"xú nha đầu,ngươi chưa chết sao?''
"Chưa''nàng cũng trả lời cộc lốc,ai bảo lão nói chuyện như thế với nàng chứ,nếu là lúc còn làm sát thủ,lão già này đã bị nàng giết chết cả trăm lần rồi.Nhưng nàng biết,đây là thế giới cổ đại,người ta có cái gì đó gọi là nội lực.Nếu không may,lão có nội lực thì nàng sẽ tiêu ngay đấy.Nàng mới sống lại thôi,không muốn chết sớm đâu.
''nha đầu,ngươi cũng mạng lớn đấy.Bị té từ trên núi cao xuống rồi còn nhiễm phong hàn nạng nữa mà không chết.Ta thấy ngươi có tư chất thông minh nên muốn nhận ngươi làm đẹ tử''lão nói
Cũng tốt thôi,ở đây nếu có võ công thì nàng có thể bảo vệ được mình.Nàng quỳ xuống hành lễ
'' Đệ tử bái kiến sư phụ''nàng cảm thấy từ này nàng đã nói lúc nào rồi nhưng mà không thể nhớ ra,rõ ràng nàng mới tỉnh dậy mà,sao có cảm thấy nơi này nàng đã sống qua vậy
''Tốt tốt,từ nay nha đầu ngươi sẽ là đệ tử của Độc Vương ta''thì ra lão là Độc Vương,nghe tên cũng oai phết.Sau này nàng mới biết,sư phụ của nàng là độc sư danh chấn thiên hạ,nhưng đã mai danh ẩn tích,lão có bí kiếp cổ truyền quý hiếm như tăng nội công vượt bật mà thiên hồ muôn lấy.Tuy nhiên,thứ đó sau này sẽ vào tay nàng
Kể từ đó,hôm nào nàng cũng học luyện dược cùng Độc Vương.Kì lạ là nàng không bị trúng độc,nên nàng cứ vô tư ăn độc như kẹo.Nàng có tư chất thông minh nên học rất nhanh.Nhìn nàng vô tư như vậy,bất giác Bách Khang cảm thấy xao xuyến,lỗi nhịp tim.Phải chăng đó là tình yêu mà sư phụ đã nói qua?(tg:Khang ca ca đã dính chưởng của Thiên tỷ rồi hắc hắc)Tuy nhiên,vẻ ngoài vô tư đó chỉ là vỏ bọc cho một con sói khát máu đang ngủ vùi trong con người nàng mà thôi.
Nàng cứ vô tư như vậy,chẳng biết nơi kia có một người đang đau khổ,dần dặt bản thân đau đớn biết chừng nào.
_____________
Vương phủ
Đã tháng trôi qua từ ngày nàng ra đi,không đúng chỉ là nàng mất tích,không muốn tìm hắn mà thôi,hắn tự nói với lòng như vậy.Hằng ngày,hắn vẫn thượng triều nhưng có ai biết được ở trong đêm tối,hắn tự dần xéo bản thân như thế nào.Hắn gần như tuyệt vọng nhưng vẫn không hề chấp nhận sự thật.Hắn dần trở nên ma men mỗi khi đêm về.Có ai hay tim hắn đang rỉ máu,có ai hay tim hắn đang nhói lên từng cơn,đập đồ,uống rượu là những việc hắn làm để có thể tạm thời quên nàng.Hắn say vào những chén rượu để chốn đi sự thật không có nàng bên cạnh.Hắn đau khi không nghe nàng giải thích lúc đó.Phải chăng chính hắn đã làm vụt mất tình yêu của chính mình?Nhưng hắn không cho mình một tia bỏ xót hi vọng nào,hắn luôn cho nguời của Xích Hỏa lâu tìm kiếm.Cuộc đời này không có nàng,hắn nguyện không sánh duyên cùng ai.Nguyện một đời một thế mộ đôi,bách niên giai lão.
Sau khi nghe tiểu thư mất tích,Tiểu Phượng trở về Thiên Huyết lâu nói cho Tiểu Liên nghe rồi cả hai la khóc om xòm khiến Huyết Ảnh và Huyết Vệ điên đầu mấy ngày sau mới hết khóc. người cho tìm nàng rồi cũng cố Thiên Huyết Lâu,sau đó cũng xong vào cuộc tìm người.
Thái tử Lãnh Khuyết Ân khi nghe nàng mất tích thì đau đớn vô cùng.Chẳng phải ả Chu An Thu nói chỉ cần chia rẽ hai người là được sao.Khuyết Ân tự trách bản thân mình,nếu không phải tại hắn thì nàng sẽ không bị mất tích không rõ như vậy.Hắn cũng cho người gắt gao tìm nàng.Hằn cũng nguyện rằng sẽ cùng nàng vượt qua những khó khăn trong cuộc đời.
Ngươi nhà của nàng là phu phụ Thừa Tướng đau lòng vô cùng.Mẫu thân của nàng khóc ngất lên ngất xuống vì đứa con gái nhỏ khổ mạng này.Phụ thân của nàng cũng lo lắng vô bờ nhưng ông phải kiềm nén lại,hiện giờ nếu ông cũng đi vào bờ vực thuơng tâm luôn thì ai sẽ là người chủ trì Thừa phủ.Thừa phủ cũng cho người lùng xục tìm kiếm nàng.
Tuy nhiên,nhân vật chính làm ngàn người náo loạn của chúng ta cũng chính là nàng đang vô tư mà đùa giỡn trong cảnh sắc thiên tươi đẹp cùng sư phụ và vị sư huynh tài giỏi này.Nếu họ biết được chuyện này chắc họ sẽ hộc máu mà chết hay nhào zô bốp cổ nàng nhỉ?